Hợp Đồng Hôn Nhân Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 53: Sợ hãi (H+)



Anh lại cuồng ngạo và mạnh mẽ chiếm lấy thân hình mềm mại của cô, khiến cô không thể hít thở nổi. Đôi mắt lại hết sức mãnh liệt, khuôn mặt đầy sắc bén mà chiếm hữu thân hình mỏng manh của cô...

Sự mạnh mẽ cùng cuồng dã của anh tựa một con sư tử ở trong rừng sâu lâu ngày được thoả mãn.

Thương Ngạn Thần mỗi lần luận động đều rất nhịp nhàng đủ để khiến cho Nhã Hân dưới thân đê mê tan chảy trong người anh, hòa vào sự kết hợp mạnh mẽ của anh.

Mỗi một lần tiến vào cơ thể cô, dã thú khổng lồ của anh đều mang đến từng đợt khoái cảm khiến cô mê muội, làm cô không chịu nổi phải mở miệng cầu xin anh nhẹ lại…

Trong căn phòng bầu không khí ngập tràn dục vọng quanh quẩn bên trong phòng ngủ. Tiếng thở thô suyễn đầy dục vọng của đàn ông cùng với tiếng rên yêu kiều của người phụ nữ dưới thân kết hợp với nhau vang vọng khắp căn phòng trở lên đầy ma mị và hấp dẫn

Từng đợt tiến công của anh, đem hạ thân cứng rắn của anh bao bọc bởi nơi tư mật chặt hẹp của cô càng thêm chặt chẽ, đê mê…

Khiến cho anh bị kích thích càng thêm mãnh liệt và điên cuồng tiến vào sâu hơn chạm tới tận đáy *****

Sự sung sướng và những dục vọng của Thương Ngạn Thần châm lên cơ thể của cô, khiến cho Nhã Hân càng chìm đắm mà phối hợp theo từng động tác với anh.

Bầu ngực tròn đầy nương theo sự vận động cuồng dã không ngừng rung động lên xuống. Hai tay anh thừa thãi lại bắt đầu xoa nắn, bên dưới vận động mạnh mẽ bên trên bị anh khích thích. Khoái cảm dần được làm mờ mắt, cô dường như mất đi lý trí không biết gì nữa chỉ biết bây giờ bản thân mình như đang ở trên mây trôi dạt về đâu cô cũng không biết nữa.

Sau một hồi điên cuồng vận động, yết hầu Thương Ngạn Thần liền bật ra tiếng gầm nhẹ tựa dã thú, thắt lưng cũng đột nhiên run lên, đem dòng dịch màu trắng đục nóng hổi vùi sâu vào thân thể Nhã Hân.

Khiến toàn thân cô phát run lên, sự run rẩy nhanh chóng lan khắp toàn thân rồi chuyển sang co rút.

Cứ tưởng đã kết thúc nhưng con dã thú giữa chân Thương Ngạn Thần lại một lần nữ ngóc đầu lên đầy ngạo nghễ. Thương Ngạn Thần quay người Nhã Hân lại để cho cô quỳ rạp ở trên giường phần hông to tròn chĩa thẳng vào anh, ở tư thế này rất thuận tiện hành sự.

Một lần nữa không có sự báo trước, Thương Ngạn Thần áp sát vào lưng cô, đưa cự long nóng bỏng của mình từ phía sau đi sâu vào bên trong hoa h-u-y-ệ-t chặt hẹp của cô.

Đỉnh cự long đàn ông của anh chạm sát vào một điểm sâu bên trong cơ thể cô rồi nhẹ nhàng mơn trớn rồi từ từ thành chà mạnh.

Nhã Hân bây giờ đã thấm mệt, cô không còn biết trời trăng mây gió gì nữa toàn thân cô hoàn toàn vô lực.

Sức khoẻ của Thương Ngạn Thần đúng là trâu bò anh dường như không biết mệt mà đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác, mặc cho Nhã Hân van xin đến lạc cả giọng anh vẫn cứ điên cuồng ra vào bên trong cô.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng bỏng, liên tiếp truyền đến tiếng rên rỉ cùng tiếng hét chói tai của hai người.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa

“Cốc!…Cốc!…Cốc!”

Thanh âm nhỏ nhẹ từ bên ngoài truyền vào

“Thiếu gia chúng em đã chuẩn bị đồ ăn cho anh xong rồi”

Thương Ngạn Thần không thèm quan tâm mà vẫn cứ tiếp tục việc dang dở.

Nhã Hân nhìn anh thì dường như anh không thèm quan tâm đến bên ngoài. Cô bịt miệng lại để tránh phát ra âm thanh xấu hổ của bản thân.

Không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong cô ta tiếp tục gõ cửa

“Cốc!…Cốc!…Cốc!”

“Thiếu gia anh có ở trong đó không? Em vào nha!”

Nhã Hân nắm chặt lấy cánh tay của anh, liên tục lắc đầu, đôi mắt ứa lệ đỏ ngầu nhìn anh: “Dừng….Dừng lại…a”

Thương Ngạn Thần vẫn cứ tiếp tục ra và mà chẳng thèm để ý. Khi cánh cửa phòng sắp được mở ra anh mới dừng lại động tác của mình rồi nhanh chóng lấy chăn chùm kín người Nhã Hân lại, anh cũng ngồi yên vị trên giường lưng dựa vào thành giường rồi cũng dùng chăn che đi nửa thân dưới người mình lại.

Cô ta bước vào nhìn thấy Thương Ngạn Thần đang ngồi trên giường liền trưng ra bộ mặt nịnh nọt “Em tưởng anh ngủ rồi nên mới vào tìm…”

“Cút!…”

Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt như giết người của anh muốn bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm lên người cô ta và bị giọng nói lạnh ngắt của Thương Ngạn Thần đuổi ra ngoài.

Nhã Hân nằm bất động trong chăn, cô cầu trời rằng Thương Ngạn Thần vẫn có chút lý trí còn sót lại không để cảnh vừa rồi cho ai khác nhìn thấy.

Cô gái kia run cằm cặp nhìn vào ánh mắt sâu thẳm như đang nhìn một con mồi, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng lạnh lùng tạo cho người ta cảm giác anh là một người cao cao tại thượng và hết sức lạnh lẽo.

“Em…em chỉ muốn gọi anh xuống”

“Cô nghe không hiểu tiếng người à? Đừng để tôi phải chặt chân của cô!” Thương Ngạn Thần giận dữ gào lên

Cô ta sợ hãi trước khí thế như muốn giết người bất cứ lúc nào của anh liền biết điều không nhiều lời nữa nhanh chóng đóng cửa chạy ra ngoài.