Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 57: Suy đoán



Nhìn cô gái trước mặt đang chậm rãi nhắm mắt, Ngọc Bích cũng chẳng thể nào cảm thấy vui vẻ trong lòng. Dẫu sao thì chuyện lần này cũng là cô đã nợ cô ấy. Sau này nhất định sẽ bù đắp bằng bất cứ giá nào…

“Lát nữa đưa cô ấy về nhà, cho người chăm sóc canh giữ cẩn thận.”

“Dạ!”

“Bác sĩ Dương! Chuyện ở đây giao lại cho ông.Tuyệt đối không được để cho cô ấy xảy ra bất cứ chuyện nguy hiểm nào.”

“Cô chủ yên tâm, cứ giao lại cho tôi.”

Sau khi phân phó mọi chuyện, Ngọc Bích im lặng nhìn Doanh Doanh một lúc lâu rồi mới rời đi. Ân oán giữa cô và Mục Triết Hàn… cũng đến lúc nên đòi lại rồi.

“Cô chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lục Thiếu Vũ đi theo phía sau lưng cô, anh lạnh giọng hỏi. Ngọc Bích nhếch môi cười rồi nói.

“Đến bệnh viện! Kịch hay… bắt đầu rồi.”

[…]

Mục Trì Khiêm đang đứng trước cửa nhà Cao Yến để chấp vấn. Vậy nhưng hỏi tới hỏi lui cả buổi trời, Cao Yến vẫn cứ khăng khăng nói bản thân mình không hề bắt Doanh Doanh.

Ngay khi anh đang sắp không thể khống chế được cảm xúc của mình thì tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên. Nhìn dãy số gọi đến, anh liền nhấn nút nghe.

“Đã tìm được chưa?”

“Tổng giám đốc! Phu nhân đang ở bệnh viện.”

“Tại sao lại ở bệnh viện?”

“Có người nói nhìn thấy phu nhân bị vứt cạnh một con suối, thấy còn thở nên đã đưa phu vào đây.”

“Được! Tôi đến ngay.”

“Trì Khiêm! Tìm được Doanh Doanh rồi sao?”

“Ừm! Đang ở bệnh viện.”

“Cho em đi với. Em cảm thấy lo lắng cho cô ấy.”

“Tùy cô.”

Nói rồi, Mục Trì Khiêm mở cửa ngồi vào trong xe. Cao Yến cũng vội vàng mở cửa sau mà ngồi vào trong. Chiếc xe lao nhanh như tên bắn rồi dừng lại trước cổng bệnh viện.

Đi vào bên trong, trước phòng chăm sóc đặc biệt, Lưu Diễn đã chờ sẵn trước cửa. Nhìn thấy anh đi tới, Lưu Diễn cúi đầu chào.

“Cô ấy sao rồi?”

“Tổng giám đốc! Phu nhân chỉ là bị hoảng sợ quá độ thôi. Không có gì nghiêm trọng.”

“Vậy thì tốt.”

Chỉ cần là Doanh Doanh không sao thì tất cả những chuyện khác đều không đáng nhắc đến. Cao Yến đứng bên cạnh anh, nhịn không được liền lên tiếng hỏi.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không phải là hai người đang ở trong tiệm thử váy cưới sao?”

Mục Trì Khiêm nheo mắt, một cảm giác tức giận đang bao trùm lấy anh.

“Tôi chỉ vừa rời mắt khỏi cô ấy một chút thì liền có người bắt cô ấy đi.”

“Là ai mà lại có thể bắt người đi ngay trước mắt của anh chứ?”

“Tôi cũng đang rất muốn biết điều đó đây.”

Anh thật sự muốn biết, là kẻ nào lại có bản lĩnh tới mức ngang nhiên bắt cóc người của anh ngay trước mắt anh như vậy. Nếu như để anh tra ra được, vậy thì anh nhất định phải quỳ xuống và gọi hắn một tiếng"đại ca" rồi.

“Lưu Diễn! Tôi muốn trong thời gian sớm nhất tìm được kẻ đó.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi giải quyết ngay.”

Nói xong, Lưu Diễn lập tức rời đi. Cao Yến ngồi xuống chiếc ghế chờ trước cửa phòng.Cô ấy cũng muốn chờ Doanh Doanh tỉnh lại để xem thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Mục Trì Khiêm đứng trước tấm cửa sổ bằng kính, đôi mắt không để lộ bất kì một cảm xúc nào lặng lẽ nhìn vào bên trong. Gương mặt quen thuộc của người con gái anh yêu đang say ngủ, rõ ràng là cô ấy đã không sao vậy nhưng mà trong lòng anh lại cứ có cảm giác bất an. Còn tại sao lại thấy bất an thì đến cả bản thân anh cũng không thể nào hiểu được.

Hai tiếng sau…

Doanh Doanh cuối cùng cũng mở mắt tỉnh lại. Cao Yến vội chạy đi tìm bác sĩ, Mục Triết Hàn cũng đã tới từ lúc nào không hay.

Tất cả mọi người đều có mặt trong phòng bệnh. Vị bác sĩ đứng tuổi sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt thì liền mỉm cười nói.

“Không sao! Tất cả đều rất bình thường, mọi người không cần lo lắng.”

“Cô ấy… Thật sự không có gì đáng ngại sao?”

“Ừm! Yên tâm, chỉ là hơi hoảng sợ thôi. Nghỉ ngơi một chút nữa thì liền có thể về nhà rồi.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng, Cao Yến liền lập tức ngồi xuống bên cạnh cô. Nắm lấy tay cô, Cao Yến nhỏ giọng hỏi.

“Cô không sao đó chứ? Rốt cuộc là ai đã bắt cô đi?”

“Tôi cũng không nhìn thấy mặt người đó nữa. Nhưng cô yên tâm, tôi không sao.”

Mục Trì Khiêm và Mục Triết Hàn đứng đó, lặng lẽ quan sát người trước mặt. Trong lòng cả hai người đều dấy lên một loại cảm giác rất kì lạ. Mục Trì Khiêm nhìn cô, nhưng trong lòng lại chẳng có chút cảm giác quen thuộc nào. Ngược lại, Mục Triết Hàn càng nhìn thì lại càng thêm vui mừng khó tả. Rốt cuộc thì là tại sao…

“Trì Khiêm… anh… Không vui sao?”

Doanh Doanh nhìn người đàn ông đứng bên cạnh giường bệnh, giọng nói dịu dàng khẽ gọi tên anh.

Mục Trì Khiêm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô rồi trả lời.

“Em không sao là anh đã thấy yên tâm rồi.”

“Thật sao? Em lại thấy hình như không phải vậy.”

“Suy nghĩ linh tinh. Anh làm sao mà không vui được chứ.”

Doanh Doanh không trả lời, đôi môi khẽ kéo ra một nụ cười. Chỉ là khi hai người đàn ông trong phòng nhìn thấy nụ cười đó, cả hai đều cảm thấy nụ cười của cô vô cùng giả tạo. Còn có ánh mắt đó, ánh mắt khi nhìn Mục Trì Khiêm lại không có chút cảm giác thân thuộc nào.

“Em nói chuyện với Yến Yến đi. Anh ra ngoài mua chút gì đó cho em ăn.”

“Dạ!”

Mục Trì Khiêm nhìn cô thêm một lúc rồi xoay người rời đi. Mục Triết Hàn không nói nửa lời cũng liền xoay người đi theo phía sau anh.

“Trì Khiêm! Em cũng có cảm giác đó đúng không?”

Bước chân anh đột ngột dừng lại. Đôi mắt lạnh lùng vô cảm nheo lại giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Anh cũng thấy như vậy sao?”

“Ừm… Ánh mắt đó… rất quen thuộc.”

“Nhưng tôi lại không thấy quen chút nào.”

“Tìm thấy Doanh Doanh ở đâu?”

“Có người tìm thấy cô ấy ở cạnh một bờ suối.”

“Em có nghĩ tới…”

“Cô ta không phải Doanh Doanh…”

“Mà là Ngọc Bích.”

Mục Trì Khiêm quay đầu nhìn Mục Triết Hàn. Anh khẽ nhếch môi cười, ánh mắt nhìn anh ta có chút tò mò.

“Sao anh có thể chắc chắn như vậy?”

“Cảm giác!”

“Chẳng phải năm đó… Ngọc Bích đã chết rồi sao?”

“Không! Cái xác đó… là của một người khác.”

“Đó cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi. Không có gì để chứng minh cả.”

“Chẳng lẽ em cũng không tin vào trực giác của mình sao?”

“Chuyện của tôi tôi sẽ tự có cách. Trước khi làm rõ mọi chuyện, vẫn hy vọng anh đừng đến gần cô ấy.”