Hợp Đồng Hôn Nhân: Tôi Là Nữ Chính Đam Mỹ

Chương 44



Từ bên ngoài mẹ của Đào Dã vô cùng lo lắng cho Gia Mẫn, thế là bà bắt đầu vào bên trong để xem thử Gia Mẫn như thế nào rồi. Gia Mẫn vừa nhìn thấy bà cô ngay lập tức như một con thú hoang trong sự tức giận mà hét lớn:

"Lũ chó mấy người thật là đáng chết! Khi dám làm tôi ra nông nỗi này! Giờ đây tôi đã trở thành người tàn tật rồi mấy người thấy không? Và phải học lại từ đầu để đi được. Mấy người là một lũ khốn..."

Mẹ chồng nghe đến đây mà ngay lập tức tiến đến chỗ của cô bà quỳ xuống mà nói rằng: "Mẹ xin lỗi con dâu yêu dấu vì mẹ mà đôi chân của con phải đi không được mà buộc lòng phải học lại tất cả điều cơ bản để bước đi! Và mẹ rất xin lỗi con về việc này!"

Gia Mẫn trong sự tức giận ngay lập tức cô đã vung tay tát vào mặt của mẹ Đào Dã một cái cô với vẻ vô cùng hống hách tức giận quát:

"Mà câm mồm đi! Bà ăn nói xà lơ gì vậy? Ai là con dâu gì đó của bà chứ? Bộ bà có bị khùng nặng không vậy? Hay là do bà muốn tôi bỏ qua việc bà đã gây ra tai nạn cho tôi và làm chân tôi không đi được. Nên chỉ có thể xin lỗi bằng cách qua loa đó cho xông chuyện hả?"

Đào Dã nhìn mẹ mình bị cô tát vào mặt, anh giờ đây vô cùng tức giận mà ngay lập tức vung tay tát lại vào mặt cô một cái bóp mà lên tiếng:

"Mày câm mồm lại nha con kia! Mày đừng ở đó mà ăn nói như vậy với mẹ tao và đọng tay đọng chân với mẹ tao! Không thì mày sẽ không xông đâu đó!"

Gia Mẫn giờ đây bậc cười cô lên tiếng: "Vậy ha! Mấy mẹ con các người quả thật là không biết điều mà! Đã là người có lỗi mà không chịu nhận lỗi. Giờ đây còn muốn gây sự với tôi nữa! Vậy được thôi thích thì tôi chiều! Tôi nhất định sẽ kiện mấy người ra toà vì tội tông xe làm chân tôi bị thương không thể đi được nữa mà phải trị liệu..."

Đào Dã bậc cười thật lớn anh lên tiếng: "Vậy à! Thế thì để xem thử mày sẽ làm được gì ha? Hơn hết tao nói cho mày biết là mày sẽ không làm được gì tao đâu nghe rõ chưa con chó kia!"

Cô bậc cười lên tiếng:

"Vậy ha! Thế thì để xem thử tôi sẽ làm được gì mẹ con mấy người hãy chờ mà xem đi! Còn giờ mấy người làm ơn cút khỏi căn phòng này của tôi ngay lập tức, không tôi kiêu bảo vệ vào lôi cổ hai người ra giờ..."

Bọn họ giờ đây nghe theo ý cô mà đã rời đi, trong khi mẹ của Đào Dã thì bậc khóc nức nở: "Hhuhhu... Giờ thì mọi thứ đã thay đổi, con dâu của mẹ nó đã không còn là con dâu của mẹ nữa rồi! Và mẹ đã mất con dâu thật rồi!"

Cậu nhìn bà mà đặc tay lên vai cậu nói: "Mẹ đừng buồn... Không có đứa này thì chúng ta sẽ có đứa con dâu khác vậy nên mẹ đừng buồn..."

Trước những lời nói kia của cậu bà đã lên tiếng: "Không nó là con dâu của mẹ thì vẫn mãi là con dâu của mẹ, và mẹ tin rằng một ngày nào đó nó sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện và gia đình chúng ta sẽ quay lại như xưa thôi!"

Đào Dã chốc lát bậc cười anh rơi vào trầm tư: "Mẹ à kể từ bây giờ cô ấy sẽ không còn là con dâu mẹ nữa đâu! Bởi vì cô ấy sắp phải biến mất khỏi thế gian này rồi!"

Bên trong phòng của Gia Mẫn, giờ cô đang sắp xếp lại tất cả quần áo của mình để quay trở về nhà con bạn thân của mình...

Sau một hồi thì bọn họ cũng đã dọn xông tất cả mọi thứ cần thiết. Chốc lát đã bọn họ đã ra xe và rời đi.

"Gia Mẫn à bà biết không đã lâu rồi không gặp...Bà biết không tôi cảm thấy nhớ bà lắm luôn..."

Gia Mẫn bảo rằng mình cũng dậy, thế là bọn họ giờ đây bắt đầu cười nói vui vẻ với nhau, sau đó họ cũng đã đi ra xe giờ đây bọn họ đã khởi động để chiếc xe bắt đầu chạy. Nhưng bọn họ không biết ở phía sau lại có một người đàn ông đang mặt một bộ đồ đen đang nhìn lén bọn họ như hắn ta đang có một âm mưu nào đó.

Chốc lát bọn họ cũng đã rời đi giờ chiếc xe kia cũng đã bám theo bọn họ, bên trong không ngoài ai khác mà chính là Đào Dã giờ đây cậu nói:

"Hai người cứ chạy đi! Nhưng mà cũng không thoát khỏi được cái chết của hôm nay đâu. Và tôi sẽ dùng chiếc xe này để đâm chết hai người..."

Chiếc xe chốc lát đã bắt đầu tăng tốc chạy mọt lúc một nhanh hơn. Sau một lát thì chiếc xe của bọn họ cũng đã đuổi kịp chiếc xe kia, cậu giờ nhìn bọn họ đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau mà bậc cười nham hiểm sao đó cố gắng chạy sát lại khiến xe phải áp sát vào xe bọn họ làm chày sơn...

Sau cú va chạm kia bọn họ giờ đây cảm thấy vô cùng lo lắng khi tham gia giao thông mà ngay lập tức quay lại nhìn mà tự hỏi: "Chuyện gì vậy chứ? Tại sao chiếc xe kia lại điều khiển đâm vào mình? Và rốt cuộc họ có âm mưu gì...?"