Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ

Chương 10: Tin mừng



Cô gái kia giờ đây đã đưa Gia Mẫn vào bệnh viện, cô giờ đây cũng đã lụt tìm được trên người Gia Mẫn một chiếc điện thoại nhanh chóng cô đã dùng nó mà liên lạc với người nhà của Gia Mẫn. Cô bắt đầu dò số mà tìm được số mẹ chồng Gia Mẫn.

Âm thanh chuông điện thoại vang lên, một lúc sau đầu giây bên kia đã bắt máy, từ bên đó là giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng:

"A lo con dâu à! Con và chồng đang ở đâu vậy? Sao giờ vẫn chưa về hả?"

Người phụ nữ bấy giờ lên tiếng đáp trả trong sự tức giận, điều này khiến người mẹ chồng cô cùng hoang mang: "Con trai bà à? Không biết nó đã biến đi đâu mất tăm rồi nên bỏ vợ mình lại một mình, và ném bị xe tông chết kia kìa may là có tôi không thì cô ấy đã chết rồi! Hơn hết cô ấy đang bất tỉnh không biết nguyên nhân là gì ở trong bệnh viện. Vậy nên các người còn có lòng người thì hãy mau đến đưa cô ấy về nhà dưỡng bệnh đi..."

Mẹ trong nghe đến đây mà vô cùng hoang mang lo lắng bà lên tiếng:. Truyện Sắc

"Cái gì chứ? Con dâu tôi ném bị xe tông và bất tỉnh ở bệnh viện à! Ôi trời ơi cô...Cô mau gửi địa chỉ cho tôi đi để tôi đến đó ngay lập tức..."

Thế thì người kia đã gửi tin nhắn cho bà âm thanh tin nhắn bắt đầu vang lên địa chỉ bệnh viện đã được gửi đến. Bà nhìn điện thoại trong tay mà ngay lập tức chạy xuống dưới nhà bảo tài xế hãy đưa mình đến bệnh viện ở địa chỉ này mà lòng luôn cầu mong: "Lạy trời lạy phật làm ơn cho con dâu cửa con nó vẫn ổn và nó không sao! Lạy trời lạy phật..."

Thế là bà bắt đầu đi một lát lâu trên chiếc xe ô tô để đến bệnh viện đó, và rồi bà cũng đã đến nơi. Bà giờ đây với vẻ vô cùng lo lắng mà chạy vào bên trong, bà đã tìm kiếm một hồi thì mới tìm được nơi mà con dâu mình đang nằm trong phòng cấp cứu. Vừa thấy người phụ nữ đã giúp đỡ con mình bà ngay lập tức lên tiếng cảm ơn cô vì cô đã giúp đỡ con dâu bà...

Cô gái bảo rằng không có gì và đây là việc mình nên làm, sau đi cô đã dặn bà là không nên để cho con dâu bà một mình và đừng làm cô ấy buồn. Sau đó cô ta lại bảo rằng mình có việc bận nên đành phải rời đi gấp...

Bên ngoài bà đã dùng điện thoại để gọi cho con trai mình trong sự trông ngóng chờ đợi, bà suy nghĩ không biết rốt cuộc con trai mình đang làm gì mà không chịu bắt máy, giờ đây bà vô cùng tức giận bà đã cắn chặt môi lại nói: "Cái thằng con trai chết tuyệt kia! Mày hiện tại đang làm gì mà bỏ vợ mày khiến nó thành ra như này hả?

Hưm và mày cứ đợi đi, sau khi mày trở về tao sẽ khiến mày phải trả giá. Bởi vì cái tội dám bỏ vợ mày một mình để nó trở nên như thế này..."

Đang suy nghĩ trong sự tức giận thì từ phòng con dâu bà bác sĩ đã đi ra, mà trong sự lo lắng hỏi bác sĩ con dâu mình đã ra sao rồi?

Bác sĩ mỉm cười bảo rằng con dâu bà nó vẫn ổn, nó không sao cả. Và vì có thai với đi ngoài trời nắng nên cô ấy đã trở nên mệt bởi say nắng nên mới ngất đi như vậy thôi...

Bà nghe đến đây mà từ sự lo lắng đã trở nên vui vẻ bà lên tiếng hỏi lại: "Gì chứ bác sĩ nói thật sao? Con dâu tôi có thai?"

Bác sĩ gật đầu xác nhận giờ đây bà vui mừng hết biết, mà như một người điên vừa vỗ tay vừa nhảy dựng lên trong sự vui mừng hạnh phúc bà vừa nói vừa mở cửa phòng ra để bước vào trong xem thử con dâu mình sao rồi...

"Ôi vui quá! Hạnh phúc quá đi! Mình không ngờ là chỉ trong vài ngày thôi thì...Mình đã lên chức làm bà rồi! Ôi chuyện này thật tuyệt làm sao!"

Bà nhìn Gia Mẫn đang ngủ say mà một lần nữa lại gọi cho Đào Dã chồng cô.

Đào Dã nghe tiếng chuông điện thoại, anh mơ hồ tỉnh lại mà dùng tay vớ lấy chiếc điện thoại. Chốc lát anh bắt máy mà lên tiếng trong sự khó chịu: "Ai dậy?"

Đầu giây bên kia ngay lập tức đã lên tiếng chửi cậu ầm ầm điều này không cậu bừng tỉnh mà nhận ra đó là mẹ mình:

"Mày là một thằng chồng tồi một người cha tồi. Mày đã không biết lo cho vợ mình mà lại lo đi ăn nhậu. Giờ mày hãy mau đến bệnh viện nơi địa chỉ mà tao gửi nhanh tao có chuyện gấp cần nói với mày..."

Đào Dã tỏ ra vẻ khó chịu cậu đã tắt máy mà không ngừng ngáp ngắn ngáp dài trong sự mệt mỏi cậu lên tiếng: "Hazz mẹ thật là có chuyện gì mà tự nhiên nổi trận lôi đình mắng mình vậy trời! Và mẹ bị gì mà lại ở trong bệnh viện vậy!"

Thế thì Đào Dã đã định rời đi nhưng lại bị Bạch Lâm ngăn cản lại cậu nói:

"Anh tính đi đâu vậy? Ở lại với em đi được không?"

Đào Dã thở dài và bảo rằng ngày khác anh sẽ ở lại với câu lâu hơn được không? Chứ giờ anh phải đi đến bệnh viện để có việc rồi...

Nói rồi anh đã hôn lên má cậu và bảo mình sẽ quay lại sớm thôi, sau đó anh rời đi. Trong khi cậu thì đưa môi mắt suy tình nhìn anh một lúc một rời xa.

Anh bước ra xe của mình rồi bảo tài xế đưa mình đến địa chỉ bệnh viện kia...