Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 265: Anh Sắp Đi



A Mẫn tức tốc trở về nước ngay sáng hôm sau.Vừa đáp xuống máy bay, cô liền trở về nhà của Hoắc Thiếu Tiên thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi nhà ngay lập tức.

Từ bây giờ cô không hề muốn mình có dính líu vì đến người đàn ông đó nữa.

Lam Lam cũng biết chuyện liền vội vàng đến nhà của A Mẫn.

Vốn dĩ A Mẫn định sẽ về ở với Hoắc Thiếu Tiên và sẽ bán đi căn nhà của mình.Nhưng có lẽ chuyện này đã ngoài nằm dự tính của cô.

Lam Lam nghe hết câu chuyện mà A Mẫn kể lại.Trong lòng cô không chỉ chửi một mình Hoắc Thiếu Tiên mà cô còn muốn gặp tên Tịch Duy An đánh cho anh ta vào cái.

Cũng nhờ anh ta đốt nhà mà hai người này mới ra nông nổi như thế này.

A Mẫn mệt mỏi nằm trên giường, từ khi rời khỏi Hoắc Thiếu Tiên cô luôn khóc vì những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.

Lam Lam vừa đến đã vội vàng đi vào bếp nấu cháo cho cô bạn của mình.Lúc này cô vừa nấu xong, vội vàng bưng bát cháo đến trước mặt Mẫn.

"Tình yêu của tôi ơi! Cậu mau dậy ăn một chút gì đi".

Lam Lam để bát cháo trên đầu giường, khẽ kéo chiếc chăn đang chùm trên đầu A Mẫn ra.

Vậy mà A Mẫn lại một lần nữa giựt mạnh lại, tiếp tục trùm lên đầu từ bên trong dõng dạc tiếng nói khó chịu của mình lên.

"Cậu đừng quan tâm đến mình nữa.... Để mình chết luôn cũng được"

Lam Lam ngẩn người.Một lúc sau, cô thở dài.

"Nhìn cậu bây giờ có giống như cậu không? Chỉ vì một người đàn ông mà muốn chết sao?"

Nghe Lam Lam nói vậy,cơn ấm ức trong lòng của A Mẫn bỗng ùa về.Cô bèn gở chiếc chăn ra ngồi dậy nhìn vào Lam Lam,đau khổ nói.

"Nếu như là cậu thì sẽ làm như thế nào? Cậu cũng có hơn gì mình đâu".

Nghe xong,Lam Lam không hề tỏ ra khó chịu với A Mẫn mà cô dùng một nụ cười nhẹ nhưng lại khiến A Mẫn lại nhận ra mình đã có hơi quá lời với cô.

"Mình xin lỗi!"A Mẫn rụt đầu xuống tỏ vẻ áy náy.

Lam Lam trầm ngâm rất lâu,sau đó khẽ thở dài.

"Cậu nói đúng mà! Mình cũng từng nghĩ đến cái chết như cậu khi Lục Diệp Bằng nói không yêu mình....Mà chỉ là lợi dụng"

Nét mặt A Mẫn trở nên biến sắc.

Quá khứ của Lam Lam chẳng phải cô không biết.So với cô ấy thì cô có đáng là gì?

Lam Lam đưa tay vuốt lấy mái tóc rối bời đang bám chặt gương mặt của A Mẫn, cô chợt nói.

"Mình sẽ không nói gì giúp Hoắc Thiếu Tiên,cho nên cậu không cần lo mình sẽ đứng về phe của anh ấy".

"Lam Lam!" Gương mặt A Mẫn bỗng chốc có gì đó căng thẳng khẽ gọi tên cô.

"Hửm..."

A Mẫn cắn môi nói.

"Nếu như là cậu khi biết được sự thật người đàn ông không yêu mình mà đi yêu người phụ nữ khác, cậu sẽ làm như thế nào?"

Lam Lam không suy nghĩ mà đáp ngay lập tức.

"Nếu như đó là lời của ai đó mà không phải Hoắc Thiếu Tiên nói thì cậu phải nên xem lại có đúng hay không? Còn nếu như lời nói ấy chính miệng Hoắc Thiếu Tiên nói ra thì việc rời khỏi anh ta là cách duy nhất" Nói được phân nữa cô bỗng ngập ngừng.

Lam Lam bất chợt cười khẽ.

"Mình từng bị Lục Diệp Bằng nói ra những lời là anh ấy thật sự không yêu mình…..Anh ấy lấy mình là vì trả thù cho Dương Tiểu Vy....Lúc đó mình chỉ suy nghĩ mình sống trên đời này để làm gì nữa".

"Vậy tại sao cậu lại quay lại với anh ta làm gì?" A Mẫn nôn nóng hỏi thẳng.

"Bởi vì mình yêu anh ấy và sau này mình nhận ra những gì mình thấy chưa hẳn đã là sự thật......Cho nên" Lam Lam cầm tô cháo lên, chuẩn bị đưa cho A Mẫn ăn, rồi nói tiếp "Cậu hãy từ từ suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình,đừng vì một phút nóng giận mà đi sai đường ".

A Mẫn hiểu Lam Lam đang ám chỉ có nhiều chuyện cô không nên nóng vội, nhưng quả thật thái độ của Hoắc Thiếu Tiên từ trước đến giờ khiến cô ấm ức rất nhiều.

Cho dù anh ấy đã quên đi tình cảm trước kia, nhưng tại sao vẫn luôn thờ ơ với cô, thậm chí anh còn không biết cô đang suy nghĩ những gì.

"Vậy cái cô gái tên Chung Linh là một con người như thế nào?"

Rất lâu sau,A Mẫn mới chợt lên tiếng hỏi.

Lam Lam hít một hơi thật dài,bỏ bát cháo xuống lần nữa.Rồi sau đó cô khẽ nhích người lại, cô đưa tay ôm chặt A Mẫn, khẽ nói.

"So với chúng ta, cô ấy thiệt thòi hơn rất nhiều.Bây giờ cậu chỉ cần biết cô ấy đã có gia đình, Tịch Duy An là người như thế nào, cậu cũng đã hiểu rõ rồi....! Nhưng quyền quyết định là ở cậu.Tha thứ hay chia tay.... Cậu hãy nên suy nghĩ thật kỹ để lựa chọn".

Cô không muốn A Mẫn lại giống như mình trước đây, hiểu lầm người đàn ông của mình rồi sau cùng lại để đánh mất.

Nếu như Lục Diệp Bằng không kiên quyết tìm kiếm cô vào năm đó, thì có lẽ cô và anh đã đánh mất nhau mãi mãi.

Ánh mắt A Mẫn chợt ngưng động.Trái tim cô như đang bị ai đó xé ra từng mảng.

Hiện tại bây giờ cô cũng không biết mình phải làm gì nữa?

Chia tay anh,nhưng trong lòng cô vẫn còn yêu anh rất nhiều.....Còn tha thứ cho anh, thì lúc này cô không thể nào làm được.

********

Ngày mai là Lục Diệp Bằng đã ra nước ngoài công tác khoảng bốn ngày.

Cho nên vào buổi tối ngày hôm nay Lam Lam là người chuẩn bị thu xếp hành lý cho anh.Cô vẫn lo lắng sức khỏe của anh rất nhiều.Cũng may có Á Hiên đi cùng, cô cũng đã yên tâm hơn phần nào.

Lam Lam chuẩn bị cho anh khá là chu đáo những vật dùng cá nhân, cô còn cố ý nhét vài cái bao cao su vào trong một chiếc túi nhỏ nằm bên tận góc trong cùng.Cô cũng chẳng biết mình làm vậy là có ý gì, nhưng cũng có thể để cho anh phòng thân, lỡ như không may có chuyện gì đó xảy ra thì sao.

Lục Diệp Bằng vừa tắm ra,đã kịp thời nhìn thấy hành động lén lút của cô,anh tò mò liền sải bước chân tới.

Anh chụp lấy bàn tay cô đang cầm bao cao su, nghiêm nghị hỏi.

"Em đang làm gì đó!"

Lam Lam giựt bắn mình lên, hết hồn hết vía, nghiên đầu qua nhìn anh ấp úng trả lời.

"Em.... Em chỉ sợ...."

"Sợ anh nhịn không được lại đi ăn bậy sao?" Giọng điệu Lục Diệp Bằng có chút không vui.

Anh ngồi xuống nâng người cô lên ngồi lên trên đùi của anh, ngữ khí tức giận.

"Nếu anh nhịn không được thì bây giờ có lẽ anh đã có vợ mới,chứ không phải ngồi chờ đợi em đến tận bây giờ".

Thấy anh đã lên cơn giận dỗi,Lam Lam liền ôm chặt lấy anh nghẹn ngào nói.

"Em không có ý đó, chỉ là em muốn giúp anh phòng tránh thôi!"

Anh ôm cô,giơ tay vuốt nhẹ mái tóc, cười khẽ.

"Anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác ngoài vợ của anh đâu".

Làm sao anh lại để chuyện đó xảy ra một lần nữa.Anh biết trong lòng cô vẫn còn sợ chuyện Dương Tiểu Vy lúc trước.Nhưng lúc trước là do anh say,còn bây giờ anh có quyền được uống rượu nữa sao?

Lam Lam ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt của anh.

"Anh sẽ về sớm chứ!"

Khóe môi Lục Diệp Bằng nở nụ cười,anh gật đầu nhanh.

"Chắc chắn sẽ về sớm!"

Lam Lam cười hì hì.

"Vậy nhớ mua quà cho em đó!"

Nghe xong,Lục Diệp Bằng đờ đẫn ra vài giây, khẽ liếc nhìn cô.

"Vậy mà anh tưởng em nhớ ăn chứ! Ai mà ngờ vợ anh lại đòi quà".

Lam Lam nép người vào anh, bắt đầu nũng nịu nói.

"Em nhớ anh thiệt mà, nhưng không lẽ anh đi ra nước ngoài không mua gì về cho vợ và con sao? Ông Lục đừng keo kiệt như thế chứ!”

Lục Diệp Bằng thấy vậy chỉ muốn trêu chọc cô một chút.

"Nghe em nói như vậy.....Đương nhiên anh sẽ mua quà cho An Nhiên,con gái cưng của anh rồi!"

Nét mặt Lam Lam biến sắc khi không nghe anh nói sẽ mua quà cho mình.

"Còn em thì sao? Anh không mua quà cho em hả?"

"Ừ.." Lục Diệp Bằng thờ ơ đáp.

Lam Lam nghe xong liền tức tối đứng lên, giận dỗi nói lớn.

"Vậy anh tự xếp đồ đi,em đi về phòng đây"

Lục Diệp Bằng cười cười,đợi chờ đến khi Lam Lam bước ra đến cửa,anh liền đứng lên đi thật nhanh ép mạnh cô vào cánh cửa.Anh cúi đầu,từ phía sau khàn giọng nhỏ vào tai cô.

"Bảo bối của anh, đương nhiên phải có quà lớn hơn chứ!"

Nhưng Lam Lam đã giận thật rồi, cô ấm ức vươn tay ra vịnh lấy nắm cửa định mở cửa ra.Thì Lục Diệp Bằng đã nhanh tay hơn cô,anh nắm lấy hai tay của cô đưa lên cao.

"Anh nói thật mà! Quà của em sẽ là món quà đặc biệt....Nhưng đổi lại em phải trả công cho anh đấy!"

Lam Lam bị ép chặt vào cửa,hai tay còn bị anh khống chế khiến cô muốn chống cự cũng trở nên vô ích.

Lục Diệp Bằng lại sát gần cô hơn, môi anh di chuyển từ vành tai cho đến hình xăm ngoài sau gáy của cô,anh đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ, giọng nói khàn đặc khẽ nói

"Em có biết khi em bước vào căn phòng này vào tối ngày hôm nay..... Thì em làm sao có thể thoát khỏi anh?"

Cả người Lam Lam chỉ biết rung lên.Cô biết anh đang định làm chuyện gì.Trái tim bắt đầu loạn lên từng nhịp.

Cô cảm nhận được niềm tự hào của anh đã thức tỉnh, nó cứ liên tục cà vào chiếc mông của cô.

"Lục Diệp Bằng! Anh là đồ háo sắc"Lam Lam nhịn không được liền chửi anh khi cô cảm giác được bàn tay của anh đang bắt đầu vu ngoạn trên cơ thể cô của mình.

Ngay sau đó cô đã nghe giọng cười đầy sự đắc thắng của anh vang lên.

"Anh chỉ háo sắc với một mình em thôi đấy!Anh đi bốn ngày,em nhiệt tình với anh một chút thì anh sẽ mua quà to về cho em"

"Hức.....Em không bán rẻ thân mình để đổi lấy một thứ gì đó từ ông chồng vô lương tâm như anh"Lam Lam vẫn hắng giọng cãi lại anh.

Anh bật cười.

Bàn tay anh lúc này đã luồn vào trong chiếc váy ngủ màu đỏ của cô,tay anh đã phủ lên một bầu ngực căng đầy, liên tục xoa nhẹ đỉnh hồng đang không ngừng kích thích hai ngón tay của anh.

"Chẳng phải em đã bán thân cho anh từ lâu rồi sao?"

Cơn khoái cảm đang thiêu đốt cả cơ thể cô.Lam Lam chỉ biết bật ra tiếng rên nhẹ và đứng im cho anh muốn làm gì thì làm.

Đột nhiên lúc này anh xoay người cô lại, cả gương mặt ngập tràn dục vọng nhìn thẳng vào cô.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Lam Lam trợn to nhìn anh, sự sợ hãi bắt đầu bủa vây,hơi thở có chút gấp gáp.Cô không biết từ khi nào mà trên người của anh đã không còn thứ gì để ràng buộc.

Anh đã thỏa thân từ khi nào vậy?

"Anh đừng như vậy mà!" Cô không nhìn vào ánh mắt của anh, nó khiến cô cảm thấy lo lắng không biết hôm nay anh có thô bạo với cô như lần trước nữa không?

Đến bây giờ cô cũng không hiểu lý do vì sao nguyên một ngày hôm đó anh lại bực mình.

Cô đã chọc giận anh sao?

Lục Diệp Bằng không quan tâm,anh đưa tay tuột lấy quai váy ngủ của cô xuống.Ngay lập tức cảnh xuân xinh đẹp đập vào mắt anh.

Máu nóng dồn lên tới não khiến trong lòng của anh bắt đầu rạo rực.

Lam Lam hoàn toàn kinh hãi, cô muốn chạy trốn nhưng cả cơ thể cô đã càng lúc bị anh ép chặt vào cánh cửa.

Dáng vẻ của anh khiến cô lo lắng là hôm nay anh lại một lần nữa hung hăng chiếm lấy cơ thể của cô mà không sử dụng một biện pháp an toàn nào cả.

"Diệp Bằng.....!"Cô muốn nhắc nhở anh vài điều.

Nhưng Lục Diệp Bằng đã lập tức trừng mắt nhìn cô.

Trên người cô chỉ còn một chiếc quần lót cũng đã bị anh kéo xuống.

Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Anh ghét nhất khi em gọi anh bằng tên,anh là gì của em?"

Lam Lam ngẩng đầu lên, cô sợ sệt lắc đầu.

"Không.....! Em không có ý đó...."

"Gọi anh là gì?"Lục Diệp Bằng mặc kệ cô liền lập lại câu hỏi.

Lúc này,Lam Lam không suy nghĩ liền nhanh chóng đáp.

"Là.....Ông xã!"

"Phải.....! Anh là chồng của em, cả đời này thân phận này của anh sẽ không bao giờ thay đổi "

Ngay sau đó, cô liền cảm thấy chân cô được nhắc bỗng lên, hạ thân bị một luồn nóng bỏng trực tiếp xuất hiện bao vây lấy.

"Khoan đã ông xã.....! Anh hãy đeo bao vào..... Á....."

Lam Lam không hề biết khi cô vừa nói ra câu này đã làm cho anh cảm thấy không vui.Nhân cơ hội cô không để ý anh liền cho người anh em của mình xuyên thẳng vào nơi tư mật đang dần ẩm ướt của cô.

Muốn anh đeo bao sao? Đừng có nằm mơ.

Khi cô tiếp ứng được dị vật trong người,tai cô liền nghe được âm thanh thỏa mãn được phát ra từ miệng của anh.

Cô chỉ muốn nhắc anh, vì hôm nay là thời kỳ nguy hiểm của cô.Nhưng có lẽ đã vô tác dụng rồi.

Lục Diệp Bằng cúi đầu cướp lấy đôi môi của cô, động tác anh nhịp nhàng.

Sau đó anh vì sợ cô sẽ mỏi chân,anh liền xốc thẳng bế cô lên.

Một giây sau,anh và cô ngã xuống giường,đợi cô thích ứng anh bắt động vận động điên cuồng.

Nhìn vào gương mặt cô, cảnh tượng cô gặp tên đàn ông đó khiến anh phát điên lên,hơi thở hỗn hển khẽ hỏi.

"Tại sao phải sử dụng biện pháp an toàn....Em không muốn trong người em thấm chất dịch của anh sao..... Bé con của anh?"

Lam Lam mệt nhọc, mở mắt ra ôm chặt lấy anh.Đúng là người đàn ông này luôn cho cô một cảm giác thật hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh.

Cô chủ động hôn anh.

Hành động của cô đã châm ngòi lên,anh không cho cô trả lời liền tăng vận tốc vào sâu trong người cô

"Á..... Ông xã!"

Nhân lúc tâm trí cô rơi vào hoán lạc,anh chợt lên tiếng hỏi.

"Từ nhỏ em đã mơ ước làm bạn gái của Hạ Ninh Triết sao?"

Cơ thể Lam Lam căng chặt, tâm trí cũng không khống chế được lời nói của mình,giọng điệu cô bất giác run rẩy nhanh chóng trả lời.

"Phải.....Em thích Hạ Ninh Triết"

"Sao...?" Nét mặt Lục Diệp Bằng không vui, càng lúc anh càng đâm thật mạnh như muốn chạm đến điểm sâu nhất trong cơ thể của cô.

"Á......Nhưng em yêu Lục Diệp Bằng...."

Vậy mà khi anh nghe câu nói này của cô,đã khiến anh thấy mùa xuân nở rộ.Anh cười tươi hỏi lại.

"Em yêu ai?"

"Em yêu Lục Diệp Bằng....Chỉ muốn làm vợ của Lục Diệp Bằng mà thôi!" Lam Lam nói lời thật lòng.

"Ngoan lắm bà xã!"

Lục Diệp Bằng cúi đầu hôn lên môi của cô.

Đúng vậy cô đã là vợ của anh....Anh còn sợ cái gì nữa?