Hộp Kẹo Thiếc

Chương 4



"Chỗ này hơi bừa bộn, lát nữa tôi dọn dẹp lại." Hạ Tử Dương mời Lâm Đường vào nhà, nhìn phòng khách lộn xộn của mình, hắn sờ đầu, hiếm khi cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Không sao, không vội, buổi chiều anh còn có việc đúng không, đi nhanh đi, để tôi tự làm là được." Lâm Đường mỉm cười hiểu Ý, giục Hạ Tử Dương nhanh chóng quay về cục.

Hạ Tử Dương cũng không khách sáo với anh, "Được rồi, cứ coi như nhà mình nhé, tôi đi làm đây." Nói xong, hắn cầm chìa khóa ra ngoài.

Lâm Đường nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu kìm nén sự bồn chồn trong lòng, thong thả đổi dép đi trong nhà và bước vào phòng ngủ. Phòng ngủ không lớn, một chiếc giường đôi khá to chiếm gần hết không gian, thậm chí tủ quần áo còn nhỏ đến đáng thương. Mở cửa tủ ra, anh nhìn thấy bên trong thưa thớt vài bộ quần áo, một vài cái áo thun đã giặt đến sờn cả vạt áo. Anh không khỏi bật cười, nghĩ rằng sau này anh có thể tự tay chuẩn bị quần áo cho Hạ Tử Dương, tên trai thẳng này thực sự sống quá xuề xòa.

Trên tủ đầu giường có một chiếc áo khoác da, chắc là cởi ra chưa kịp giặt. Lâm Đường cầm lấy chiếc áo khoác ôm vào lòng, cúi đầu hít một hơi thật sâu, là mùi hương đặc trưng của Hạ Tử Dương, thoang thoảng lẫn với mùi da thuộc khiến anh lập tức có phản ứng. Nhưng anh không quan tâm, chỉ ôm lấy quần áo và ngửi, thầm nghĩ sau này có thể để Hạ Tử Dương mặc áo khoác da cưỡi ngựa, độ bóng của da và làn da màu lúa mì của anh ấy ướt đẫm mồ hôi chắc chắn rất đẹp.

Hạ Tử Dương tan làm về nhà, vừa mở cửa ra, hắn đã sững người, thậm chí còn nghi ngờ mình đi nhầm nhà.

Vẫn là căn hộ độc thân chật hẹp đó, đồ ăn vặt chất đống trên bàn trà đã được phân loại và cất vào giỏ mây, thùng rác vốn đầy ắp giờ đã trống rỗng, quần áo chưa gấp trên ghế sofa cũng biến mất. Trên chiếc bàn ăn ít khi được sử dụng xuất hiện thêm một chiếc bình hoa thủy tinh thon dài, vài bông hoa thanh tao nở rộ. Trên chính giữa bàn ăn đã bày hai đĩa thức ăn, một đĩa rau cải rổ xào, chỉ nhìn màu sắc cũng có thể tưởng tượng ra độ giòn ngon; đĩa còn lại là súp gà hầm, ớt chuông ba màu tô điểm cho những miếng gà màu nâu, khoai tây được hầm mềm mại, không còn nhìn thấy góc cạnh dính đầy nước sốt sánh đặc.

"Anh về rồi à?" Tiếng mở cửa vang lên, Lâm Đường bưng một nồi canh cà chua trứng ra từ bếp, "Về đúng lúc lắm, tôi định hỏi anh lúc nào tan tầm để tôi canh thời gian xào mì, xào sớm dễ bị nát."

"Anh nấu hết à?" Mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, Hạ Tử Dương lén lút nuốt nước miếng.

"Ừ, tôi thấy tủ lạnh cậu trống trơn nên chiều đi mua ít đồ ăn, nấu đại vài món."

Hạ Tử Dương tựa vào cửa bếp, nhìn Lâm Đường vừa xào mì vừa nghiêng đầu trò chuyện với hắn. Ánh đèn vàng vọt nhuộm lên làn da trắng mịn thường ngày một chút ấm áp, chiếc tạp dề che nửa phần eo của Lâm Đường tạo thành một đường cong thon gọn, đôi mắt đào hoa nửa chặn nửa che trong màn sương mù, bớt đi một chút phong tình, nhưng lại thêm một chút dịu dàng.

Cổ họng không tự chủ được di chuyển lên xuống, Hạ Tử Dương nảy sinh một ý nghĩ kỳ quặc, nếu sau này hắn kết hôn, có lẽ trong nhà sẽ giống như vậy.

"Mì chín rồi, ra ăn thôi." Lâm Đường bưng hai bát mì xào tương đen ra, giục hắn mau đi rửa tay.

Hạ Tử Dương có chút chột dạ khẽ khàng hắng giọng, ngoan ngoãn đi nhà vệ sinh rửa tay. Vừa rửa vừa cảm thán, bản thân có lẽ thực sự đến tuổi rồi, nhìn một người đàn ông mà lại có thể nghĩ đến cuộc sống sau hôn nhân, nếu Lâm Đường biết hắn coi anh như phụ nữ, chắc sẽ lập tức thu dọn hành lý bỏ đi mất.

"Ợ," Hạ Tử Dương húp xong sợi mì cuối cùng, thỏa mãn một cái ợ. Hắn ngày thường hay ăn ở căn tin cơ quan, thỉnh thoảng nghỉ ở nhà, không phải mì gói thì là đồ ăn ngoài, cũng chỉ có lúc mẹ hắn nhìn hắn vừa mắt mới có thể về nhà ăn một bữa cơm ngon. Do đó, bữa cơm hôm nay khiến hắn vô cùng hài lòng, nếu là một con mèo lúc này chắc đã lăn lộn kêu khò khè rồi.

"Ngon quá!" Hạ Tử Dương xoa bụng nói, "Thầy Lâm, tay nghề của anh thực sự quá tuyệt vời, tôi cảm thấy mấy chục năm ăn cơm trước đây của mình coi như uổng phí."

Lâm Đường được hắn khen đến mức cười tít mắt, một tay chống cằm, nghiêng mặt nhìn hắn, cười nói: "Thích là tốt rồi, coi như bù tiền phòng cho anh."

"Không được đâu thầy Lâm." Hạ Tử Dương vội vàng xua tay, "Anh đến hay không thì tiền nhà tôi vẫn phải đóng, thỉnh thoảng nấu cơm là được rồi, ngày nào cũng nấu tốn công lắm. Hơn nữa tôi mà cứ ăn thế này cơ bụng sẽ sớm biến mất thôi, anh xem bụng tôi tròn vo luôn rồi này!"

"Làm gì khoa trương vậy, để tôi sờ thử xem." Lâm Đường đứng dậy, một tay chống lên mặt bàn, một tay duỗi dài về phía bụng của Hạ Tử Dương.

Hạ Tử Dương không ngờ anh sẽ sờ thật, ngây người nhìn bàn tay với những khớp xương đặt lên cơ bụng của mình. Tay của Lâm Đường rất đẹp, Hạ Tử Dương đã nhận ra điều đó từ lần đầu tiên anh nắm lấy cổ tay mình. Năm ngón tay thon dài cân đối, trắng đến mức gần như không có màu máu, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, thoảng qua một chút màu hồng, khung xương đủ lớn lại cho thấy sức mạnh tiềm ẩn bên trong đôi tay này. Chính đôi tay như vậy đang dọc theo đường nét của cơ bụng nhẹ nhàng vuốt ve bụng hắn.

Hạ Tử Dương hôm nay thực sự ăn quá no, bụng hơi phình lên, bị Lâm Đường sờ vào, hắn không khỏi lại nảy sinh một ý nghĩ kỳ quặc:

Giống như một ông bố tương lai đang vuốt ve bụng bầu của người vợ mới cưới.