Hợp Đồng Ký Nhận Chờ Em Lớn

Chương 50: Mộng tỉnh (2)



Dạo gần đây Dụ Dục Thanh rất lạ, anh chàng rất hay đi sớm về muộn, thật làm người khác lo lắng.

Nhiều lần Kình Linh cố tình thăm dò anh, nhưng anh nhất quyết không trả lời.

“Anh từ bao giờ lại lắm bí mật như thế? Anh không coi bọn em là anh em với anh nữa à?”

“Kình Linh không có vấn đề gì cả đây, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Anh đi sớm rồi sẽ về, sẽ không tự dưng biến mất đâu.”

Không biết từ sau hôm ấy có chuyện gì, nhưng hình như Dụ Dục Thanh lại có thêm nhiều bí mật hơn, mà hình như… cũng dần dần xa cách mọi người hơn.

“Kình Linh, lần này để anh theo dõi cậu ta. Anh nhất định phải biết được Dụ Dục Thanh đang che giấu chuyện gì.”

Đến một ngày vì không để mọi chuyện cứ mãi không rõ ràng, Diệp Dĩnh Dư quyết định đi theo chân Dụ Dục Thanh. Anh ta khéo léo để không bị kẻ nhạy bén như Dụ Dục Thanh phát hiện.

Cuối cùng nơi mà Dụ Dục Thanh lui tới lại là một cái quán bar mới lập gần đây, tên là Thiên Thanh.

Diệp Dĩnh Dư không ngờ rằng Dụ Dục Thanh lại có ngày lại lui tới nơi không sạch sẽ này, nửa tức giận nửa lại muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên quyết định mạo hiểm đi vào theo.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta bước chân tới nơi như thế này.

Diệp Dĩnh Dư cực kì ghét bỏ, cảm thấy nơi này thật sự rất rác rưởi.

“Tại sao cậu lại tới đây chứ? Dục Thanh, tôi muốn một câu trả lời thích đáng ở cậu.”

Diệp Dĩnh Dư tiếp tục bám theo anh, thấy anh đi vào trong một căn phòng, thấy không có ai xung quanh, anh liền đứng nép vào cửa, giả vờ như vô tình đứng đó, nghe lén bọn họ nói chuyện.

“Đây là thứ các anh cần.”

“Cậu làm việc nhanh nhẹn đấy.”

“Tròn một tháng tôi giúp các người lấy hàng rồi, lần này các người đồng ý cho tôi gặp ông chủ của các người rồi chứ?”

“Được rồi, tôi sẽ cho người gọi ông chủ tới. Nếu cậu cứ làm tốt như thế này thì chắc chắn bọn tôi có thể bảo kê cho các cậu. Yên tâm đi, bọn này làm ăn uy tín lắm.”

Diệp Dĩnh Dư biết có người sắp đến, nên đứng tránh mặt đi một chút.

Một lúc sau có hai người đàn ông bước vào.

Dụ Dục Thanh vừa quay đầu lại, hốt hoảng không dám chớp mắt.

“Sao ông lại ở đây?”

Là Ninh Thành, bên cạnh còn là người mà anh muốn gặp.

“Còn anh nữa, tại sao anh lại đi cùng với hắn? Anh không biết kẻ kia là người tôi đang muốn thoát khỏi à?”

Ninh Viễn khinh thường ra mặt, anh ta chẳng có lời giải thích nào cả.

Ninh Thành cười trừ:

“Con trai, đừng có quậy nữa. Đến lúc con phải theo ta về rồi.”

Dụ Dục Thanh nhìn những kẻ gian trá trước mặt, không thể tin rằng bản thân đã bị lừa.

“Cậu em này, từ lần sau hợp tác với ai cũng nên điều tra cho kĩ nhé, ông chủ của tôi là con trai cả của nhà họ Ninh, vậy mà cậu mong anh ấy giúp cậu à? Thật là ngốc, tôi cười điên rồi.”

“Cái gì? Con trai?” Dụ Dục Thanh không thể tin bản thân lại bị lừa một vố đau, liền quay sang Ninh Thành chất vấn: “Ninh Thành! Toàn bộ đều là âm mưu của ông? Để tôi đến đây thực hiện giao dịch cũng là một phần trong kế hoạch của ông?”

Dụ Dục Thanh bị lừa, điên tiết nổi cơn cuồng nộ.

Anh suốt những ngày này không ngại nguy hiểm giúp bọn họ lấy hàng, vậy mà cuối cùng trở thành vô nghĩa, người mà anh giúp lại cùng một giuộc với Ninh Thành.

“Thằng ngu này, con chẳng hiểu sao cha lại muốn đem thằng này về dạy dỗ nữa.”

Ninh Viễn bất mãn lắm, hắn ta khi này cho rằng Dụ Dục Thanh là một kẻ không ra gì, không đáng để Ninh Thành bỏ nhiều tâm sức như thế. Hơn thế là, hắn cho rằng lời nói bản thân có đủ trọng lượng để thay đổi quyết định của Ninh Thành.

“Con thấy cậu ta—”

“Ninh Viễn, có ta ở đây con đừng tự cho mình cái quyền quyết định. Việc ta làm không đến lượt con dạy bảo đâu.”

Ninh Thành không bao giờ để cho bất kỳ ai lấn át mình, nếu không phải Ninh Viễn là con ông ta, thì hắn chết chắc rồi.

Ninh Viễn không dám nói bậy nữa, lùi xuống một bước.

“Vâng thưa cha, con quá lời rồi.”

Phớt lờ Ninh Viễn, Ninh Thành đang mất kiên nhẫn với cậu con trai cả của mình, sau khi quay sang nhìn Dụ Dục Thanh lại ngay lập tức trở mặt:

“Ninh Thương Thần, con nên theo ta về rồi.”

“Tôi không phải tên Ninh Thương Thần! Tôi là Dụ Dục Thanh! Mẹ tôi sinh ra tôi mang họ Dụ, tôi cũng chẳng cần người cha khốn nạn như ông. Nghe cho rõ đây, dù tôi có chết đi chăng nữa tôi cũng sẽ không theo ông về đâu biết chưa!”

Ninh Thành nhìn thằng con vẫn còn quá non nớt của mình, lại mỉm cười gian xảo.

“Ta e là, chuyện này không đến lượt con quyết định đâu.”

Dụ Dục Thanh nhìn ông ta, hai con ngươi đảo đảo một lúc, phát hiện bản thân sớm đã dính bẫy ngay từ đầu.

“Biết ai đang ngồi bên kia không? Cảnh sát trưởng đấy. Nếu con không theo ta về thì sẽ có người hôm nay bị bắt vì lưu hành chất cấm đấy.”

“Cái gì? Rõ ràng là do các người…”

Dụ Dục Thanh không thể nói thành lời, rằng tất cả bọn họ đều cùng chung một giuộc với nhau. Sự thật phũ phàng anh phải chấp nhận, những chuyện mà Ninh Thành có thể làm đã vượt xa tầm với của pháp luật rồi.

“Thì sao chứ? Hừ, ông sẽ tống tôi vào tù ư? Tôi sẽ sợ sao?”

Ninh Thành nhìn anh, càng nhìn lại càng yêu thích.

“Không sợ là tốt, nếu con cũng biết sợ thì tầm thường quá, ta cũng không nhận một kẻ tầm thường làm con.”

“Tôi không nhận ông, đừng có hoang tưởng nữa!”

Ninh Thành chậm rãi đáp:

“Thật vậy sao?”

Ông ta hất tay ra lệnh cho thuộc hạ đem người vào, Diệp Dĩnh Dư đứng bên ngoài sớm đã bị bắt, anh bị ném vào trong, trở thành con bài tốt nhất có thể lợi dụng lúc này.

“Diệp Dĩnh Dư!? Anh ở đây làm gì?”

“Dục Thanh, chuyện lần này cậu làm tôi rất thất vọng! Cậu nghĩ gì mà lại giao du với đám rác rưởi này hả?”

Ninh Viễn chướng tai đá Diệp Dĩnh Dư một cái ngang bụng, Diệp Dĩnh Dư vì bị đá ngay sườn nên lăn ra đất, đau đớn gượng dậy lại bị Ninh Viễn không thương tiếc đạp xuống.

“Mày nghĩ bản thân là ai mà dám nói này nói nọ bọn tao? Muốn chết phải không?”

Ai cũng có thể nhìn ra Ninh Viễn giận cá chém thớt, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện của bọn họ.

Dụ Dục Thanh không để Ninh Viễn làm hại đến Diệp Dĩnh Dư, anh lao tới đạp Ninh Viễn bay ra ngoài, tiện thể còn đá vào mặt hắn đến đổ không ít máu, làm hắn gãy mất mấy cái răng.

Ninh Viễn tủi nhục đứng dậy, tay ôm miệng máu me, ánh mắt rực lên hận thù:

“Mày!”

“Dám dùng miệng chó đó lừa tao, thêm mười cái răng nữa cũng không đủ.”

Nói xong Dụ Dục Thanh không nể nang ai, đỡ Diệp Dĩnh Dư dậy định đem anh về nhà, thế nhưng một câu nói của Ninh Thành lại thay đổi tất cả.

“Ta không mạo hiểm đem con trai mình ra chơi đùa với pháp luật đâu. Phải không lão Ngưu?”

Ngưu Chí Ung là cảnh sát trưởng, cười phá lên:

“Đương nhiên rồi ông bạn, người hôm nay lưu trữ hàng cấm là cậu nhóc kia, đâu phải con trai bảo bối của ông.”

Dụ Dục Thanh dừng lại, nhìn Ninh Thành cười đắc ý. Hắn ta sớm đã tính đến đường này, hắn vốn không phải nhắm đến anh, mà là nhắm đến Diệp Dĩnh Dư ư?

“Ông thật âm hiểm!”

“Ta nói rồi, con không có quyền quyết định. Bây giờ con sẵn sàng đi theo ta trở về chưa? Hay muốn cậu bạn của mình ngồi tù thay mình đây?”

Diệp Dĩnh Dư nắm tay anh kéo lại, muốn ngăn anh làm điều không nên, nhưng đến nước này rồi, Dụ Dục Thanh không thể nào tự ý quyết định được nữa.

Dụ Dục Thanh không thể ngừng nghĩ tới những chuyện sau này nếu anh cùng Diệp Dĩnh Dư rời khỏi đây. Ninh Thành mất công tính toán chi li như thế chỉ để kéo anh về thì nhất định ông ta có thể làm ra hàng trăm việc tồi tệ hơn bội phần để ép anh nghe theo. Bọn họ không có chỗ dựa, sống ở đây một mình, chống chọi với Ninh Thành là bất khả thi, bọn họ sẽ không có khả năng đánh bại, nếu thật sự Ninh Thành định ra tay.

Trước khi có nhiều chuyện tồi tệ hơn nữa xảy ra, Dụ Dục Thanh cần phải quyết định con đường an toàn cho tất cả mọi người. Anh siết tay thành quyền, trước ánh mắt không muốn tin của Diệp Dĩnh Dư khó lòng nói ra bốn chữ:

“Cậu trở về đi.”

“Dục Thanh cậu định làm gì vậy hả? Định tự mình tách ra à? Còn Kình Linh thì sao?”

“Nói với em ấy, xin lỗi vì đã thất hứa.”

“Cậu không được làm thế Dục Thanh!”

“Chúng ta sẽ còn gặp lại, hứa đấy!”

Diệp Dĩnh Dư bị người của Ninh Thành kéo ra ngoài, Ninh Thành vui vẻ vỗ vai Dụ Dục Thanh:

“Từ giờ con nên bỏ cái tên cũ đi, bây giờ con là Ninh Thương Thần.”

“Con biết rồi… thưa cha!”

Từ khi Dụ Dục Thanh biến thành Ninh Thương Thần, chính là giây phút anh ta không còn cách nào để quay đầu lại nữa.

Anh tự nhủ, rằng nếu bản thân rời đi để những người bạn của anh được hạnh phúc, thì dẫu cho thế nào anh ta cũng cảm thấy yên lòng.

Nhưng tại sao, tất cả mọi chuyện lại không hề tốt đẹp như anh ta nghĩ…

Kình Linh vào một ngày trời mưa lớn bỏ mạng, nghe nói rằng cô quá uất ức mà tự sát. Diệp Dĩnh Dư bỗng nhiên lại biến mất không vết tích, trong một khoảng thời gian dài anh không thể liên lạc được. Còn Uyên Thư bị ba mẹ bắt về, ném sang nước ngoài với cái mác du học không được về lại nước. Gia đình thật sự của anh tan rã một cách dễ dàng như thế, anh lại thật sự không biết lý do là gì.

“Tất cả là do mình, không thể nào… tất cả đều là lỗi của mình!”

“Ninh Thương Thần! Tỉnh lại!”

“Lỗi của tôi… không!” Ninh Thương Thần thoát khỏi cơn ác mộng, thở hồng hộc như thiếu dưỡng khí.

Ninh Từ Siêu đừng trước mặt anh, anh vậy mà lại ngủ mơ ngay trước phòng.

“Cậu có sao không? Tôi thấy cậu không ổn lắm.”

“Gặp ác mộng thôi. Không sao cả.”

“Ác mộng gì mà khiến cậu trông đau thương thế này?”

“Mộng tỉnh.”

“???”

“Không có gì.”