Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thiếu Gia Ma Cà Rồng

Chương 26: Phòng làm việc (H+)



“Cô đồng ý rồi đấy"

Chẳng hiểu sao lúc thấy Tô Thu Vũ đồng ý trong lòng anh lại tức giận, vì Trần Cảnh Văn mà cô không tiếc dùng cơ thể để trao đổi.

Cô đang đứng ngơ ngác thì đột nhiên bị anh đẩy ngồi ngả ra chiếc ghế sofa ngay cạnh đó, bản thân anh thì áp sát người cô khiến cô sợ hãi:

"Anh muốn làm gì chứ?"

"Không phải cô đồng ý rồi sao? Bất cứ lúc nào tôi muốn"

Vì cô đã đồng ý nên cũng chẳng thể từ chối mà đẩy người ta ra:

"Nhưng anh phải hứa với tôi chiều nay anh đến bệnh viện hiến tủy cho anh ấy"

"Được, tôi hứa"

Trần Uy Bằng ghé sát lại định hôn cô thì lại bị cô đưa tay đẩy ra ngăn cản, giọng nói nghẹn ngào:

"Trần Uy Bằng, có thể...không hôn môi không?"

Thấy cô không muốn anh cũng không ép. Lại nhìn thấy trong mắt cô hiện lên nét sợ hãi, anh vẫn muốn thử thêm một chút, xem cô có thể vì Trần Cảnh Văn mà can đảm đến đâu.

Hai tay anh lần mò cởi hết đống cúc áo sơ mi của cô, xong xuôi anh ném cái áo qua một bên, lại cởi luôn cái áo ngực ném đi, để lộ ra bầu ngực căng tròn trắng nõn của cô, và nụ hoa hồng hào như mời gọi. Tiếp đó, anh luồn tay xuống dưới, kéo khoá váy cô ra, cởi bỏ luôn cả chiếc quần lót vướng víu kia. Lúc này, cô đã bị anh đẩy nằm ngửa ra ghế.

"Cốc..cốc..cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên.

Thật biết cách làm mất hứng người khác. Anh hừ lạnh một tiếng, quay ra phía cửa quát lớn:

“Cút!”

Thấy ngữ điệu tức giận của anh cô khẽ co người giật mình. Lục Trí và anh nhân viên đứng ngoài cửa không hiểu vì chuyện gì mà bị đuổi. Nhưng chuyện quan trọng không thể chậm trễ, anh nhân viên ấp úng cất lời:

“Nhưng thưa Tổng Giám đốc, cái này...”

Đoán biết có chuyện quan trọng, anh rời khỏi cô, đứng lên đi về phía cửa.

Anh hé mở cánh cửa, ánh mắt lạnh toát nhìn hai kẻ bên ngoài không biết tốt xấu. Còn cô chỉ biết im lặng, nằm nép xuống ghế, hi vọng đừng để bị nhìn thấy. Lục Trí là ma cà rồng, anh sớm đã ngửi được mùi phu nhân Tổng Giám đốc đang ở bên trong, lại liếc sang hướng khác thấy một chiếc áo đã bị ném trên sàn, Lục Trí hiểu ngay, vẻ mặt kinh ngạc đến ngơ ngác.

“Có chuyện gì?” Anh cau mày nhìn hai cậu nhân viên giận dữ

Sau hôm nay không thể cắt chức, thì cũng quyết cắt hết lương cho hai người nhớ đời. Lại dám khiến anh mất hứng.

“Dạ...dạ...thưa tổng giám đốc, người của công ty DR đến, nói là muốn gặp...gặp ngài bàn chuyện làm ăn!” Thấy Lục Trí im lặng cậu nhân viên ấp úng

“Hủy hợp đồng với họ!” Anh chẳng thèm suy nghĩ nói liền một mạch, nói xong còn bồi thêm một câu: “Hôm nay còn ai đến làm phiền tôi, thì ngay lập tức sa thải!”

Cậu nhân viên đang định nói thêm thì lại bị Lục Trí kéo đi, nếu còn phát ngôn gì sợ sẽ phá hỏng thời giờ quý báu của Tổng Giám đốc và phu nhân, chọc giận anh. Trước giờ Tổng Giám đốc chưa từng thế này.

Tô Thu Vũ hốt hoảng, xem ra hôm nay anh quyết không để yên cho cô. Sau đó "rầm" một cái, đóng cửa khoá trái lại.

Anh quay lại phía trong, đã thấy cô đang lén lút nhặt đồ để mặc vào. Đã đồng ý với anh rồi lại còn muốn trốn?

Anh tiến lại phía cô, vừa đi vừa cởi bỏ cúc áo trên người sau đó liền cầm tay cô kéo về phía mình. Cô vẫn đang lúi húi nhặt đồ, bị lực kéo bất ngờ liền giật mình, đống đồ trên tay cũng theo đó rơi xuống sàn.

Anh đẩy cô ngã ra ghế lần hai, trực tiếp đè cô ra, hôn lên xương quai xanh trắng nõn của cô, rồi dần di chuyển hôn xuống bầu ngực căng tròn của cô.

“Trần Uy Bằng, đừng, đây là công ty...ahh!”

Anh chẳng thèm để ý lời cô, một tay khoá chặt cái tay không yên phận muốn đẩy anh ra của cô, một tay lần mò xuống phía hang động của cô.

"Tô Thu Vũ, cô cầu xin tôi thì tôi sẽ dừng lại. Nhưng tôi không chắc Trần Cảnh Văn sẽ có tủy để dùng đâu"

Cô nhất định không cầu anh dừng lại, nếu không Cảnh Văn sẽ không có tủy dùng. Cô lắc đầu. Anh thấy ý của cô liền hôn dần xuống bụng, rồi hôn chân cô. Cuối cùng, anh tách chân cô ra, để lộ tiểu hoa đo đỏ.

Cô vội đưa tay che xuống dưới, không muốn để anh nhìn thấy. Anh cau mày một cái:

“Cô đã đồng ý rồi đấy. Lẽ nào hối hận rồi?”

Lúc này cô mới từ từ gỡ tay ra sợ khiến Trần Uy Bằng mất hứng mà đổi ý. Anh nhìn chằm chằm nơi riêng tư của cô. Trần Uy Bằng kéo rộng chân cô ra, tiểu hoa trắng hồng đối diện với anh. Anh cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn vùi vào tiểu hoa giữa hai chân, đầu lưỡi ấm nóng liếm láp h.uyệt nhỏ của cô. Tô Thu Vũ bị kích thích, cơ thể cong lên, hai mắt ngấn lệ:

"Đừng mà, chỗ đó rất bẩn"

Nhưng anh lại giả vờ không nghe thấy, đầu lưỡi anh chui vào h.uyệt nhỏ, ra ra vào vào. Cả người cô giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, khoái cảm chạy dọc toàn bộ cơ thể, thấm đẫm từng tế bào. Hơi thở cô dần hỗn loạn, anh rời khỏi động nhỏ, cảm giác phía dưới trống rỗng khiến cô tỉnh táo.

Nhưng ngay sau đó đầu ngón tay hơi lạnh tách hai cánh hoa ra, anh nhìn chằm chằm hang động nhỏ ẩn nấp trong đám lông tơ giữa hai chân cô. Không báo trước, anh đưa một ngón tay chọc vào tâm hoa ẩm ướt. Cô cảm giác có dị vật lạ, vô thức siết chặt ngón tay anh, hút vào bên trong. Ngón tay thuôn dài chạm đến nơi mềm mại phía trong mà gắt gao đâm vào. Dù biết không nên nhưng phía dưới lại không biết liêm sỉ tiết ra mật dịch:

"Cô xem, ra nhiều thế này còn nói không muốn?"

Cô lấy tay che mặt, gò má nóng bỏng. Chết tiệt, bị anh khuấy đảo nãy giờ, làm sao mà không có phản ứng gì được chứ. Anh còn mặt dày mà nói ra câu đó?

Bị một loạt kích thích mạnh mẽ, người cô khẽ run lên, co quắp cong lên như một con tôm, miệng không ngừng phát ra tiếng rên la ám muội.

"Cách âm ở đây không tốt lắm đâu, cô rên to như vậy, là sợ bên ngoài không nghe thấy sao?” Anh đắc ý nhìn khuôn mặt đỏ ửng sắc xuân của cô nói.

"Không phải anh có một phòng nghỉ à? Tại sao cứ phải làm ở đây?"

"Tôi thích, nếu cô không chịu được có thể rời khỏi đây ngay. Thỏa thuận kết thúc"

Nghe vậy, cô liền lấy tay ôm miệng lại, cố gắng không để mình phát ra âm thanh.

Lúc này anh mới cởi thắt lưng ra, rồi cởi chiếc quần âu ném đi. Sau đó dùng vật nam tính sớm đã thức dậy chà xát phía ngoài tiểu hoa, kích thích dục vọng.

“Ưm...ahhh..!” Cô run rẩy rên lên một tiếng.

“Sao nào, có phải cô muốn tôi lắm rồi đúng không?” Anh nheo mắt nhìn cô gái vẫn đang vật lộn dưới thân mình.

“Vô sỉ...ưm...anh...vô sỉ!” Cô sớm đã bị anh khích đến đỉnh điểm, giọng nói đều pha lẫn tiến rên.

"Đúng, tôi vô sỉ, nhưng bộ dạng của cô lúc này cũng không chín chắn lắm đâu" Anh khoái trá đáp lại lời cô.

"Ah...ưm..anh...đừng!" Cô khó nhọc rên ra từng chữ.

Còn anh lại chẳng thèm đáp lại, mạnh mẽ cắn mút vùng cổ, vùng xương quai xanh cô, mỗi chỗ đi qua đều để lại dấu hôn rõ rệt. Phía dưới, anh vẫn nhiệt tình dùng thứ đó chà xát quanh cô, nửa ý tiến vào cũng không có. Cô bất mãn rên rỉ, rốt cuộc anh ta muốn cô thế nào mới chịu đây?

"Trần Uy Bằng, anh...vô sỉ cũng phải có chừng mực. Sắp đến chiều rồi!" Cô cố kiềm chế, nhất định không được vung tay đánh vào khuôn mặt gợi đòn kia.

Lần này cô gọi tên anh mà không phải Trần Cảnh Văn nữa. Đêm cô bị hạ thuốc cô chỉ luôn miệng gọi tên "Cảnh Văn". Nếu cô đã muốn anh cũng không từ chối, anh liền đưa người anh em của mình tiến vào. Tiểu hoa của cô khá nhỏ, tuy không phải lần đầu nhưng còn chưa rộng ra bao nhiêu. So với thứ cực đại của anh, cũng là miễn cưỡng mới vào được.

Anh vừa tiến vào, cô liền hét lên một tiếng đau đớn nhưng lại sợ bên ngoài nghe thấy, nên chỉ dám phát ra bằng âm mũi, đến miệng cũng không dám mở ra. Nhưng cô không biết dù có hét to đến đâu thì bên ngoài cũng chẳng nghe được, cô bị anh lừa trắng trợn.

Được đà, anh bắt đầu đi chuyển ra vào trong cô, ba mạnh một nhẹ, khiến cô bảy phần đau ba phần khoái cảm. Chỉ có thể bắt nhịp theo anh mà rung lắc. Nhưng với anh tốc độ này chưa đủ, anh liền chẳng báo trước đẩy nhanh tốc độ ra vào của mình. Vật lớn cũng vì thế mà đâm sâu lút cán, khiến cho da thịt hai bên va chạm vào nhau tạo ra âm thanh mê người. Cả cơ thể cô rung lắc từng hồi theo tiết tấu của anh, hai bầu ngực cùng nụ hoa nẩy lên nẩy xuống liên hồi.

"Trần Uy Bằng, dừng lại...đau...đau quá"