Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 60: Tương phùng



Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống đối diện, bàn tay thô ráp chạm vào tay của Lý Chiêu Anh. Đôi mắt pha sương âm trầm nhìn người trước mặt, mang theo cả sự dịu dàng mà trước đây chưa từng dành cho ai.

“Tuệ Anh… Anh về rồi đây.”

Không gian xung quanh bỗng nhiên như ngưng động. Một cảm giác ngột ngạc đến khó thở khiến bà không thể khống thấy đau lòng. Đôi mắt vốn tĩnh lặng giờ phút này lại đang cuồn cuộn dậy sóng. Người trong lòng bà ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng trở về rồi.

Ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, mang theo dòng cảm xúc nơi tim mà lặng lẽ rơi nước mắt. Gương mặt quen thuộc của Trịnh Chí Hùng xuất hiện trong tầm mắt khiến trái tim bà vừa vui mừng lại vừa thấy xót xa.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, bàn tay gầy gầy chậm rãi đưa lên. Chạm nhẹ vào gương mặt quen thuộc ấy, bà vẫn không thể tin được, người trong lòng bà cuối cùng cũng quay về rồi.

“Chí Hùng… Thật sự là anh sao… Anh về rồi…”

“Phải… Anh về rồi! Anh về rồi đây.”

Vòng tay bà ôm chầm lấy người trước mặt. Nỗi nhớ nhung mà bà cất giấu bao nhiêu năm trời, cuối cùng vẫn là vỡ oà trong khoảnh khắc tương phùng của ngày hôm nay.

“Em cứ tưởng… cả đời này không thể nào gặp lại anh được nữa. Chí Hùng… em nhớ anh…”

"Đừng khóc! Chẳng phải là anh đã về rồi sao. "

“Đúng vậy… Anh về rồi… Về là tốt rồi.”

“Để em chịu khổ rồi.”

“Không! Không khổ chút nào đâu. Vì con gái của chúng ta, em không thấy khổ chút nào cả.”

Ôm chặt người mình yêu trong tay, bà bật khóc như chưa từng được khóc. Cuối cùng thì… bà cũng có thể sống với thân phận thật của mình rồi. Bao nhiêu năm trời, vì để bảo vệ cho con gái của mình, bà đã phải mượn danh nghĩa của người khác để sống. Giờ đây, người chống đỡ cả bầu trời cho bà đã trở về rồi, bà có thể đường đường chính chính sống với danh phận là vợ của ông trùm khét tiếng nhất… Lý Tuệ Anh…

“Nào, đứng lên! Vào trong trước đã rồi nói.”

“Ừm… Vào… Chúng ta vào nhà.”

Trịnh Chí Hùng dìu Lý Tuệ Anh đứng dậy. Bà vội vàng mở cổng, hai người cùng nhau đi vào trong.

Ngồi xuống chiếc ghế sofa, đôi mắt thâm trầm của ông đặt lên tấm ảnh trên bàn. Nhẹ nhàng cầm nó lên xem, gương mặt vốn mang theo sự lạnh lùng ấy, vậy mà lại nở nụ cười.

Đặt ly nước xuống bàn, Lý Tuệ Anh ngồi xuống bên cạnh ông. Nhìn thấy nụ cười dịu dàng đó, trong lòng bà lại an yên đến lạ.

“Tuệ Anh! Con gái của chúng ta quả nhiên rất xinh đẹp. Giống hệt như em lúc còn trẻ vậy.”

“Anh thôi đi. Đều đã già hai thứ tóc rồi, còn nói mấy lời sến súa như vậy… nổi hết da gà.”

“Thật mà! Em của ngày xưa… chính là mỹ nữ trong thế giới đen tối của anh.”

“Đúng vậy… Bây giờ già rồi nên không đẹp nữa.”

“Không đâu! Vẫn đẹp như vậy mà.”

Lý Tuệ Anh nhìn người trước mặt, không nhịn được mà liền bật cười. Người đàn ông này, vẫn luôn biết cách làm cho bà cười vui vẻ như thế. Lúc trước như vậy, bây giờ cũng vậy.

“Tuệ Anh… con gái của chúng ta đâu?”

“Nó đang ở nhà chồng sắp cưới.”

“Haizzz! Thời gian qua nhanh quá. Chớp mắt một cái mà con gái đã sắp lấy chồng rồi.”

“Chí Hùng… Còn… còn Ngọc Bích… con bé…”

“Em đừng lo! Hơn một năm trước, lúc vừa mới ra t.ù, anh đã tìm được con rồi.”

“Tìm được là tốt… tìm được là tốt rồi. Năm đó… phải gửi con bé lại cho lão Tứ nuôi dạy, em… em đau lòng lắm anh có biết không?”

“Anh biết! Anh đều biết, vì hoàn cảnh ép buộc cả thôi. Em đừng tự trách mình nữa.”

“Cũng may là con bé vẫn bình an vô sự. Nếu không…”

Nghĩ đến chuyện đó, Lý Tuệ Anh lại khóc nấc lên. Làm gì có người mẹ nào lại đành lòng xa con của mình kia chứ. Chỉ là năm đó, bà thật sự không còn cách nào nữa rồi.

“Đừng khóc nữa! Anh đã kể lại hết mọi chuyện cho con rồi. Nó không trách em đâu.”

“Thật không? Nó thật sự không trách em sao?”

“Ừm! Hôm nay anh đến là để đón em và Ngọc Thủy về nhà. Em… gọi con về có được không?”

“Được! Anh đợi em một chút.”

Lý Tuệ Anh lấy điện thoại gọi cho Doanh Doanh. Chuông đổ mấy lần liên tiếp lại chẳng có ai trả lời. Bất giác, một linh cảm bất an dâng lên khiến Lý Tuệ Anh lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao… tại sao lại không bắt máy?”

[…]

Mục Trì Khiêm lái xe như bay đi về phía Bắc Thành. Lúc anh đến được địa chỉ của căn biệt thự mà Ngọc Bích nói thì đã là lúc nửa đêm.

Dừng lại trước căn biệt thự sang trọng, Mục Trì Khiêm mở cửa bước xuống xe. Đi về phía trước, anh lập tức bị hai người vệ sĩ ngăn lại.

“Tránh ra!”

“Người lạ không được vào. Mời đi cho.”

Đưa mắt nhìn hai người trước mặt, anh kéo ra một nụ cười lạnh. Cũng lâu rồi không dùng đến bạo lực, lần này e là tránh không được rồi.

Bỏ qua lời nhắc nhở của hai người họ, anh vẫn cứ khăng khăng đi vào trong. Nhìn thấy anh muốn xông vào, hai người họ liền động thủ. Kết quả, chỉ chưa đầy ba phút, cả hai người đều đã bất tỉnh nhân sự.

Nhếch môi kéo ra một nụ cười lạnh, anh cứ thế mà hùng hổ xông vào bên trong.

Lục Thiếu Vũ vừa đi xuống tầng để lấy thuốc cho Doanh Doanh thì liền vô tình mà chạm mặt với Mục Trì Khiêm. Nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện này, Lục Thiếu Vũ biết, Ngọc Bích bị phát hiện rồi.

“Người đâu?”

Mục Trì Khiêm không mặn không nhạt mà lên tiếng hỏi người trước mặt. Lục Thiếu Vũ nhìn anh một lúc, giọng nói hờ hững đáp.

“Anh là ai? Tùy tiện xông vào nhà người khác hình như là không được lịch sự cho lắm.”

“Ha… Tôi hỏi người đâu?”

“Không biết!”

Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Mục Trì Khiêm chậm rãi đi từng bước về phía người thanh niên kia.

“Nếu không muốn Trịnh Ngọc Bích gặp chuyện thì mau giao người ra đây.”

Đôi mắt vô cảm của Lục Thiếu Vũ quả nhiên dao động. Đối với anh ta mà nói, sự an toàn của Ngọc Bích quan trọng hơn bất cứ điều gì trên đời này.

“Tiểu thư đâu?”

“Trả người cho tôi… tôi sẽ nói cho cậu.”

“Người anh muốn đang ở trên tầng.”

Mục Trì Khiêm không chút chần chừ mà đi vội lên cầu thang. Nhưng khi đến trước mặt của Lục Thiếu Vũ thì bị ngăn lại. Đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn sang người kia, anh không chút cảm xúc mà lên giọng ra lệnh.

“Tránh ra!”

“Tiểu thư đâu?”

“Yên tâm! Cô ấy không sao cả. Chỉ là đang… nối lại tình xưa mà thôi.”