Hợp Tác Thành Đôi

Chương 26: Đối đáp



Người ở trong thôn không nhiều, người trẻ tuổi sẵn lòng đến các thành phố lớn để thử vận may, còn lại chủ yếu là người già và trẻ nhỏ. Dọc theo đường đi cực kì yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ mặc áo bông dày ngó đầu ra, đôi mắt láo liên nhìn chằm chằm Lục Tu Mộc.

"Nơi làm việc" của đoàn phim ở trong nhà của trưởng thôn, trong phòng trang bị nội thất thô sơ, phương tiện chiếu sáng chủ yếu là đèn lớn mà đoàn phim mang đến. Khương Thạch và các diễn viên ngồi cuộn tròn trên ghế, xếp thành một vòng xung quanh lò sưởi điện ở giữa.

Khương Thạch ngoắc tay với Lục Tu Mộc, ra hiệu cậu đi qua, sau đó giới thiệu các diễn viên chính của "Hỉ yến". Sau một hồi hàn huyên, Khương Thạch nói: "Qua đây hết đi! Năm phút nữa đối đáp!"

Tiểu Văn ngỡ ngàng, nói lắp bắp: "Luôn, luôn á?! Anh vừa mới đến thôi, không có cả thời gian nghỉ ngơi à?"

Lúc cậu nói không chú ý hạ giọng, câu phàn nàn nãy rõ ràng đã truyền đến tai tổng đạo diễn.

Khương Thạch tức giận trừng mắt với cậu: "Mai khai máy rồi, lấy đâu ra nhiều thời gian thế để mà trễ nải!"

Lông mày Tiểu Văn xoắn hết cả lại, cậu thực sự lo cho sức khỏe của Lục Tu Mộc. Đường đi đến đây đã lấy mất nửa cái mạng rồi, bây giờ ngay cả thời gian hít thở cũng không có, muốn bắt đầu làm việc luôn?

Lục Tu Mộc thì không có gì phàn nàn, vỗ vai Tiểu Văn: "Anh không sao. Em mang đồ về phòng trước đi, vất vả rồi."

"Anh--" Tiểu Văn nhíu mày, nhỏ giọng thì thầm. "Anh Cao Hâm mà biết không phải sẽ đuổi thẳng cổ em à..."

Lục Tu Mộc nháy mắt: "Thế thì đừng nói cho anh ấy."

Tiểu Văn thở dài, suy nghĩ "muốn phản kháng" lại bị xoa dịu: "Được rồi..."

Khương Thạch nghe bọn họ nói chuyện, giơ tay gọi trợ lý sản xuất: "Cậu ta sẽ chỉ đường đến phòng nghỉ. Hai người ở cùng với Mạnh Đình."

"A?!" Miệng Tiểu Văn đã biến thành hình chữ O tròn trịa.

"Trong thôn không có nhà nghỉ, người trong thôn tự gom được mấy phòng làm trường quay." Khương Thạch nhìn về phía Lục Tu Mộc, giải thích: "Giai đoạn đầu cậu và Mạnh Đình diễn cùng nhau nhiều nhất, hai người ở "nhà" trong phim luôn đi, một là tiện, hai là tạo liên hệ tình cảm, dễ vào vai."

Lục Tu Mộc gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tiểu Văn nghĩ đến cái khác, vội hỏi: "Vậy Ảnh đế Khâu ở đâu?"

Omega nam và Beta nữ ở chung một nhà đã đủ để nhà báo bịa ra một núi "kịch bản", nếu còn là Alpha...

Chỉ mới nghĩ thôi Tiểu Văn đã rùng mình một cái.

"Cậu nghĩ cái gì đấy! Bọn tôi là đoàn làm phim đứng đắn." Khương Thạch dùng kịch bản gõ vào đầu Tiểu Văn. "Hành Phong ở phía đông thôn, cách mấy cậu xa lắm."

Ông thu mắt, nói với Lục Tu Mộc: "Giai đoạn đầu cậu và cậu ta không diễn chung, tôi muốn hai người cố gắng đừng gặp nhau."

Lục Tu Mộc hỏi: "Tại sao?"

Đạo diễn Khương đưa ra câu trả lời vạn năng: "Yêu cầu nhập vai."

Mấy phút sau, các diễn viên lại ngồi xếp thành một vòng, bắt đầu từ đạo diễn Khương, kế tiếp là Khâu Hành Phong, Lục Tu Mộc, Sở Mạnh Đình, còn có hai diễn viên gạo cội* đóng vai cha mẹ Kỳ Viễn, mà đứng ở chính giữa là biên kịch Triệu Dương.

(*) gốc là 老戏骨, phương ngữ Hồng Kông, dùng để chỉ các diễn viên điện ảnh và truyền hình kì cựu, có diễn xuất tốt, có tâm với nghề, đã làm việc trong giới nhiều năm, được khán giả yêu mến (tạm dịch từ baidu); mình sẽ tạm để là "diễn viên gạo cội"

Nhìn từ xa còn tưởng một nhóm trẻ con mẫu giáo đang chơi trò "đổi chỗ"*.

(*) "đổi chỗ" - tạm dịch từ wikipedia, từ gốc là 丢手绢 hay duck, duck, goose trong tiếng Anh

Triệu Dương hắng giọng: "Bây giờ tôi sẽ nói qua cốt truyện của "Hỉ yến", có thắc mắc thì hỏi luôn."

"Bộ phim này là một thế giới song song hư cấu, không có giới tính thứ nhất, chỉ có giới tính thứ hai." Ông nhìn một vòng. "Nhưng chuyện này không có nghĩa là giới tính trong phim không quan trọng. Tôi mong mọi người có thể quên đi pheromone hay những trở ngại giữa AO, tận lực đi theo những va chạm cảm xúc của giới tính thứ hai giữa các nhân vật."

Thấy mọi người không có dị nghị, Triệu Dương nói tiếp: "Câu chuyện này diễn ra ở hai thôn làng lạc hậu, mê tín, thôn nhà Tô và thôn nhà Kỳ hồi đó liên tục nghe được một tin đồn - cách mỗi năm năm phải kết thông gia một lần, để cầu "Thần Nhân duyên" che chở. Chị của Tiểu Tô vốn là người bị chọn năm nay, nhưng chị Tô vô tình gặp tai nạn làm bại liệt nửa thân dưới, mất khả năng hành động và sinh sản, bị nhà Kỳ Viễn chuẩn bị hủy hôn."

Triệu Dương vẫn đang lặp lại nội dung tờ đầu tiên trong kịch bản, từ vài tuần trước Lục Tu Mộc đã nhớ rõ quan hệ giữa các nhân vật nên lúc này không thấy lạ lẫm, trái lại có phần nghi hoặc.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dương: "Tại sao nhà họ Kỳ nói hủy hôn là hủy luôn được? Có thể hiểu là trong cuộc hôn nhân này, nhà họ Kỳ chiếm vị trí chủ đạo hay không?"

Triệu Dương nở một nụ cười khen ngợi: "Biết ngay cậu có thể phát hiện "điểm mù" trong kịch bản mà."

"Đây là một manh mối rất quan trọng." Ông nói tiếp. "Mặc dù hai thôn cùng thờ một "Thần" nhưng thôn nhà Kỳ có địa vị cao hơn thôn nhà Tô."

Ông cố tình không giải thích như đang chờ một câu "đối đáp" khác.

Khâu Hành Phong nhớ lại nội dung kịch bản, nói: "Vị trí địa lý. Thôn nhà Kỳ gần thị trấn hơn, mua đồ hay nhập hàng cũng tiện hơn so với thôn nhà Tô, giàu hơn một chút. Trình độ kinh tế quyết định địa vị xã hội."

"Sao anh biết?" Lục Tu Mộc kinh ngạc. "Trong kịch bản không viết những thứ này."

"Trong phim tôi phải lên thị trấn mua đồ dùng sinh hoạt." Khâu Hành Phong nói.

"Đúng." Sở Mạnh Đình tiếp lời. "Anh ấy mua cho tôi một sợi dây chuyền làm sính lễ, chính buổi tối hôm tôi lấy dây chuyền đã gặp tai nạn."

"Vì thế nên cô mới gặp tai nạn?" Lục Tu Mộc nhanh chóng xoay chuyển kịch bản. "Trước khi đính hôn hai người chỉ mới nhìn qua mặt nhau?"

"Đương nhiên." Khâu Hành Phong cười. "Kỳ Viễn rất hài lòng với chị Tô, nếu không cũng sẽ không tặng cô một sợi dây chuyền đắt thế. Nếu không có tai nạn kia, bọn họ sẽ có một kết cục cực kì hạnh phúc."

"Anh còn cười?!" Lục Tu Mộc bất giác nhập vai Tiểu Tô. "Chị của tôi gặp tai nạn trên đường đến chỗ anh, thế mà anh ngoảnh đi lại muốn từ hôn?"

"Nói thế nào nhỉ, giai đoạn đầu Kỳ Viễn đúng là không trưởng thành lắm, nhưng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn." Khâu Hành Phong châm chước tìm từ. "Cả đời sống ở một chỗ, không có chí hướng gì, muốn kết hôn với một cô dâu xinh đẹp. Hắn và chị Tô không hiểu nhau lắm, chỉ có thể dựa vào vẻ ngoài của đối phương để nghĩ xem có hài lòng về cuộc hôn nhân không thể tự quyết định này hay không thôi. Cũng chính vì không có tình cảm nên Kỳ Viễn có thể lựa chọn vô cùng dễ dàng."

Bả vai Lục Tu Mộc đột nhiên căng lên.

Cậu không được đọc mạch truyện của Kỳ Viễn, cũng không biết hắn trải qua những thứ gì, song hành vi "chọn bạn đời dựa vào ngoại hình" của hắn vô thức đâm vào vết thương sâu nhất trong lòng Lục Tu Mộc - hôn nhân không thể làm chủ của hắn và chị Tô như đã chiếu qua hiện thực vậy.

Cậu rũ mắt, bất giác nói: "Kể cả không có tai nạn, bọn họ chưa chắc đã hạnh phúc."

"Ừ?" Khâu Hành Phong không phản ứng kịp. "Vì cuối cùng hắn ở bên Tiểu Tô sao?"

"..." Lục Tu Mộc hoàn toàn bối rối, lặp lại một cách không xác định. "Trong mạch truyện của anh, bọn họ... ở bên nhau?"

Cậu vừa dứt lời, các diễn viên còn lại cũng nhìn qua đây. Sở Mạnh Đình thẳng thừng lật đến phần kết trong kịch bản: "Cái này không cần nghi ngờ rồi. Có vẻ Tiểu Tô và Kỳ Viễn là một trong những cặp đôi hiếm hoi nhận được kết thúc có hậu ở tác phẩm của đạo diễn Khương."

Khương Thạch ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý: "Kịch bản của Tu Mộc không đầy đủ."

"Lỗi của tôi." Triệu Dương tự động gánh trách nhiệm. "Khối lượng công việc để viết tất cả kịch bản ngôi thứ nhất quá lớn, thật sự làm không xuể."

Lục Tu Mộc hơi cau mày, nhưng nhận thấy ám hiệu của hai vị lãnh đạo nên nhanh chóng thuận theo bọn họ: "Thảo nào tôi cảm thấy cốt truyện của tôi kết thúc đột ngột quá."

"Được rồi, tôi nói tiếp về nội dung chính." Triệu Dương kéo lại chủ đề ban đầu. "Trong thời đại đó, thế hệ sau là chuyện tương đối trọng yếu, nên cả hai thôn cũng ngầm cho phép hành vi này. Chẳng qua mọi người đều không ngờ vào đêm quyết định hủy hôn, cây cầu gỗ nối giữa hai thôn đột nhiên bị sét đánh gãy, trong lúc mọi người hoang mang, hôn sự của nhà họ Tô và nhà họ Kỳ lại bị đăng lên báo."

"Mặc dù Tiểu Tô lo rằng chị mình sẽ bị bắt nạt nhưng chẳng thể làm gì hơn, song cậu không hề nghĩ đến, cha mẹ Kỳ Viễn thế mà lại đưa ra yêu cầu muốn cưới Tiểu Tô vào cửa. So với chị Tô đã mất năng lực hành động, cha mẹ nhà họ Kỳ muốn một "dâu nam" đầy đủ tay chân hơn." Ông dừng một chút, nhìn về phía hai diễn viên gạo cội. "Nhưng hai người vẫn thấy vô cùng mâu thuẫn đối với hôn sự này. Đây là điều tôi mới nói, sự trọng yếu của giới tính thứ hai."

Khương Thạch bổ sung: "Bỏ đi giới tính thứ nhất, hai người có giới tính thứ hai giống nhau mãi mãi không thể kéo dài hương khói. Mọi người có thể hiểu như tình yêu đồng giới vậy, trong cốt truyện này, đây là chuyện bất thường."

Hai diễn viên lớn tuổi gật gù suy nghĩ.

Triệu Dương tiếp: "Sau khi trải qua một loạt những sự phản kháng và trốn tránh, Tiểu Tô vẫn không thể thoát khỏi sự an bài của vận mệnh mà gặp mặt vị hôn phu của mình. Điều mỉa mai là hai người lại sinh ra tình cảm trong lúc chung sống. Cuối cùng cốt truyện dừng lại ở bữa tiệc cưới."

Sau đó đạo diễn Khương nhấn mạnh những cảnh quay quan trọng, để mọi người chỉnh sửa lời thoại của một vài cảnh. Đến lúc sắc trời đã tối thì Khương Thạch mới đứng lên: "Không còn vấn đề gì thì hôm nay giải tán đi."

Sở Mạnh Đình duỗi người, cười đùa: "Lúc trước chưa được đọc kịch bản, tôi nghe nói mạch phim của "Hỉ yến" cực kì buồn nên còn lo lắng mất mấy ngày, không ngờ lại là kết cục viên mãn."

"Chỉ là ảo giác bên ngoài mà thôi." Triệu Dương không vừa lòng với cách nói này của cô. "Thật ra trừ Tiểu Tô và Kỳ Viễn, không có bất kì nhân vật nào được giải thoát cả. Nhà họ Kỳ mất đi khả năng nối dõi tông đường, nghĩa là cha mẹ Kỳ mãi mãi không thể ngóc đầu dậy ở trong thôn. Trước đó bọn họ rất xem trọng "cảm giác vinh dự", còn tự hào vì được chọn là người nối duyên nên không ít lần chèn ép những thôn dân khác. Có thể tưởng tượng được, về sau bọn họ sẽ khó khăn như thế nào."

"Còn cô nữa." Ông chỉ vào phần giới thiệu nhân vật chị Tô. "Cô thích Kỳ Viễn, vì gặp tai nạn nên không có cả tư cách theo đuổi tình yêu. Nếu về sau Kỳ Viễn cưới một người không liên quan thì thôi, nhưng hắn lại khăng khăng muốn cưới em trai cô. Cô nhất định sẽ đố kị tột cùng với người thân duy nhất của mình, song phải ra sức khuyên nhủ bản thân không thể làm như thế, vì từ ban đầu chính cô là người bắt em trai cưới hắn ta."

Sở Mạnh Đình vẫn còn cười híp mắt: "Tôi thảm chút cũng không sao, chỉ cần người xem không thấy buồn là được rồi. Lúc xem phim hay đọc tiểu thuyết sợ nhất là cặp tình nhân không thể đến được với nhau mà."

"Nghĩ đơn giản quá rồi đấy." Lời của Khương Thạch sắc bén. "Vốn dĩ "Hỉ yến" buồn vì nó "vui". Tiểu Tô là người khao khát tự do, nguyện vọng lớn nhất của cậu ta là đến sống ở thành phố, nhưng chỉ vì thích một người mà bị kẹt trong lồng giam mãi mãi, bản thân chuyện này với cậu ta chính là bi kịch."

"Nói như thế thì chỉ có mình tôi muốn gì được nấy." Khâu Hành Phong cười. "Không phải là ông đền bù cho tôi thật đấy chứ?"

"Nếu không thì sao?" Khương Thạch lườm hắn. "Kịch bản này vốn là viết cho cậu, chẳng lẽ lại cho cậu một cốt truyện sống dở chết dở?"

"Vậy tôi phải cảm ơn rồi." Khâu Hành Phong đáp lại mập mờ, vừa nghiêng đầu thì thấy Lục Tu Mộc đang ngẩn người. "Thầy Lục? Nghĩ gì thế?"

Lục Tu mộc ngây ra trong thoáng chốc, ngơ ngác đón lấy ánh nhìn của Khâu Hành Phong: "Tôi--"

Cậu không nói tiếp, lại vội dời mắt: "Hơi mệt."

Khâu Hành Phong mấp máy môi, trong một khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, hắn có một suy nghĩ kì lạ - luôn cảm thấy Lục Tu Mộc không nói thật, dường như đang cố tình che giấu gì đó.

Nhưng hắn không kịp suy nghĩ nhiều, Khương Thạch đã đánh đòn phủ đầu: "Tất cả chú ý, ngày mai chính thức khai máy. Thời gian gấp rút, chúng ta chia thành hai tổ quay AB, tổ A quay cốt truyện thôn nhà Tô, tổ B quay thôn nhà Kỳ, hai tuần sau hai tổ AB tập hợp. Trong thời gian này, diễn viên của hai tổ không được tự tiện gặp nhau, toàn tâm toàn ý quay phim!"

Khâu Hành Phong: "..."

"Không được." Hắn trả treo với Khương Thạch. "Không cho gặp nhau là cái quy định thất đức gì thế? Về sau tôi và thầy Lục có tuyến tình cảm, không phải cần làm quen trước à--"

Khương Thạch không để ý đến hắn, vung tay: "Giải tán!"

Lục Tu Mộc theo mọi người đi ra ngoài, gần đến cửa thì bị Khương Thạch gọi lại: "Tu Mộc ở lại một lúc."

Khâu Hành Phong dừng bước, quay đầu liếc bọn họ.

"Phắn nhanh!" Khương Thạch không nhịn được đuổi người.

Sau khi "thần phiền phức" cuối cùng đã rời đi, Khương Thạch hỏi Lục Tu Mộc: "Biết vì sao tôi giữ một mình cậu lại không?"

Lục Tu Mộc trầm mặc vài giây: "Nội dung kịch bản của tôi khác với mọi người."

"Đúng." Triệu Dương đưa cho cậu một tờ sơ đồ quan hệ nhân vật. "Dù cậu là nam chính thứ hai, nhưng có thể nói, Tiểu Tô có vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy cốt truyện. Xem cái này trước đi."

Lục Tu Mộc nhanh chóng lướt qua một lần, nhìn đến mũi tên một chiều giữa Kỳ Viễn và Tiểu Tô thì lăn yết hầu một cách khó khăn: "Hai người--"

Nhất thời cậu muốn nói nhiều thứ, nào là "Viết kịch bản khác nhau thế này có ích lợi gì", còn muốn nói "Lẽ nào "Hỉ yến" từ đầu đến cuối là một bi kịch sao", nhưng cuối cùng chỉ nói: "Lẽ ra phải nói trước kết cục cho thầy Khâu chứ. Chuyện này với anh ấy không phải đền bù, mà là ép đến đường cùng."

"Bọn tôi ép Kỳ Viễn, không phải Khâu Hành Phong." Khương Thạch châm điếu thuốc, chậm rãi nói. "Cậu ta là một diễn viên ưu tú, có khả năng phân định rõ ràng kịch bản và hiện thực, lại càng có năng lực điều tiết."

Lục Tu Mộc đột nhiên hơi giận, nói không lựa lời: "Thế mà lần trước anh ấy hợp tác với ông, rất lâu không thể diễn được--"

"Cậu ta cực kì hài lòng với tác phẩm ấy." Khương Thạch nói. "Hành Phong biết rõ việc hợp tác với tôi có rủi ro cao như thế nhưng vẫn chọn "Hỉ yến", nghĩa là cậu ta chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Cậu thật sự cho rằng cậu ta không thấy lỗ hổng trong kịch bản à?"

Lục Tu Mộc: "..."

"Cậu ta chỉ chọn không xem kĩ thôi." Khương Thạch rít một hơi khói. "Cậu ta mong đợi "Hỉ yến" như một món quà, nên tôi giúp cậu ta chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Nếu cậu nói cho cậu ta kết cục thật sự thì cậu ta lại mất đi sự hưng phấn và kỳ vọng khi mở gói."

Lục Tu Mộc mím môi, hồi lâu không lên tiếng.

Cuối cùng Triệu Dương vỗ vai cậu, hỏi một vấn đề không liên quan: "Cậu thấy trong "Hỉ yến", ai là người đáng thương nhất?"

Lục Tu Mộc: "... Kỳ Viễn."

Triệu Dương nhìn cậu cười, ánh mắt của ông ngưng lại rất lâu, dường như xuyên qua Lục Tu Mộc để nhìn một người vốn không tồn tại. Ông nói: "Hi vọng đến ngày đóng máy cậu vẫn có thể nghĩ như vậy."