Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thiếu Gia Ma Cà Rồng

Chương 20: Thuyền trưởng Trần Lâm Kiệt



Quay về hiện tại...

Trần Uy Bằng biết bản thân anh hoàn toàn không thể khiến cô có lòng thương mà quay lại. Dù biết thế nhưng trong anh lại có chút hi vọng gì đó không rõ ràng. Nhưng cô cũng quay lại đúng lúc, suýt nữa anh đã bị đuổi ra khỏi Trần gia rồi.

"Muốn dự án cũng được. Nhưng cô đi theo tôi đến Trần thị trước"

Cô cũng im lặng đi theo, lúc này trời đã dần tối, đèn đường đã sáng lên. Lục Trí lái xe đưa hai người đến công ty. Lúc ngồi trên xe, tuy ngồi cạnh nhau nhưng không ai nói với ai câu nào, giống lúc đi đăng kí kết hôn. Cô tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt lơ đễnh nhìn cảnh vật ngoài kia. Lần này trở lại là một sai lầm, nhưng sai lầm này là vì mẹ cô, có sai cũng phải cố.

Đến nơi, hai người bước vào trong. Trên đường đi cô trố mắt kinh ngạc, quả nhiên là tập đoàn lớn nhất thành phố A này, rất xa xỉ, kiến trúc và cách bày trí đều xa hoa hơn Văn Nhất nhiều. Chẳng có nơi nào sánh bằng Trần thị.

Anh cứ vậy dẫn cô lên phòng làm việc của mình. Cô nhìn phòng làm việc của anh một lượt, căn phòng được bày trí rất đẹp, rất tỉ mỉ còn gọn gàng sạch sẽ, có cả một phòng nhỏ để nghỉ ngơi cả phòng tắm và phòng vệ sinh. Thấy cô thích thú ngắm nhìn những món đồ trong phòng anh ngồi vào chiếc ghế xoay quen thuộc, chân vắt chéo chống cằm tò mò nhìn cô một hồi.

Lúc đang ngắm nghía mấy đồ trên kệ đột nhiên giọng nói anh vang lên:

"Thích không?"

"Thích, phòng anh đẹp lắm"

"Ừm" Anh khẽ cười: "Tôi đang thiếu một vị trí thư ký, để cô đến đây làm nhé"

Cô cũng thu lại ánh mắt thích thú của mình, anh nói để cô đến đây làm sao? Với cô được bước chân vào phòng làm việc của người có vị trí cao nhất Trần thị đã là một việc vinh dự, còn có thể đến đây làm lại còn ở vị trí cao làm sao cô dám mơ tưởng:

"Tôi không có nhiều kinh nghiệm, không thể đảm nhiệm vị trí lớn thế này"

"Làm thư ký cho Trần Cảnh Văn thì được, còn tôi thì không được à? Có gì khác nhau sao?" Anh đang lục lọi mấy tập tài liệu trên bàn

Tất nhiên là khác biệt, Trần thị là tập toàn lớn nhất thành phố A này, vươn tầm thế giới, còn Văn Nhất chỉ bằng một góc Trần thị thôi.

"Không phải, tôi ở bên cạnh anh ấy tuy là thư ký nhưng cũng chỉ chạy mấy việc nhẹ nhàng thôi. Anh ấy có hai thư ký mà. Hơn nữa tôi đến đây làm không thích hợp"

Đột nhiên anh lại muốn trêu cô thêm một lúc:

"Có gì không thích hợp? Vợ làm thư ký cho chồng là điều bình thường mà."

"Anh mang tôi đến tận đây chỉ để khoe của và trêu tôi thôi à? Nếu không có gì tôi đi về trước"

"Lại đây" Anh ngoắc tay

Cô lại gần đó, anh chỉ tay vào tập tài liệu trên bàn vừa được anh chọn ra:

"Đọc đi"

Là dự án đầu tư xây dựng khu vui chơi.

"Tôi có thể xem qua sao? Tôi là người của Văn Nhất"

"Nhưng cô là vợ tôi"

"Anh đừng hiểu lầm, giữa chúng ta còn một bản hợp đồng đấy"

Cô dở ra xem thử, phải tập trung cao độ. Anh nhìn cô, cô rất có dáng vẻ của một người trong giới này. Cô đọc tài liệu mà hai chân mày cũng khẽ nhíu lại, đây là dự án quan trọng, nếu xảy ra sai sót tổn thất vô cùng lớn. Vậy thì không thể hợp tác cùng Tô thị được.

Tô thị không phải công ty có tiếng gì, Tô Đình lại là con người tham lam, không quan tâm đến hậu quả việc do mình gây ra, vì vậy Tô thị luôn dậm chân tại chỗ. Trước đây Tô thị có một dự án xây dựng nhà hàng với một công ty, kết quả Tô Đình lại lén lút rút tiền đầu tư, đổi vật liệu xây dựng cao cấp thành vật liệu kém chất lượng. Sự việc bại lộ ông ta thiếu chút đã phải hầu tòa, nhưng Trần gia đã đến hỏi cưới con gái Tô Đình, vì ông ta cầu xin giúp đỡ nên Trần Uy Nhân đã thay ông ta giải quyết vụ này, để một người khác cam tâm nhận tội, ông ta thoát chết rồi còn đòi nhiều thứ khác. Nhưng ông ta không gả con gái mình yêu thương mà lại gả đứa con mình ghét bỏ vì nghe Trần Uy Bằng có nhiều tai tiếng.

Đột nhiên lương tâm Tô Thu Vũ trỗi dậy, cô biết nếu để Tô thị hợp tác trong dự án này nhất định sẽ có chuyện. Cô không thể để vì bản thân mình mà hại cả Trần thị. Biết đâu mẹ cô không có cô đang sống rất tốt?

Trần Uy Bằng nhìn cô thăm dò, anh biết nếu dự án này xảy ra chuyện tuy tổn thất nhưng cũng không ảnh hưởng lớn đến Trần thị, nhưng vẫn muốn xem rốt cuộc cô có chút lương tâm nào không.

"Thế nào? Xem từ nãy giờ đừng nói cô không hiểu trong đó ghi gì đấy"

"Trần Uy Bằng, chắc là tôi không cần nữa. Dự án này Tô thị không thể hợp tác với các anh"

"Cô chắc không? Tô Thu Vũ, lần này cô trở về là không thể rời đi cho đến lúc hết hợp đồng"

Cô gật đầu khẳng định dù có phần tiếc nuối, cô chắc rằng Trần Uy Bằng sẽ không làm loạn nữa.

Tối hôm đó khi quay về cô đọc truyện để Trần Lâm Kiệt đi ngủ. Nhưng thằng bé lại hỏi:

"Nghe chú Từ Tuấn nói rồi, hôm nay chị đã rời đi thật, đúng không? Nhưng tại sao lại quay về?"

Cô cũng đem chuyện ly hôn kể lại cho Lâm Kiệt nghe. Thằng bé trầm tư một hồi rồi nói:

"Chị Thu Vũ, chị có thể đừng rời khỏi chú ấy trong thời gian này không?"

"Tại sao?"

"Chú ấy rất cô đơn. Hôm đi chùa điều ước của chú vốn không thành hiện thực được. Mẹ Trần Uy Bằng cũng là bà nội em đã mất từ sớm rồi"

Nghe đến đây Tô Thu Vũ cả kinh mở to mắt, vậy hôm viết điều ước lên vải đỏ khác nào cô đã khoét vào tim người ta.

"Bà ấy là con người, gặp bạo bệnh mà mất. Lúc đó chú em còn nhỏ, mới là một đứa bé hai tháng tuổi. Chú không được sinh ra bằng tình yêu, bà hận ông nội lắm. Ông nội yêu bà nhưng bà lại yêu người khác, hận vì không có được nên lúc say ông đã làm càn nên mới có chú. Nghe nói từ khi sinh chú ra bà không muốn chạm vào chú, hơi ấm từ mẹ chú cũng chưa từng nhận được. Chắc bà đã nghĩ vì có đứa trẻ là chú nên bà không đến được với người bà yêu"

Tô Thu Vũ nghe về quá khứ của Trần Uy Bằng đối với anh cô cũng bớt định kiến một chút.

"Thật ra chú ấy cũng rất tội nghiệp, không phải cứ giàu là vui vẻ đâu. Ngay từ nhỏ đã luôn bị mấy tên ma cà rồng hay là đối thủ làm ăn bắt cóc, uy hiếp này nọ. Nên chú ấy càng phải lạnh, càng phải thủ đoạn. Đến bây giờ chú vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào"

Cô chỉ nghe thôi cũng chưa biết là tội nghiệp đến đâu, nhưng nghe cũng không được vui vẻ lắm.

"Bà nội em sau khi có Trần Uy Bằng thì mất, vậy tức là bố em, Trần Uy Thuận và Trần Uy Bằng đều không cùng mẹ"

Thằng bé khẽ gật đầu, nhắc đến bố Tiểu Lâm cũng không nhớ nổi hình ảnh của bố thế nào nữa. Thằng bé lẳng lặng lấy từ dưới gối ra một bức ảnh nhỏ, bên trong là ảnh gia đình gồm một người đàn ông trẻ, một người phụ nữ và Tiểu Lâm. Cô tò mò xem thử:

"Đây là bố và mẹ Tiểu Lâm sao? Bọn họ rất đẹp thảo nào đẻ ra được đứa trẻ dễ thương như Tiểu Lâm đây" Cô nựng má thằng bé

"Không cần, chị đừng nịnh bợ"

Cô lại chăm chú quan sát, người đàn ông trong hình trên khuôn mặt có 3 phần giống Trần Uy Bằng, thảo nào Tiểu Lâm cũng giống chú một chút:

"Em nhớ bọn họ đúng không?"

Thằng bé lắc đầu:

"Không, không nhớ chút nào cả. Bọn họ đã bỏ rơi em"

Cô lại thấy được sự đau buồn trong ánh mắt Tiểu Lâm, còn có vài phần giận dỗi trách móc. Vì thiếu bố mẹ nên đứa trẻ này đã chịu không ít thiệt thòi rồi, nhưng dù vậy làm sao mà không nhớ bố mẹ kia chứ.

"Vậy sau này chị là chị gái của em, sẽ yêu thương em hết mức có thể, thay bố mẹ chăm sóc em" Cô mỉm cười

Tiểu Lâm im lặng nhìn chằm chằm cô một hồi, miệng cũng bật cười:

"Chị đúng là bị ngốc thật, nếu quan tâm đến chú em một chút, chị sẽ có được rất nhiều lợi. Hôm trước em thấy mặt chú đỏ, chắc là bị chị tát. Chị vẫn còn chưa xảy ra chuyện gì đã rất may rồi"

Cô đưa bàn tay mình ra trước, cái bàn tay này đã tát lên mặt Trần Uy Bằng tận 3 lần. Đúng là với người như anh cô vẫn còn bình an là kì tích rồi.

"Tiểu Lâm, chị không ưa Trần Uy Bằng, không quan tâm anh ta được đâu"

Cô ngồi dậy bước ra khỏi phòng, bỏ lại Lâm Kiệt đang ngơ ngác:

"Chị đúng là ngốc thật, tại sao có thể dành sự quan tâm cho tôi mà không quan tâm chú ấy được? Không được, chú ấy đã bắt đầu thích chị Thu Vũ rồi, mình không được để tên Trần Cảnh Văn đó đắc ý. Thuyền trưởng Trần Lâm Kiệt sẽ đưa thuyền cập bến vậy"