Hộp Kẹo Thiếc

Chương 2



Đồn công an khu Trường Lĩnh, Hạ Tử Dương ngậm một túi sữa đậu nành đi vào cổng chính, cất tiếng chào hỏi bác gác cổng.

"Hôm nay bác Triệu có chuyện gì vui ạ? Cháu nhìn từ xa đã thấy bác cười tít cả mắt."

Bác Triệu cười nói: "Có kẹo mừng trên bàn cho cháu đấy, cầm mà lấy vía, sớm ngày tìm được bạn gái."

"Ơ kìa! Bác Triệu cuối cũng bác cũng chịu tính chuyện tìm vợ hai à?!" Hạ Tử Dương biết rõ là con gái của bác Triệu kết hôn nhưng vẫn cố ý trêu ghẹo.

"Thằng nhóc thúi, suốt ngày chỉ biết trêu chọc lão già này." Bác Triệu cười mắng: "Mau cút vào đi, còn hai phút nữa là bị trừ lương đấy!"

Hạ Tử Dương nghe vậy cười đùa cợt nhã chạy vào văn phòng. Nhìn hộp kẹo đỏ chói trên bàn, lại nghĩ đến lời mẹ Hạ lải nhải, hắn không khỏi thở dài.

Hai mươi tám tuổi, quả thực không còn trẻ nữa. Hai năm nay ngày nào mẹ Hạ cũng nhắc đi nhắc lại bên tai hắn: "Hạ Tử Dương mẹ nói cho con biết, đàn ông sau ba mươi tuổi không còn đáng giá nữa. Nếu con không tranh thủ hai năm này mặt mũi còn coi được mà đi kiếm vợ, với điều kiện của con, tuổi càng lớn càng khó tìm được cô gái nào ưng con đó!"

Mẹ ruột, Hạ Tử Dương thầm nghĩ, đúng là mẹ ruột, trong mắt mẹ, con trai mẹ ế đến nổi không có cô gái nào thương nhớ hả.

Hắn đến trước gương ngắm nghía bản thân, mày rậm, mắt to, dáng người cao ráo, tuấn tú. Ngày còn đi học, hắn cũng từng nhận được không ít thư tình. Sao lại lưu lạc đến nông nỗi này nhỉ?

Từ khi học cấp ba đến khi đi làm, mười mấy năm qua, Hạ Tử Dương tuy không hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng cũng từng tiếp xúc với một vài cô gái. Mỗi lần bắt đầu đều rất tốt đẹp, nhưng càng về sau càng không ổn. Con gái đa phần đều suy nghĩ tinh tế, nhưng bản tính hắn thẳng thắn, chẳng bao giờ đoán được bọn họ đang giận dỗi điều gì. Sau này vào đồn cảnh sát, thường xuyên bận rộn đến nửa tháng không gặp mặt, hắn càng không muốn liên lụy người ta.

Mặc dù chưa từng nói, song Hạ Tử Dương biết, thật ra mình vẫn luôn nhớ tới em gái hàng xóm trong trí nhớ. Ngày nào cũng mặc váy công chúa xinh xắn, gương mặt nhỏ xinh đẹp mộc mạc, chỉ khi trông thấy hắn mới mỉm cười khéo léo gọi hắn một tiếng "Anh Tiểu Dương".

"Anh Dương ơi," Thực tập sinh ôm tài liệu bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, "Đây là báo cáo giám định vật chứng vụ đột nhập lần trước. Trên cánh hoa và sàn nhà đều dính máu gà. Kết quả so sánh ADN tinh dịch không tìm thấy đối tượng trùng khớp trong cơ sở dữ liệu."

Hạ Tử Dương nhận lấy báo cáo, nhíu mày. Dù đã dự đoán trước vụ án này có thể sẽ rơi vào bế tắc, nhưng khi nhìn thấy kết quả giám định, hắn vẫn không khỏi thất vọng.

Nghĩ đến nụ cười ôn hòa lịch thiệp của Lâm Đường, Hạ Tử Dương quyết định đến nơi anh làm việc xem thử trong trường có nhân vật khả nghi nào hay không. Vừa nghĩ vậy hắn lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Đường.

Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi, Lâm Đường đã trực tiếp gọi điện thoại lại.

"Tôi đang ở trường, 10 giờ rưỡi có tiết dạy, nếu cảnh sát Hạ có thời gian thì có thể đến lớp học xem thử." Giọng Lâm Đường truyền qua điện thoại, do sóng điện từ biến đổi nên có phần méo mó nhưng vẫn khá dịu dàng, Hạ Tử Dương thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười khẽ của anh ở đầu dây bên kia.

"Được, vậy 10 giờ rưỡi gặp ở trường."

"Làm phiền cảnh sát Hạ rồi."

"Đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm."

Cúp điện thoại, xử lý nốt một số công việc, thấy thời gian gần đến, Hạ Tử Dương chuẩn bị xuất phát. Trước khi ra cửa, hắn suy nghĩ một chút rồi quay lại, cởi bộ cảnh phục ra thay sang bộ đồ bình thường.

Giữa đường bị kẹt xe nên tới hơi trễ, chờ Hạ Tử Dương đến nơi thì đã vào giờ học. Hắn khom người, lén lút đi vào phòng học từ cửa sau rồi tìm đại một chỗ trống ngồi xuống. Hôm nay hắn chỉ mặc một chiếc áo thun, kết hợp với kiểu tóc húi cua và làn da màu lúa mì, trông như một sinh viên thích thể thao.

Lâm Đường trên bục giảng vốn đang nghiêng người viết lên bảng đen, khi quay lại nhìn thấy Hạ Tử Dương ngồi ở hàng cuối cùng, bài giảng không dấu vết dừng lại một chút rồi lại trở lại bình thường. Chỉ là nụ cười nơi khóe môi không bao giờ tắt, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về góc cuối.

Đã nhiều năm xa rời trường học, lại thêm thành tích vốn chẳng ra sao, thực ra Hạ Tử Dương chẳng hiểu gì mấy về những gì đang được giảng giải. Có thể do ánh mắt Lâm Đường thỉnh thoảng lại lướt qua quá đỗi nồng nhiệt nên hắn bỗng dưng kiên nhẫn nghe giảng hai tiết "thiên thư".

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, vẫn còn lác đác vài học sinh chưa chịu đi, nở nụ cười e lệ tụ tập quanh Lâm Đường để hỏi bài.

Có người có lẽ là thực sự có thắc mắc, còn lại, Hạ Tử Dương cười thầm nghĩ, ngay cả "trai thẳng" hay bị chê bai như hắn cũng nhìn ra được là bọn họ có dụng ý khác.

Cuối cùng cũng đợi đến khi sinh viên đã tan hết, Hạ Tử Dương mới tiến đến, trêu chọc: "Thầy Lâm quả nhiên rất được yêu quý, nhiều sinh viên vây quanh thế này, thảo nào anh không xác định được đối tượng hoài nghi."

Lâm Đường đỡ mắt kính, mỉm cười bất lực: "Cảnh sát Hạ đừng trêu tôi nữa, anh có phát hiện điều gì bất thường không?"

Nhắc đến vụ án, Hạ Tử Dương nghiêm mặt lại, lắc đầu rồi nói luôn kết quả giám định.

Lâm Đường cũng không tỏ ra thất vọng, ngược lại còn an ủi: "Không sao, sau khi tôi đổi khóa cũng không gặp chuyện kỳ lạ gì nữa. Có lẽ tên biến thái kia biết tôi đã báo cảnh sát nên cũng im hơi lặng tiếng rồi."

"Mong là vậy." Hạ Tử Dương thở dài.

"Cũng không còn sớm nữa, không biết cảnh sát Hạ có thể nể mặt đi ăn trưa với tôi không?"

"Được." Hạ Tử Dương cũng không khách sáo, xem chừng về đồn công an cũng không ăn trưa kịp nên đồng ý ngay luôn.

Hai người tìm một quán ăn nhỏ gần khu phố ăn vặt gần trường đại học, vừa ăn vừa trò chuyện.

Hạ Tử Dương là người đàn ông miền Bắc điển hình, miệng lưỡi trơn tru dẻo miệng, từ già trẻ gái trai đến mọi tầng lớp, ai hắn cũng có thể chọc cho bọn họ cười ha ha. Trên bàn ăn phần lớn thời gian hắn là người nói chuyện, Lâm Đường thỉnh thoảng chen vào vài câu, còn lại chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Đường, Hạ Tử Dương không nhịn được trêu chọc: "Chẳng trách anh được nhiều người nhớ thương, khuôn mặt vóc dáng thế này, cứ nhìn chằm chằm người khác như vậy ai mà chịu nổi chứ."

Nụ cười của Lâm Đường càng lúc càng rạng rỡ, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ ửng của Hạ Tử Dương vì cay, trêu chọc: "Cảnh sát Hạ cũng không chịu nổi sao?"

"Nếu tôi là con gái, chắc hẳn đã lên kế hoạch cho con của chúng ta học trường mẫu giáo nào rồi." Hạ Tử Dương vốn dĩ không biết giữ mồm giữ miệng, lời nói thiếu suy nghĩ tuôn ra như thác đổ.

"Thịt rán sốt chua ngọt của anh đây ạ." Món thịt rán sốt chua ngọt đợi suốt hai mươi phút cuối cùng cũng lên. Những miếng thịt vàng óng ả đắm mình trong lớp sốt chua ngọt óng ánh, hương thơm nồng nàn của dầu mỡ quyện với vị chua thanh của dấm, kích thích khứu giác của mọi người.

Hạ Tử Dương vốn không thích món thịt rán sốt chua ngọt vì vị ngọt gắt khiến hắn cảm thấy khá ngán. Hắn đẩy đĩa về phía Lâm Đường, ra hiệu anh ăn nhân lúc còn nóng. Nào ngờ Lâm Đường đã gắp một miếng đưa đến tận miệng hắn, "Anh nếm thử xem, món thịt rán sốt chua ngọt ở đây ngon lắm."

Trước ánh mắt đầy mong chờ của Lâm Đường, Hạ Tử Dương đành há miệng đón lấy, nếm thử rồi khen ngợi: "Đúng là vừa ngọt vừa giòn." Hương vị khá ngon, hắn thầm nghĩ, thầy Lâm quả thực quá nhiệt tình, ngay cả mẹ hắn cũng không bao giờ đút cho hắn ăn như vậy.

Ăn uống no nê, Hạ Tử Dương định bắt xe buýt về nhà, nhưng Lâm Đường nhất quyết đòi lái xe đưa hắn. Hắn vui vẻ được bớt việc, không khách khí gì mà lên xe, trò chuyện vui vẻ suốt quãng đường chẳng mấy chốc đã đến nơi.

"Được rồi, tôi đi làm đây." Hạ Tử Dương cởi dây an toàn, "Cảm ơn thầy Lâm đã mời cơm trưa, lần sau tôi dẫn anh đi ăn ở quán nướng bí mật của tôi." Nói rồi mở cửa xuống xe, quay lại phất tay với Lâm Đường rồi đi vào đồn công an.

Hạ Tử Dương vừa đi vừa nghĩ, cảm thấy Lâm Đường thực sự là một người tốt, cho dù không có vụ án hắn cũng rất muốn kết bạn với người này. Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ chơi với những đứa bạn nghịch ngợm như mình, đây là lần đầu tiên gặp một người như Lâm Đường, vậy mà lại hợp nhau đến bất ngờ.

Lâm Đường dõi theo từng bước chân của Hạ Tử Dương cho đến khi hắn đi vào cổng mới quay đầu rời đi.

Buổi tối, Lâm Đường mang theo hơi nước trên người bước ra khỏi phòng tắm. Nửa người trên trần trụi trắng mịn nhưng lại vô cùng rắn chắc, khi di chuyển, cơ bắp thon dài mạnh mẽ ẩn hiện những đường cong xinh đẹp. Người đàn ông bước vào phòng ngủ, đẩy cánh cửa tủ quần áo trong cùng ra, nghiêng đầu ngắm nhìn bên trong, vẻ mặt đắn đo như đang cân nhắc lựa chọn.

Sau một hồi, anh mới đưa tay lấy một chiếc váy lụa đen, tháo khăn tắm quanh eo rồi mặc váy hai dây vào, sau đó thả người xuống chiếc giường mềm mại.

Lâm Đường dùng ngón tay vuốt ve tà váy mịn màng, nhớ lại những đường nét cơ ngực ẩn hiện dưới chiếc áo thun đen của Hạ Tử Dương hồi ban ngày, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng dâng lên bụng dưới. Anh đưa tay vào trong chăn, nhớ lại đầu lưỡi của Hạ Tử Dương nhô ra khi hắn ăn miếng thịt rán sốt chua ngọt, không khỏi bắt đầu tưởng tượng:

Lưỡi anh ấy cũng ngọt ngào như vậy sao?