Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 282: Bắt Gian (1)



Lam Lam đưa An Nhiên đến chỗ Hiệp Hội của hội phụ nữ,một nơi mà mẹ cô đã nói với cô qua điện thoại vào tối ngày hôm qua.

Một việc làm bổ ích, thích hợp cho những bà nội trợ.Khi đến đây rồi, cô và mẹ mới không ngờ rằng người tài trợ cho buổi lễ ngày hôm nay chính là Tập Đoàn Thế Giới của Lục Diệp Bằng

Đây chẳng khác nào, con rể lại đang bỏ tiền ra để cho mẹ vợ và vợ của anh được vui chơi thỏa thích ngày hôm nay.

Do tính công bằng của cuộc thi cùng với sự tham gia của rất nhiều người quen và các khách hàng của anh,cho nên Lục Diệp Bằng chỉ đến đây góp vui và xem vợ của anh biểu diễn chứ không hề muốn chấm thi hay làm gì cả.

Hôm nay cũng có mặt Thi Thi, vì sự khó hiểu của Lam Lam mà cô phải bỏ hết công việc của mình để đến đây gặp em gái, chỉ muốn biết chuyện hôm trước.Rốt cuộc câu nói đó của Lam Lam là có hàm ý gì?

Đã có nhiều lần Thi Thi rất muốn đến bắt chuyện với Lam Lam, nhưng dường như đứa em gái này của cô cũng đã đánh hơi được cái gì đó,cứ liên tục tránh né cô hoặc là đi bên cạnh mẹ và Tiểu Sơ, khiến cô muốn nói chuyện với em ấy cũng chả được.

Hôm nay Lâm Hoa cũng dẫn theo Lục Diệp Ngôn và Dương Tiểu Vy theo cùng để tham gia.Vừa nhìn thấy Lam Lam,người mẹ chồng như bà ta cũng liền tỏ vẻ như không hề quen biết người con dâu cũ này.

Nhưng Dương Tiểu Vy thì lại có ý muốn khiêu khích.Khi mọi người đã giáp mặt với nhau, cô ta không chừng chờ liền buông nhẹ ra một câu khích tướng cả hai người.

"Con dâu gặp mẹ chồng tại sao lại xem như người dưng như thế? Bác hai à! Con thấy bác cũng nên xem lại,là lần này quyết định của cả nhà có thật sự đúng đắn không? Có nên để cho cô ta vào nhà làm con dâu của bác nữa hay không?"

Câu nói của Dương Tiểu Vy ngược lại không khiến Lam Lam tức giận mà cô còn cảm thấy tội nghiệp cho cô ta.

Lam Lam khẽ cười nhìn Dương Tiểu Vy, nhẹ nhàng châm chọc

"Lại sợ nữa rồi sao? Sợ tôi về đó cướp hết tất cả những gì của cô đang có sao..... Nhưng mà tôi nhớ, cô có gì mà để tôi có thể cướp được chứ!"

Nét mặt của Lam Lam tỏ vẻ suy tư,sau đó nhìn Dương Tiểu Vy cười cười.

"Đừng nói là cô đang sợ tôi sẽ cướp chồng của cô nha........? Trời ơi! Thứ tôi đã bỏ đi rồi, không bao giờ lượm lại đâu, cô cứ yên tâm".

"Cô...."Dương Tiểu Vy tức anh ách, gương mặt cũng đỏ lên.

Lục Diệp Bằng đứng phía bên kia,nhìn thấy khung cảnh bên đây đầy căng thẳng.Trong lòng anh liền bán tính bán nghi, lập tức sải bước chân đi đến chỗ của Lam Lam.

"Có chuyện gì vậy?"

Lâm Hoa ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lạnh lùng của anh,trong lòng có bao nhiêu sự lo lắng bên trong mà bà không bao giờ có thể tâm sự với ai.

Lam Lam hờ hững lên tiếng trả lời nhưng vẫn không thèm nhìn đến gương mặt của anh.

"Không có gì."

Dứt lời, cô liền quay người định đi khỏi đây.

Nhưng Lục Diệp Bằng đã nhanh hơn cô,anh đã giữ cô lại.

Lục Diệp Bằng kéo tay cô, khẽ ôm chặt vào lòng,anh dơ tay vuốt nhẹ từng sợi tóc cô,sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô trước mặt mọi người.

"Họ có nói gì,em cũng đừng quan tâm đến".

Lam Lam có chút kinh ngạc,bất chợt ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh đưa tay nâng mặt cô lên, gần sát vào anh hơn, buông nhẹ một câu.

"Vì đã có anh ở đây rồi! Anh sẽ ở bên cạnh em".

Trái tim của cô bất chợt đập mạnh vì câu nói của anh, cảm giác khiến cô rất an toàn khi anh luôn luôn ở bên cạnh cô ở mọi lúc mọi nơi.

"Ông xã!"

Lục Diệp Bằng khẽ cười, đưa tay véo nhẹ mũi cô trêu chọc.

"Sao....? Không gọi anh là Chủ Tịch nữa sao?"

Lam Lam ôm chặt lấy anh, cả gương mặt úp vào ngực anh nghẹn ngào nói.

"Vậy anh thích em kêu anh là gì?"

Lục Diệp Bằng ghì chặt lấy cô, niềm vui hân hoan.

"Đương nhiên là ông xã".Lục Diệp Bằng dịu dàng đến mức chỉ muốn ôm cô trong lòng mãi mãi "Anh là ông xã của em, chúng ta đừng chiến tranh nữa nhé em!"

Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh, một lúc sau cuối cùng cô khẽ gật đầu.

Lục Diệp Bằng cười mãn nguyện ở trước mặt nhiều người hôn lên đôi môi của cô một nụ hôn thật ngọt ngào.

Bà Tần từ xa cũng đã chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của con gái của bà,trong lòng cũng đã nhẹ nhõm đi phần nào.

Thi Thi và Tiểu Sơ đứng kế bên cũng thấy được sự vui vẻ của bà,Thi Thi liền lên tiếng khẽ trêu ghẹo mẹ của mình.

"Mẹ thấy không? Người con rể của mẹ đã thật sự chứng minh rằng cậu ta yêu con gái của mẹ thật lòng, biết mẹ và Lam Lam sẽ tham gia trò chơi ngày hôm nay.Lục Diệp Bằng liền lập tức liên hệ với bên Hiệp Hội để đầu tư vốn một chút, chỉ để muốn lấy lòng mẹ vợ.....Mẹ còn không vừa ý gì nữa, Diệp Bằng quả nhiên là ứng cử viên nặng ký cho chiếc ghế con rể của mẹ rồi!"

Tiểu Sơ cũng nhạy bén liền tiếp lời.

"Con cảm thấy,Lam Lam ở bên cạnh Lục Diệp Bằng mới có thể vui vẻ như vậy thôi! Hai người họ thật sự rất xứng đôi đó mẹ".

Nghe xong, Bà Tần liền lườm liếc cả hai người với một dáng vẻ chịu thua.

"Tôi hiểu rồi,hai cô cứ nói giúp cho con bé ấy, người làm mẹ như tôi cũng phải đành dâng đứa con gái út đó cho tên họ Lục đó thôi!"

Cả Thi Thi và Tiểu Sơ liền cười tươi, giống như đã làm một chuyện có ích giúp cho Lam Lam và Lục Diệp Bằng.

Phía bên này, Dương Tiểu Vy nhìn hai người ân ân ái ái như vậy đương nhiên có chút không được vui.Vì trước đây quả thật Lục Diệp Bằng chưa bao giờ thể hiện tình cảm với cô trước mặt nhiều người như đối với Lam Lam.

Đây là lần thứ mấy cô cũng không thể nhớ được, Lục Diệp Bằng đã thể hiện tình cảm với Lam Lam hết bao nhiêu lần nữa? Và cô chợt nghĩ chắc chỉ có Lam Lam,là người có đặc quyền được anh ta làm như vậy.

Còn cô....Trước đó còn không biết được anh nắm tay trước mặt mọi người là như thế nào nữa?

Tại sao cũng là người yêu của nhau, nhưng anh lại phân biệt đối xử với cô và Lam Lam như vậy?

Hay như lời anh đã nói trước đó là anh chưa bao giờ yêu cô, chỉ là do cô quá ảo tưởng mà thôi!

*******

Mười hai giờ trưa.

Một cái khí trời nắng gắt như thế này mà A Mẫn phải từ trong nhà đi đến khách sạn để gặp khách hàng.Đáng lý ra,cô không phải là người làm nhiệm vụ này, mà chính là Trương Hiểu Nghê sẽ làm.Nhưng chẳng hiểu hôm nay, cô ta bị cái gì mà đã từ chối đột xuất.

Làm cho đài truyền hình một phen lao đao, khiến sếp lớn của cô phải hạ mình gọi điện thoại đến nan nỉ cô đến gặp khách hàng thay cô ta.

Cũng may sức khỏe A Mẫn cũng trở nên tốt hơn mấy hôm trước, hiện giờ cô có thai hay không cũng phải đợi kết quả vào sáng ngày mai mới biết chính xác được.Nhưng cô có thể chắc chắn là mình đã mang thai rồi, vì cô đã thử bằng que thử thai đã hơn mấy lần rồi, không thể nào sai được nữa.

Cho dù có hay không, cô cũng đã nhất quyết sinh đứa bé này ra mà không cần đến người đàn ông nhẫn tâm đó.Một mình cô cũng có thể nuôi lớn con của mình được.

Lam Lam lúc trước đã nuôi được An Nhiên cho đến năm tuổi, chẳng lẽ cô lại thua kém bạn của mình sao...

Cuộc hẹn phỏng vấn chỉ kéo dài đến hai tiếng đồng hồ.

Lúc này A Mẫn đang chuẩn bị đi về.

Khi cô vừa mới đi ra khỏi thang máy, thì tầm nhìn của cô đã bất chợt nhìn thấy một cặp đôi một nam một nữ, kéo tay nhau đi vào trong thang máy.

Hai người đó có thể không nhận ra A Mẫn vì bây giờ cô đang bịt kín mặt mũi vì cái nắng gắt ba mươi tám độ ngoài kia đang chuẩn bị tiếp ứng trên da mặt của cô.Nhưng còn A Mẫn thì không thể nào là không nhận ra.

Đó là Lục Diệp Văn và Trương Hiểu Nghê.

Hai người này đang nằm trong danh sách đen của cô và Lam Lam đang tiến hành điều tra.

Thì ra hôm nay cô ta xin nghỉ là để đi cùng với người đàn ông này sao?

Hai người này vào khách sạn thì chỉ làm những chuyện xấu xa đó mà thôi!

Suy nghĩ một hồi,A Mẫn liền quay trở lại vào thang máy bên cạnh, cô nhất quyết phải kiểm tra căn phòng hai người này là phòng số máy.

A Mẫn đuổi theo hai người họ lên tận căn phòng cao cấp của khách sạn.

Nhìn thấy hai người đã vào phòng.

A Mẫn đã không thể nào nhịn được liền lập tức hành động rút điện thoại ra gọi ngay cho Lam Lam.

Trong bụng cô sốt ruột đến nỗi vừa đi qua đi lại,mong Lam Lam bắt máy nhanh lên.

Dường như phía bên Lam Lam đang bận cho nên không thể nghe máy.

A Mẫn kiên trì tiếp tục gọi điện thoại lần nữa.

Lam Lam phía bên đây cũng đã cảm nhận điện thoại trong túi cô đã reo lên rất nhiều lần,cô cũng rất muốn nghe nhưng phần thi của mẹ và cô cũng đã sắp diễn ra, cô phải đành mặc kệ nó,khi nào thi xong nhất định cô sẽ gọi lại.

Nhưng tiếng chuông điện thoại của Lam Lam khiến nhiều người phải quay lại nhìn cô với dáng vẻ khó chịu.

Thi Thi đưa tay qua khều nhẹ Lam Lam cố ý nhắc nhở.

"Nghe điện thoại đi, người ta nhìn kìa".

Thấy vậy,Lam Lam đành rút điện thoại ra, cúi thấp người xuống nghe.

A Mẫn bên trong điện thoại trực tiếp nói hết tất cả cho Lam Lam biết.

"Sao....? Cái gì?" Lam Lam nghe xong liền giựt mình hét lên.

Mọi người trong khán phòng cũng quay lại nhìn cô, kể cả Lục Diệp Bằng cũng đang nhíu chặt mày nhìn về phía cô.

Lam Lam trợn tròn đôi mắt mang vẻ khiếp sợ, giọng điệu run rẩy nói.

"Mình sẽ đến liền".

Vừa cúp máy,Lam Lam đã cầm túi xách lên nhìn mẹ mình gấp gáp nói nhanh.

"Con có việc phải đi ngay bây giờ, mẹ kêu chị tham gia cùng mẹ đi nha....."

Sau đó cô chừng chờ liền phi thẳng ra cửa ngoài với sự chứng kiến rất nhiều người.

" Cái con nhỏ này.....Đứng lại đó cho mẹ" Bà Tần tức điên lên liền lớn tiếng.

Tiểu Sơ bản tính sinh nghi cũng lập tức đuổi theo Lam Lam.

Lục Diệp Bằng nhìn thấy cô rời khỏi,trong lòng càng sinh ra nhiều nghi vấn.

Cả gương mặt Lục Diệp Bằng bỗng chốc lạnh toát,anh nhẹ tay ngoắt Á Hiên lại liền ra lệnh.

"Bây giờ tôi không thể rời khỏi đây, cậu mau cho người đuổi theo xem vợ tôi đang đi đâu".

"Dạ vâng thưa Chủ Tịch".

Lúc này đây, trong lòng Lục Diệp Bằng có gì đó rất bất an, trái tim vô thức không ngừng đập mạnh liên hồi.

Sau khi ra lệnh cho Á Hiên xong,Lục Diệp Bằng nhận thấy vẫn chưa yên tâm.Anh không thể nào ngồi yên được nữa,cuối cùng cũng đành giao An Nhiên cho Thi Thi, rồi sau đó liền đuổi theo cô.

Nhưng cho đến khi Lục Diệp Bằng xuống bãi đậu xe định lấy xe đuổi theo cô thì anh mới chợt kinh hãi là khi nãy anh đã đưa chìa khóa xe của anh cho cô giữ và cứ như thế cô đã lấy xe anh đi khỏi.

Trong lòng anh càng lúc càng sinh thêm sự lo lắng dữ dội.

Rốt cuộc cô gái này lại đang làm cái gì vậy?

*********

Lam Lam lấy chiếc xe yêu thích của Lục Diệp Bằng phi thẳng đến địa điểm mà A Mẫn đã nhắn tin qua cho cô.

Cô vội vàng bước lên căn phòng cao cấp độ đó.

Lúc này,A Mẫn đã đứng ngay cửa thang máy chờ Lam Lam.

Cánh cửa thang máy vừa mở ra,Lam Lam nhanh chân đi ra nhìn thấy A Mẫn liền hỏi nhanh.

"Đâu....Hai người họ nằm ở phòng nào?"

A Mẫn nhướng mày chỉ tay về căn phòng nằm ở cuối đường.

"Là phòng năm lẽ ba,hai người họ vào cũng đã hơn mười lăm phút"

"Sao?"

Lam Lam nghe xong không còn chừng chờ liền nắm tay A Mẫn đi lại đó.

Cả hai đứng trước cửa phòng, nhưng cũng không dám vô vì hai cô không chắc hai người đó trong phòng lại xảy ra chuyện đó vào ngay giữa ban ngày ban mặt.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao? Vào trong đó,nếu như họ không có gì thì sao? Có khi chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài,Lục Diệp Văn có khi sẽ lươn lẹo mà không nhận mình ngoại tình" A Mẫn nhìn Lam Lam đưa ra lời khuyên.

Trong lúc A Mẫn nói, thì Lam Lam cũng đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để vào trong đó bắt tan tại trận việc hai người họ có gian díu với nhau hay không chính là lúc này.

Đúng lúc này, ánh mắt của Lam Lam chợt nhìn thấy có một người nhân viên tiếp tân đang đẩy khay rượu đi ngang.

Trong đầu cô liền nhảy ra một kế hoạch.