Hợp Đồng Hôn Nhân: Dịu Dàng Hôn Anh

Chương 77: Vậy thì... Cứ thử xem



Bệnh viện…

Nhận được điện thoại của Manh Manh, Kỳ Thiếu Thương không chút chần chừ mà chạy vội đến bệnh viện. Vừa đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh đã liền nhìn thấy Manh Manh.

Manh Manh là người trong giới giải trí, cô bé vì vậy mà không thể tùy tiện xuất hiện ở những nơi công cộng được. Cho nên ngay lúc này, Manh Manh nhỏ bé đang trùm kín người, chỉ để lộ đôi mắt ngây thơ của mình mà thôi.

“Anh… Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi.”

Nhìn thấy anh, cô rất rất vui mừng. Kỳ Thiếu Thương đến trước mặt cô thì liền gấp gáp hỏi.

“Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Tại sao… Cô ấy lại bị tai nạn?”

“Anh! Chuyện này em còn đang muốn hỏi anh đó.”

“Hỏi anh?”

“Đúng vậy! Đêm qua em có chút chuyện đi ngang qua đó thì nhìn thấy An An từ trong nhà của anh lao ra. Cô ấy đội mưa mà chạy rất nhanh. Em thấy lạ nên mới lái xe đuổi theo. Ai ngờ đến một ngã tư đường thì cô ấy bị một chiếc mô tô tông trúng.”

“Em nói… Cô ấy từ trong nhà của anh chạy ra sao?”

“Ừm! Mà hình như… cô ấy còn khóc nữa kìa.”

Nghe xong lời Manh Manh nói, Kỳ Thiếu Thương hình như là hiểu ra chút gì đó rồi. Đêm qua không phải là cô không về nhà mà là cô đã về nhà. Có lẽ, cô đã lên phòng tìm anh, nhìn thấy anh đang dỗ dành Hắc Mộc Yên Chi nên mới im lặng mà bỏ đi. Chẳng trách… chẳng trách lúc đó, anh lại cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Hóa ra, không phải là ảo giác mà là cô đã đứng nhìn anh.

“Anh! Anh họ!”

Nhìn thấy anh ngây người không phản ứng, Manh Manh đưa tay quơ quơ trước mặt anh. Kỳ Thiếu Thương thở dài, đôi mắt mang theo chút cảm xúc hỗn loạn nhìn vào bên trong.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Yên tâm đi! Cô ấy chỉ bị xây xát nhẹ, cộng với va chạm mạnh nên tạm thời hôn mê thôi.”

“Vậy thì tốt! Tiểu Manh, cảm ơn em.”

“Vậy em giao cô ấy lại cho anh. Em còn buổi quay phim, đi trước nha.”

Kỳ Thiếu Thương gật đầu, Manh Manh liền lập tức chạy đi.

Mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy An An trên giường bệnh, anh lặng lẽ đi về phía cô. Đứng nhìn cô thật lâu, Kỳ Thiếu Thương chỉ cảm thấy trong lòng có chút gì đó rất lạ. Còn lạ ở đâu thì bản thân anh cũng không thể biết được.

Cánh cửa phòng bệnh lại lần nữa bật mở. Người đi vào là Diệp Lang Quân. Nhìn em gái mình an tĩnh nằm trên giường, trên gương mặt xinh đẹp kia có dán một miếng gạc y tế mà trong lòng anh thấy xót vô cùng. Đêm qua lúc đưa cô về, rõ ràng là cô vẫn còn rất khỏe mạnh. Tại sao chỉ mới qua một đêm, em gái của anh đã nằm trong này rồi…

“Diệp Lang Quân! Sao cậu lại tới đây?”

Diệp Lang Quân không trả lời, chỉ im lặng đi về phía giường bệnh. Đến trước mặt Kỳ Thiếu Thương, anh mới tức giận lớn tiếng hỏi.

“Sao tôi lại tới đây sao? Tôi mới muốn hỏi cậu, tại sao em gái tôi lại nằm trong đây?”

“Em… Em gái sao?”

“Phải! Là đứa em gái song sinh thất lạc từ nhỏ với Trân Trân… Diệp Tranh Tranh.”

[…]

Hai ngày sau…

Tập đoàn Mục thị…

Mục Trì Khiêm đưa Doanh Doanh về nhà mẹ, sau đó liền lái xe đến Mục thị…

Chỉ là khi anh vừa mới lên đến phòng làm việc của mình, Lưu Diễn đã liền vội vã đi về phía anh.

“Tổng Giám đốc! Xảy ra chuyện rồi.”

“Là chuyện gì?”

“Dự án xây dựng khu trung tâm thương mại ở Nam Thành bị tạm ngưng rồi.”

“Xảy ra khi nào?”

“Vừa mới nhận được thông báo sáng nay.”

“Lý do?”

Lưu Diễn không trả lời mà đưa mắt nhìn Doanh Doanh. Mục Trì Khiêm nhìn ra được biểu cảm khác lạ của cậu ấy thì liền thở dài rồi nói.

“Có chuyện gì khó nói sao?”

“Tổng Giám đốc! Hắc Mộc tiên sinh đang ở trong phòng làm việc đợi anh.”

Nghe đến cái tên đó, mọi nghi vấn trong lòng anh hình như là đều đã được làm rõ. Khi Hắc Mộc Yên Chi trở về tìm anh, khi anh nói rõ ràng mọi chuyện với cô ấy thì anh đã tính trước được chuyện này rồi. Chỉ là anh không nghĩ đến, Hắc Mộc Trạch lại hành động nhanh đến vậy mà thôi.

Khẽ cong môi lên cười, anh nói với Lưu Diễn.

“Tìm thêm vài người bảo vệ tốt cho Doanh Doanh. Liên hệ với ngân hàng bên Thụy Sĩ, lập tức chuyển toàn bộ số tiền trước đó vào trong tài khoản của tôi.”

“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay.”

Nói rồi, Mục Trì Khiêm chậm rãi đi về phía phòng làm việc của mình. Đưa tay mở cửa ra, anh liền nhìn thấy người kia đang đứng cạnh cửa sổ mà quay lưng lại với anh.

"Hắc Mộc tiên sinh! Đã lâu không gặp. "

Mục Trì Khiêm lên tiếng chào hỏi vị khách không mời này. Hắc Mộc Trạch nghe xong thì liền xoay người lại, mỉm cười đáp lời anh.

“Đúng là đã lâu không gặp.”

“Vừa mới trở về mà lại tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, anh thật khiến cho tôi bất ngờ lắm đó.”

Hắc Mộc Trạch im lặng không trả lời. Anh ta âm thầm quan sát cậu thanh niên trước mặt mình thật lâu.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau chính là mười năm trước. Khi ấy, Mục Trì Khiêm anh vẫn còn là một cậu nhóc. Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt một cái mà đã qua mười năm. Lần này gặp lại, Mục Trì Khiêm anh đã là Tổng Giám đốc của tập đoàn Mục thị danh tiếng.

“Mười năm không gặp, cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

“Quá khen rồi. Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, tôi cũng không ngoại lệ.”

“Hừm… Vậy sao?”

Mục Trì Khiêm không trả lời, anh biết rất rõ Hắc Mộc Trạch đang muốn nói đến chuyện gì. Nhưng con người anh, ghét nhất chính là cách làm này. Mang chuyện tư vào chuyện công, lấy công việc để trả thù riêng, anh cực kì, cực kì không thích.

“Chắc cậu biết lí do vì sao tôi lại làm như vậy rồi chứ?”

Đôi môi mỏng khẽ kéo lên một đường cong đẹp đẽ. Anh lạnh lùng nhìn Hắc Mộc Trạch đứng đó, tự dưng lại cảm thấy chán ghét. Mười năm trước, đưa Hắc Mộc Yên Chi rời khỏi thế giới của anh. Mười năm sau gặp lại, cũng chẳng có thay đổi gì.

“Biết… Thì sao?”

“Nếu đã biết thì dễ nói chuyện hơn rồi.”

“Nói? Tôi cũng muốn nghe thử rốt cuộc là anh muốn nói gì.”

“Hừm… Chuyện tôi sắp nói có lẽ… sẽ hơi khó nghe một chút.”

“Không sao! Mục Trì Khiêm tôi đây không ngại đâu.”

“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Tôi muốn cậu kết hôn với Yên Chi và đừng để con bé đau lòng nữa.”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không… Thì tập đoàn Lodran sẽ thu hồi toàn bộ vốn đầu tư của dự án Nam Thành. Đồng thời, cũng sẽ hủy bỏ toàn bộ các dự án mà hai bên đang bắt đầu tiến hành kí kết. Rút lại toàn bộ số vốn đầu tư và bán ra hai mươi phần trăm cổ phần của Mục thị cho người khác.”

“Thật là… Hắc Mộc Trạch! Anh đang muốn uy hiếp tôi đó sao?”

“Tôi không thích uy hiếp người khác, tôi chỉ thích nói được làm được thôi.”

“Ầy… Vậy thì… Cứ thử xem.”