Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 115: Anh Thích Tóc Dài



Một cuộc chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu không ngờ lại xảy ra vào ngày hôm nay.

Mọi người bước vào thấy căn phòng lộn xộn thì cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bà nội là người đi vào đầu tiên.

Đập vào mắt bà lúc này chính là gương mặt ửng đỏ của Lam Lam. Không cần suy nghĩ cũng biết vết đỏ trên mặt của cháu dâu chính là con dâu của bà gây ra.

Nét mặt giận dữ bà nội nhìn thẳng Lâm Hoa hỏi lớn:

"Con đánh Lam Lam hả? "

Lục Diệp Phong nghe xong, kinh ngạc bước đi vào xem.

Thi Thi cũng chạy vào nâng gương mặt em gái của cô lên.

"Lam Lam….! Em " Cô không ngờ em gái cô bị mẹ chồng mình đánh. Nếu chuyện này để mẹ của cô mà biết chắc chắn bà sẽ qua đây làm lớn chuyện lên cho xem.

Bởi vì từ nhỏ không một ai trong nhà có thể nói nặng Lam Lam huống hồ gì là đánh con bé.

Tới lượt Lục Diệp Phong giận dữ.

"Tại sao bà lại đánh con bé? "

Lâm Hoa thấy cả nhà, ai ai cũng đang bênh vực Lam Lam thì bà liền uất ức khóc lớn.

"Mọi người chưa hiểu đầu đuôi thì vào trách mắng tôi như vậy sao?"

Bà chỉ tay về phía Lam Lam

"Có biết nó hỗn hào, xúc phạm tôi không? "

"Cho dù có như vậy, bà cũng không nên đánh con dâu" Lục Diệp Phong không nghe, cho rằng vợ ông là người sai.

Câu nói bênh vực của Lục Diệp Phong càng khiến Lâm Hoa càng nóng giận hơn.Bà không suy nghĩ,nói những điều không nên nói.

"Con dâu! Tôi chưa bao giờ xem nó là con dâu của tôi....." Bà nhếch môi cười lớn

"Huống hồ Diệp Bằng chẳng phải có con rồi sao? Tôi thấy người mà cả nhà nên rước về đây chính là mẹ con Tiểu Vy mới đúng! "

Cả nhà giựt mình trước câu nói của bà ta.Lam Lam không ngoại lệ,ánh mắt của cô dấy lên một sự kinh hãi.Cô không nghĩ bà ta lại dám nói câu này ra.

Chẳng phải lúc trước yêu thương cô rất nhiều,còn nói phải cưới cô về đây cho bằng được sao? Bây giờ lại thay đổi khiến cô càng lúc càng khẳng định những suy nghĩ trong đầu cô là đúng.

"Chát".

Lại thêm một cái tát, nhưng lần này lại rơi vào gương mặt hóng hách của Lâm Hoa và người đánh chính là mẹ chồng của bà.

" Tôi đã nói không được nhắc đến hai mẹ con người phụ nữ đó trong căn nhà này rồi mà.... Cô không nghe sao? " Bà nội tức giận bàn tay run cầm cập.

Thi Thi nhanh tay bước lại đỡ bà khuyên nhủ.

"Bà nội! Bình tĩnh lại, mẹ con không có ý đó đâu".

" Hức! Bà thấy mẹ con chính là có ý đó!"

Lâm Hoa ăn một cái tát như Lam Lam. Nhưng ngược lại với cô đang im lặng thì tâm trạng bà trở nên kích động dữ dội. Ánh mắt hung dữ nhìn đến Lục Diệp Phong và mẹ chồng của mình lớn tiếng quát tháo.

"Tại sao lúc trước hai người không bảo vệ tôi như đang bảo vệ danh phận vợ lớn của Lam Lam đi"Bà bước lên nắm chặt cổ áo chồng mình.

"Nếu như lúc đó ông làm vậy thì người phụ nữ đó và con trai cô ta sẽ không cướp đi những thứ của tôi".

Lục Diệp Phong trợn hai mắt lên.

"Bà im đi! " Nói rồi ông kéo mạnh tay vợ mình vừa đi vừa nói " Theo tôi về phòng "

Bên ngoài có vợ chồng Lục Diệp Lâm và vợ chồng Lục Diệp Minh cũng đang đứng xem. Thấy cơn giận của Lục Diệp Phong bỗng chốc nổi lên thì bọn họ cũng biết thân tự giải tán.

Thi Thi lo lắng, cô định bôi thuốc lên trên gương mặt Lam Lam bớt đỏ lại,thì liền bị em gái khướt từ.

Lam Lam chỉ nghĩ vết thương này cũng nhỏ không cần mọi người quan tâm.

Mọi người đi ra, trả lại căn phòng yên tĩnh cho Lam Lam thì cô bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng. Khi cô di chuyển đến cái bàn mà cô thường hay cất những bức vẽ quan trọng thì chân cô liền đạp lên một bức tranh đang nằm ở dưới chân bàn.

Lam Lam liền cúi xuống lượm lên.

Lúc này, Lam Lam mới chợt nghĩ ra, mẹ chồng cô vô đây là tìm kiếm cái gì rồi.

Có lẽ bà ta đã biết.

Nụ cười lạnh lẽo thoáng chốc hiện lên trên gương mặt của Lam Lam.

*****

Đến tối, khi cả nhà chuẩn bị ăn tối.

Cuối cùng Lục Diệp Bằng cũng đã về.

Anh không biết mình về nhà bằng cách nào khi tâm trạng anh có quá nhiều nghi vấn trong lòng.

Lục Diệp Bằng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì? Chỉ đến khi tất cả mọi người vào ăn tối.

Lam Lam là người cuối cùng xuất hiện.

Cô lấy mái tóc dài che đi vết đỏ trên gương mặt của mình.

Vừa nhìn thấy cô, Lâm Hoa liên tục trừng mắt liếc ngang liếc dọc cô.

Đối diện Lam Lam chính là Tử Lan và mẹ chồng cô ta đang nhìn cô với gương mặt hả hê đầy thỏa mãn.

Có lẽ trong lòng Tử Lan sung sướng khi thấy cuộc sống của cô đang đi vào bế tắt.

Lam Lam bị tát ở má bên phải. Nhưng bên phải lại là ngồi bên cạnh Lục Diệp Bằng.

Anh đang gấp đồ ăn vào chén của cô thì thấy cô cứ cúi gằm mặt xuống ăn, mái tóc thì không chịu buột lên. Anh nhớ thường ngày cô rất gọn gàng, đâu có hình dạng như vậy.

Lục Diệp Bằng liếc mắt nhìn mọi người, sự im lặng này càng khiến anh cảm thấy trong nhà đã xảy ra chuyện.

"Em làm sao vậy? " Lục Diệp Bằng đưa tay vừa vén tóc Lam Lam vừa nói "Em... "

Nhưng anh chưa nói hết câu thì nhìn thấy bờ má bên phải đang ửng đỏ của cô lập tức hiện lên trong mắt anh.

Lục Diệp Bằng giựt mình nâng gương mặt Lam Lam lên.

"Em sao vậy, tại sao mặt lại đỏ đến vậy? "

"Em không sao! " Lam Lam thờ ơ lắc đầu nói, rồi kéo tay anh ra.

Lục Diệp Bằng không buông tha, giọng nói trầm khàn vang nhẹ.

"Trong nhà này có người kiếm chuyện với em phải không? "Câu nói này dường như anh đánh thẳng vào tâm lý cả nhà.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Diệp Bằng phóng thẳng vào khuôn mặt mẹ của mình. Anh im lặng chỉ biết nhìn bà khoảng hai, bà phút, rồi mới lên tiếng.

" Chắc mặt vợ con không phải mẹ gây ra có đúng không? " Lục Diệp Bằng nhếch mép cười.Giọng điệu của anh có phần khẳng định chính mẹ mình là người đánh cô.

Bàn tay Lâm Hoa để dưới gầm bàn bắt đầu run rẩy.

Mọi người cũng vì đó mà không dám ngẩng lên nhìn Lục Diệp Bằng. Nhưng chỉ có gia đình Lục Diệp Lâm thì tâm trạng vẫn bình thường.

Lúc này vợ của Lục Diệp Lâm bắt đầu lên tiếng thêm dầu vào lửa

"Diệp Bằng! Mẹ con, chỉ dạy Lam Lam một chút thôi!.... Chị ấy chỉ có đánh vợ con một cái, con đừng căng thẳng như thế".

" Phi Phi!.... "Bà nội lên tiếng can ngăn con dâu út của mình

" Im lặng đi"

Cao Phi Phi bị nói trước mặt nhiều người như thế, liền tức run người. Bà lại tiếp tục cố ý khích tướng.

"Mẹ ơi! Con nói có sai đâu, Lam Lam bị chị ấy đánh một cái thì mẹ cũng đã đánh chị ấy một bạc tay thay cháu dâu rồi đó sao.. "

Lúc này, Lục Diệp Bằng mới để ý gương mặt mẹ của mình cũng bị ửng đỏ như cô.

Lục Diệp Phong nhíu mày nhìn em trai của mình ra lệnh.

" Diệp Lâm! Em kêu vợ em bớt nói lại.."

Trong lòng Lục Diệp Lâm còn mong muốn trong nhà này xảy ra nhiều chuyện hơn nói chi là kêu ông ta lên tiếng cần ngăn.

Lục Diệp Lâm còn chưa lên tiếng trả lời, ông đã nghe phía bên này,Dương Tử Lan cũng bắt chước hùa theo với mẹ chồng của mình, chọc ngoáy gia đình của Lục Diệp Phong.

"Con thấy mẹ con nói đúng mà!" Ánh mắt cô liếc qua Lam Lam thẳng thắng."Cũng là do Chị ta ăn nói hỗn hào với bác gái thôi! "

Lam Lam không phản ứng, gương mặt bình tĩnh chỉ ngẩng đầu nhìn Tử Lan với một ánh mắt giá lạnh.

"Bốp"

"Đủ rồi!" Lục Diệp Phong tức giận đập mạnh tay lên bàn.

Ánh mắt Lục Diệp Bằng chợt lạnh đi. Anh lập tức đứng lên, không nói một lời nào liền kéo tay Lam Lam đi lên lầu.

Bà nội cũng tức giận run người không thể nào ngồi lại ăn với những người đều mang trong người bộ mặt giả tạo như thế này.

Trong nhà chỉ có Lục Diệp Văn và Thi Thi và Diệp Ngôn là không ai nói tiếng nào chỉ biết im lặng ngồi ăn cơm. Nhưng họ không phải là vô tâm, chỉ là ba người không biết phải phản ứng như thế nào, đứng về phía ai đều cũng bị ảnh hưởng. Nhất là Thi Thi, cô đang đứng giữa em gái và mẹ chồng của mình. Cô không biết làm sao để vẹn cả đôi đường.

Thi Thi cũng mang rất nhiều thắc mắc trong lòng vì sao mẹ chồng lại có thành kiến với Lam Lam chẳng phải lúc trước bà thích em ấy lắm sao?

********

Lục Diệp Bằng kéo Lam Lam về phòng, liền lấy hộp y tế cứu thương ra.Anh tìm một chai thuốc làm giảm cơn đau thoa lên trên gương mặt của cô.

"Em không sao! " Đợi anh đợi làm xong,Lam Lam cuối cùng mới lên tiếng.

Chỉ là vết thương nhỏ không cần anh phải sốt sắng như thế.

Lục Diệp Bằng thở dài, kéo cô đi lại tới chiếc giường.

"Sau này, em đừng lại gần mẹ của anh. Tốt nhất em nên tránh xa bà ta ra luôn càng tốt" Lục Diệp Bằng dặn dò.

Lam Lam tròn xoe mắt nhìn anh, trong đầu cô suy nghĩ gì đó.

"Sao vậy anh? Có chuyện gì sao? " Thái độ của anh càng làm cô phải nghi ngờ. Rốt cuộc giữa anh và mẹ anh đang có chuyện gì với nhau.

Ngón tay anh tỏa ra một mùi hương dễ chịu, vén nhẹ mái tóc dài của cô.

"Không có gì đâu? Đợi một thời gian nữa anh sẽ nói cho em nghe. Còn bây giờ anh chỉ muốn em hãy nghe lời anh... " Lục Diệp Bằng ôm nhẹ cô vào lòng "Có được không, bà xã! "

Đôi mắt của anh như đang cầu khẩn cô.

Không biết trong lòng anh đang lo lắng điều gì? Lam Lam chỉ giám giấu những suy nghĩ của cô giam xuống tận trong lòng. Anh đã nói như vậy, cô không thể nào chống đối lại anh.

Cô chắc chắn anh có nguyên do và có thể anh còn có những bí mật giấu cô nữa.

Lam Lam vùi mặt vào lòng anh, khẽ nỉ non.

"Em biết rồi! "

"Ngoan lắm! " Lục Diệp Bằng hôn lên mái tóc của cô liền suy nghĩ gì đó ra khẽ gọi tên cô.

"Lam Lam! "

"Hửm.. "

Khóe môi Lục Diệp Bằng nở một nụ cười, anh kéo cô ra nhìn thẳng vào mắt cô cất lên một giọng nói trầm ổn.

"Em có thích để tóc ngắn không? "

Lam Lam nhíu mày.

"Ý anh là em sau này có ý định cắt tóc không?" Lục Diệp Bằng thấy cô chưa hiểu liền buông thêm một câu.

Lam Lam nhanh chóng lắc đầu.

"Không! Em không thích tóc ngắn"

"Sao vậy? "

Lam Lam nở một nụ cười tươi ra vẻ lý luận.

"Vì tóc ngắn là ngày nào em cũng phải gội đầu, tóc dài thì em có thể cách một ngày gội đầu"

Lục Diệp Bằng nghe xong liền thở dài ngán ngẩm. Anh đưa tay nhéo nhẹ mũi của cô.

"Thì ra con heo con này lại lười biếng đến như vậy......"

"Đau... " Lam Lam xô anh ra trừng mắt lại liền xoay người đi.

Trái tim Lục Diệp Bằng rung mạnh lên nhìn biểu hiện của cô lúc này khiến anh không nhịn được vương tay ra kéo cô lại.

"A"

Lam Lam bị anh kéo thẳng ngã xuống chiếc giường liền hét lên. Ngay sau đó,Lục Diệp Bằng cũng nằm xuống đè lên thân thể mềm mại của cô.

"Anh làm gì vậy? " Lam Lam khó chịu muốn kéo anh ra.

Lục Diệp Bằng mỉm cười ép chặt cô mạnh hơn, anh kéo hai tay của cô để trên đỉnh đầu. Đôi môi anh lập tức hạ xuống chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.

Lam Lam nhanh chóng nhắm chặt mắt lại. Dù cô đã tiếp xúc thân mật với anh nhiều lần nhưng cô vẫn còn ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào anh.

"Anh cũng thích em để tóc dài hơn.... Nên đừng cắt" Tiếng nói anh lại đột ngột vang lên.

Lam Lam liền lập tức mở mắt.

Lục Diệp Bằng cong môi cười, tay cầm nhẹ vài sợi tóc của cô đưa lên môi hôn.Phun ra những lời nói nham nhở.

"Vì ban đêm,mái tóc của em nhìn trong rất quyến rũ lắm bà xã! " Bàn tay anh không biết từ lúc nào đã di chuyển xuống sờ soạng chiếc mông căng đầy của cô.

Lam Lam vẫn chưa hiểu,cô đang vắt óc suy nghĩ lời nói của anh, cho đến khi cô cảm nhận được ở phía dưới có gì đó cọ vào bắp đùi của cô.

Ánh mắt Lam Lam chợt nhìn xuống, trái tim cô liền đập thình thịch.

Cái thứ to lớn trong lớp quần của anh không biết từ khi nào đã được phóng thích ra bên ngoài,ngày càng chui vào trong váy của cô.

"A"

Bây giờ cô mới hiểu được lời nói của anh. Thì ra trong đầu người đàn ông này luôn suy nghĩ đen tối.

"Lục Diệp Bằng! " Cô hét lên muốn chạy trốn rời khỏi anh.

Nụ cười Lục Diệp Bằng càng lúc càng đê tiện hơn, anh rướn người lên hôn chặt môi cô.

"Đã trễ rồi! Anh lại muốn em nữa rồi!"

Cứ như thế, một cuộc triền miên lại tiếp tục diễn ra trong căn phòng của hai người.