[HP] Bọn Họ Ở Trong Tiếng Hoan Hô Hôn Môi

Chương 2: Hạ



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

1.

—— Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?

—— Đương nhiên là ta rồi.

Pansy nói cắt đứt mạch suy nghĩ của Harry, cậu nhất thời không biết nói tiếp thế nào.

Thấy Harry trầm mặc, Pansy vẫn còn rất có cảm giác thành tựu, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến: Này không phải là diễn tập!!!!

Cũng may Cứu Thế Chủ của chúng ta cố gắng cứu vớt lời của cô.

"Vậy ta và công chúa Bạch Tuyết ai xinh đẹp hơn?" Cậu hỏi như vậy.

Một lòng rơi xuống đất, Pansy lặng lẽ thở ra một chút, nhưng lại không khỏi nhớ tới cái tóc giả kia vừa nãy bay đến trên mặt cô, phá hoại lớp trang điểm tỉ mỉ của cô, quỷ biết son môi của cô bây giờ có còn hoàn chỉnh hay không, cô bị chọc tức cắn răng, ánh mắt không tự chủ bay tới trên môi của Harry.

Merlin a, còn hơn cả cô, son môi của Cứu Thế Chủ quả thực không có đều nhau, còn có một cái dấu răng rõ ràng, người nào có thể cuồng dã như thế? Đem Cứu Thế Chủ...???

Tâm thần bị phân phối, ngoài miệng cũng không biết nói gì, "Người so với hắn đẹp hơn."

Harry:????? Tôi cũng đã giúp cô chỉnh, cô thế nào còn làm trái lời của tôi?????

Không có biện pháp, cậu không thể làm gì khác hơn là phát huy khôn vặt của bản thân mà thường ngày dùng vào việc làm sao đi đêm mà không bị giám thị Filch phát hiện, đầu óc vận chuyển với tốc độ cao...

Cậu giả vờ hung ác nói: "Con gái của ta không thể xấu như vậy, ngươi đi đem nàng giết cho ta!"

Longbottom: Cái lời kịch khó xử này... Harry... Ngón tay này là đang chỉ vào mình sao??? Đến phần diễn của mình rồi sao???

Cậu luống cuống tay chân, "Tuân mệnh, thần sẽ đi giết chết hắn ngay bây giờ..."

P.s. nhắc nhở ấm áp: Không cần khẩn trương, khẩn trương sẽ dẫn tới nói sai.

Ginny nhíu nhíu mày, "Bọn họ đang làm cái gì vậy?"

Fred không khỏi huýt sáo, "Này thật là đáng ca tụng cực kỳ, đúng không, George?"

George đụng đụng vai hắn, "Còn phải nói?"

Phần lớn ánh mắt của khán giả vô cùng hưng phấn, cái này có chút cùng nguyên tác bọn họ xem qua một chút cũng không giống nhau: gương thần cao ngạo, công chúa Bạch Tuyết khôi ngô, hoàng hậu không theo như bình thường mà ra bài, và thợ săn có chứa khẩu âm nghiêm trọng... chỉ còn dư lại hoàng tử và bảy chú lùn.

Thật là đáng làm cho người ta mong đợi.

2.

Cảnh tượng vừa chuyển đã đến rừng rậm.

Công chúa Bạch Tuyết khẩn trương chạy, hẳn là không khí nhuộm đẫm một điểm khẩn trương, nhưng mà...

Ngài thợ săn của chúng ta quơ quơ bảo kiếm, vừa khéo chém tới cây đạo cụ sau lưng của công chúa Bạch Tuyết.

Ron lại một lần nữa ngã vào trên sân khấu, ánh mắt của hắn tràn ngập hoảng sợ.

Phủ phục trên mặt đất, quay đầu nhìn Longbottom.

Tóc giả màu đen kề cận vai, phấn hồng, đại khái là hoá trang của Pansy? Hơn nữa nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của Ron.

Longbottom nhất thời cảm nhận được gian nan của Draco.

Nhưng hắn sao có thể sánh bằng cái đại thiếu gia sinh ra đã chuyên nghiệp kia, hắn thật sự bài trừ đi khuôn mặt 'đẹp' cùng bộ dáng khiếp sợ, trái lương tâm nói một câu, "Người thật là đẹp.".

Ron luôn cảm thấy trong tiềm thức của cậu muốn chém chết chính mình.

Từ góc độ lớn của người xem nhìn đơn giản là không được: thợ săn có khẩu âm giơ kiếm, công chúa bị cây áp đảo, lộ ra hoảng sợ.

Hermione không có biện pháp, phái Blaise bên kia ra.

Sau khi diễn xong được phỏng vấn, ngài Zabini bình thản nói: Tôi lúc đó cực lo sợ, tôi không biết vì sao tôi sẽ bị đẩy lên sân khấu, mà Longbottom còn không có buông kiếm của cậu ấy xuống, vậy thì thật là đáng sợ.

Ánh mắt mọi người hơi hưng phấn vẫn theo sát cậu ta, y phục của chú lùn thành nơi ấm áp duy nhất của hắn, hắn cảm giác mình bây giờ cùng trần trụi là như nhau, bị một nhóm biến thái thị / gian, nguyên lai lên sân khấu là loại cảm giác này.

Longbottom bắt đầu cảm thấy luống cuống, chuyện phát triển vượt ra khỏi tầm tay của cậu.

Blaise không để ý đạo cụ đào mỏ của hắn lắm, hắn biết mình đi lên là để đuổi Longbottom xuống đài, cho công chúa Bạch Tuyết lưu lại cơ hội chạy trốn, cam đoan chuyện xưa tiến hành tiếp bình thường.

"Chịu chết đi!"

Hắn tới rồi, hắn tới rồi, hắn mang theo đồ đào mỏ bằng sắt tới rồi. (yếu tố nhiều lắm, hoa rơi)

Mặc dù không biết đây là nội dung kịch chó má gì, nhưng Longbottom vẫn là thuận theo mà bỏ chạy.

Mà Ron thấy Hermione điên cuồng nháy mắt, cũng vội vàng đứng dậy đi đến hướng sườn đài.

Cho Hermione một cái hôn nhẹ trên trán.

"Làm tốt lắm, Granger."

Cô chỉ nhàn nhạt cười một cái.

3.

"Công chúa bạch tuyết chạy đi, thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng kêu của cú mèo truyền đến, đúng lúc này, nàng đột nhiên thấy cách đó không xa có một căn nhà nhỏ." Thanh âm êm dịu của Wood vang lên.

Trên đài Ron giả bộ làm ra một bộ dáng vẻ mệt mỏi, hắn gõ gõ cửa.

Nhưng thật lâu không có được đáp lại. Vì vậy tự chủ trương mà mở rộng cửa, thấy được bảy giường nhỏ chỉnh tề.

"Công chúa Bạch Tuyết thực sự quá mệt mỏi, nàng đem giường nhỏ hợp lại cùng một chỗ nằm xuống, bất tri bất giác ngủ thiếp đi."

Bối cảnh bị Dean biến thành dáng vẻ chạng vạng tối.

Hermione lãnh đạo sáu chú lùn hát bài ca gặt hái.

Khi nhóm cô tiến vào phòng, Ron len lén mở mắt ra nhìn Hermione một chút.

Sau đó đã bị một ánh mắt cảnh cáo.

Ron ở trong lòng anh anh anh, Ron khổ, nhưng Ron không nói. (có thể nói là rất tinh tế)

Nhóm chú lùn làm bộ thảo luận, công chúa Bạch Tuyết lo lắng uyển chuyển thỉnh cầu không nên đuổi nàng rời đi, nàng có thể giúp bọn họ làm việc nhà, làm cơm. Nhóm chú lùn cao hứng đáp ứng rồi.

Nhóm người ở dưới đài nhìn nội dung vở kịch quen thuộc, hoàn toàn không có thú vị. Bọn họ nhàm chán bĩu môi.

Ron muốn cứu màn, Hermione cũng vậy.

"Chúng ta sẽ vì ngươi cung cấp chỗ cư trú và thực vật, công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp. "Hermione thân sĩ chào một cái.

Có đùi gà sao? Ron muốn hỏi như vậy, đại khái là tâm tình quá thiết tha, hắn vừa mới mở miệng, còn chưa lên tiếng, nước bọt đã chảy ra.

Dưới đài trầm mặc một giây, đột nhiên bắt đầu cười thật to, trong đó tiếng cười vui vẻ nhất là của cặp sinh đôi, bọn còn hướng về phía trên đài rống lên trêu ghẹo: "Công chúa Bạch Tuyết nhỏ của chúng ta đói bụng, mau chuẩn bị cho hắn đùi gà!"

Hermione cũng bị chọc cười.

Ron oán niệm nhìn bạn gái mình.

Dumbledore sờ sờ râu mép, Gryffindor thực sự là chưa bao giờ làm cho người ta thất vọng. Không phải sao?

4.

Lại đến p.a* của Harry, cậu cực lực diễn một hoàng hậu ngạo mạn tự đại đầu óc lại đầy ý xấu.

*personal action chắc vậy: cảnh diễn đơn độc.

Học theo bộ dạng thường ngày của Pansy thờ ơ sờ sờ móng tay mình.

Zabini ở phía sau màn bị động tác rất giống Parkinson tiểu thư này chọc cười, "Malfoy, cậu xem, cậu ta quá Pansy."

Pansy từ trong kịch bản ngẩng đầu, cười đường hoàng, "Blaise, tớ không hề muốn để cho cậu – cái người lên sân khấu tổng cộng không được năm phút đồng hồ lại tiêu mệnh tại chỗ, câm miệng của cậu lại, ok?"

Zabini phối hợp làm động tác kéo khóa.

Rõ ràng đáng yêu hơn nhiều, Draco bất mãn đến miệng cũng kéo đến bên cạnh lỗ tai.

"Chờ một chút, " Draco đột nhiên ý thức được cái gì, "Pansy cậu thế nào ở phía sau đài?"

Tiếng cười hơi ngừng, Pansy ngây ngẩn cả người, đem ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía Zabini, "Tớ tại sao sẽ ở dưới đài?"

Zabini biểu thị: Lực bất tòng tâm.

"Dean đâu?" Draco hỏi.

"Cậu ta nói cậu ta đi phòng rửa mặt, để cho tớ nhớ kỹ... Tự mình lên sân khấu..." Thanh âm của cô từ từ thấp.

"Kháo?" Zabini mắt mở thật lớn.

Hảo, làm cho chúng ta cùng nhau hát: Mắt trừng như chuông đồng, bắn ra nhanh như tia chớp khôn khéo (các ngươi căn bản không nhớ kỹ ca phía sau câu này đi! Mau, cảm tạ ta.)

Trên đài Harry rốt cục cũng cam lòng mở mắt, thờ ơ đi về phía cái gương.

Fuck? Đùa cậu hả? Gương thần của cậu đâu? Harry cảm giác mình như ăn ****, từng cỗ tức giận một muốn phát ra phía ngoài.

Thợ săn lại bị Hermione giục giã lên sân khấu.

"Là do thần làm việc bất lợi, hoàng hậu thân ái," Longbottom khẩn trương nuốt nước bọt, "Thần chỉ là bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng mê hoặc nên mới không có giết chết nàng."

Tiếng George phát ra thổn thức, Fred càng nghĩ đến chàng trai công chúa Bạch Tuyết mét tám liền khắc chế không nổi co quắp khóe miệng.

Câu nói này xác thực nghe là lạ.

"Người nói cứ như ta là gièm pha thân thể của nàng."

Váy hai dây của Merlin, hắn đang nói cái gì vậy?!!

"Quên đi, dù sao cũng là bởi vì nàng lớn lên thật đẹp."

Nói tới nói lui, cuối cùng ngược lại lộ ra một bộ biểu tình mặc cho số phận, hắn biết mình biên không được nữa rồi, Longbottom nhàn nhạt hiểu rõ ý muốn sống chết.

Đem Harry thiếu chút nữa chọc cười.

Nhưng cậu cũng biết nếu lại để cho Neville giống mấy lần trước tới cứu màn, thì chàng trai này liền triệt để điên lên rồi.

Vì vậy cậu giả vờ bất mãn, khinh miệt hất cằm lên, cũng cùng dáng dấp tiểu thiếu gia bạch kim của Slytherin ngày thường có điểm tương tự (dù sao cũng là tướng phu thê nha ~).

"Một nhiệm vụ nho nhỏ đều làm không được, lôi ra đi."

Cứu Thế Chủ hoàn toàn không có cân nhắc đến vấn đề nhân số, bọn họ căn bản không có nhiều người có thể kéo Longbottom xuống phía dưới.

Hermione nhức đầu đến muốn nổ tung, đem Zabini đang giải thích cho Pansy đẩy lên sân khấu.

Lần thứ hai, Blaise bất đắc dĩ nhìn trời.

Trước lạ sau quen, tay hắn vung mỏ sắt tiến lên.

Ai ngờ Longbottom lại té ngã.

Cuối cùng hắn quả nhiên là bị kéo xuống đài.

5.

Phủ thêm áo choàng rộng lớn, Harry thay đồng phục học sinh bình thường nhất, không có làn váy đường hoàng cùng trang sức hơi lộ ra khoa trương, có loại cảm giác rốt cục giải thoát rồi.

Draco cũng ở đó chỉnh trang, tóc lại phun một tầng keo xịt tóc dày.

Harry sờ sờ tóc của mình, hoàn hảo. "Malfoy cậu thực sự không sợ đầu trọc sao?"

Draco âm trầm trầm cười, hắn lúc này vô cùng tán đồng quan điểm của Pansy, người của Gryffindor đích thực có thiên phú trời sinh chọc tức người.

"Không cần cậu quan tâm, Potter." Hắn nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, nhưng thực sự không cần làm thêm gì nữa sao?"

Trả lời hắn chỉ có tiếng bước chân thịch thịch thịch của người nọ, nghe tới Harry xấu xa muốn cười liền biết sẽ là cái loại sinh khí này.

"Harry!" Dean đột nhiên nhảy ra, "Màn diễn cuối cùng của cậu, mau."

Cuối cùng cũng kết thúc, cậu lén lút thở phào, chỉ cần Draco hôn Ron, bọn họ liền có thể xong việc, cho cuộc nháo kịch này vẽ một dấu chấm hết.

Chỉ cần hôn môi một cái, một cái hôn nhẹ nhàng.

Harry không khống chế được loạn tưởng, nghĩ tới cái hôn bất ngờ kia, nghĩ tới hắn cắn miệng mình.

Môi của Draco mềm như vậy, ánh mắt màu xám tro thường ngày cà lơ phất phơ được thu liễm, trong mắt là cái gì, cậu không thấy rõ, Harry đã sớm khẩn trương nhắm mắt lại. Người này hôn môi tại sao có thể không nhắm mắt a? Cậu không khỏi ở trong lòng oán giận.

Đợi Draco tí nữa sẽ như vậy hôn Ron đi... ừ... Ron là bạn tốt của mình, tính tình cũng tốt, mà cậu và Draco thậm chí không quen.

Harry không thể không thừa nhận, cậu có chút ngoài ý muốn mất hứng.

Dean lại cho là cậu đang khẩn trương.

Vỗ vỗ áo choàng dưới đầu của Cứu Thế Chủ, "Harry, không có việc gì đâu, còn một màn cuối cùng thôi, mấy phút thì tốt rồi."

Cậu gật đầu.

Draco trùng hợp không khéo lúc này ra tới, vừa lúc thấy Cứu Thế Chủ ngoan ngoãn bị sờ đầu.

Mặt của hắn một chút liền trầm xuống, Blaise một bên yên lặng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Harry lại cho rằng Draco vừa nhìn thấy chính mình liền phiền, không hiểu ra sao cả, thời điểm hắn hôn cậu cũng có chê hắn đâu.

Cậu tức giận lôi kéo Dean từ bên người hai người kia đi xuyên qua.

Trời lạnh, vẫn nên để cho Dean phá sản. (đều do yếu tố nói quá nhiều!)

6.

Sân khấu bị chia làm hai bên, một bên là hoàng hậu bị công chúa Bạch Tuyết làm tức giận cắn răng, bên kia công chúa Bạch Tuyết lại rất dễ dàng thản nhiên.

Hai lần trước tặng dây lưng và lược cũng không có thành công.

Lần thứ ba hoàng hậu rốt cục không chịu nổi, bà làm quả táo rất độc, một bên có độc, một bên không có. Chuẩn bị lần này nhất định phải giết chết nàng chấm dứt hậu hoạn.

Cậu trèo đèo lội suối lại tới trước phòng ở của chú lùn.

"Thùng thùng đông" đưa tay gõ cửa một cái, nhưng công chúa Bạch Tuyết đã bị chú lùn khuyên nhủ qua, hắn có chút cảnh giác đứng ở bên cửa sổ, "Bà ơi, con không dám để người khác đi vào, nhóm chú lùn khuyên bảo con, bất luận kẻ nào tới cũng không thể mở rộng cửa."

"Liền tùy con vậy, cô gái xinh đẹp." Thanh âm của Hoàng hậu áp rất thấp, nàng từ trong rổ tìm kiếm, lấy ra một quả táo có độc, "Chính là quả táo này thật sự là quá đáng yêu, ta liền lấy làm lễ vật tặng cho con đấy."

Hắn vội vàng lắc đầu, "Không, con cũng không dám lấy."

"Con cái đứa nhỏ này, có cái gì mà sợ."

Giọng của Hoàng hậu mang theo sốt ruột, lại từ trong rổ lấy ra một cây con dao nhỏ "Tới, con phân nửa, ta phân nửa."

Ron lại ngăn cản Harry, nhận con dao nhỏ cùng quả táo, "Bà ơi, để con tới cắt đi."

Giơ tay chém xuống, hắn đem phân nửa quả táo đỏ quá mức đưa cho Harry, "Bà ơi, bà ăn trước."

Quá độc ác! Harry nhìn chằm chằm quả táo đang di động.

Cậu làm bộ muốn lấy miếng táo, cánh tay lại đụng một cái, vừa lúc đem một nửa kia đụng rớt, "Ai nha đứa nhỏ này "

Giọng của Harry mang theo giận dữ, thẳng thắn trực tiếp đem quả táo trong tay tách thành hai nửa, "Tới, chúng ta cùng nhau ăn."

Cùng nhau xuống hoàng tuyền a, bạn tốt!

Ánh mắt của bọn họ đụng vào nhau đầy khiêu khích.

Sau đó đều nhịp nhàng ngã xuống đất.

Mình đây tính là đã kết thúc vai diễn đi? Harry nhắm chặt hai mắt nghĩ như vậy.

Sau đó cậu cảm giác bị nâng lên, lại bị phóng tới trên mặt đất.

Vì cái gì Ron được nằm trên giường?

Bởi vì Hermione đã chịu không nổi bạn trai của mình và bạn tốt cùng nhau đem nội dung vở kịch đổi đến rối tinh rối mù. Mà rõ ràng, Harry đổi nhiều lắm.

Tiểu thư Bách sự thông tức giận, cực kỳ tức giận.

7.

Draco là bị bức ép lên sân khấu.

Nếu như hoàng tử là Malfoy, công chúa là Ron, như vậy không phải nói rõ...

Bọn họ phải hôn môi!!!

Nhóm rắn nhỏ và nhóm sư tử nhỏ hoan hô, màn hay nhất trong vở kịch bọn họ mong đợi nhất rốt cuộc đã tới!

Nhưng Hufflepuff và Ravenclaw bên kia cũng rất trầm mặc, có một số người chán đến mức đang chơi chơi với tay mình.

Draco lại thở dài, trước đem Cứu Thế Chủ ôm vứt lên trên giường.

Cũng không thể để cho người này nằm trên mặt đất quá lâu đi? Quá là không có tâm đồng tình đi, đây không phải là cách làm của Slytherin. (Ặc, ngươi xác định?)

Công chúa Bạch Tuyết liền được "đặt" ở trong quan tài thủy tinh. . truyện ngôn tình

Merlin phù hộ, hắn vẫn không thể nào hạ miệng được.

Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Cứu Thế Chủ một giây, người nọ trên người không biết từ đâu ra lá cây, cây ma pháp thay đổi cũng sẽ rơi lá cây sao? Không khỏi buồn cười. (không nên cười, ngươi sẽ rụng tóc!)

Hắn muốn cúi người giúp người nọ phủi lá cây.

Người nọ lại không biết hiểu lầm cái gì, bất chấp đang giả bộ bất tỉnh, "Cậu điên rồi! Cậu bây giờ hẳn là đi hôn công chúa sau đó chào cảm ơn!"

Hắn quên chính mình còn đang theo mạch truyện, vốn dĩ mọi người còn không có hiểu lầm cái gì, cái này đều nghe được, làm sao sẽ không suy nghĩ nhiều!

"Cậu sợ cái gì chứ?" Draco hỏi.

"... Không có gì "

"Potter, cậu đang sợ cái gì." Hắn cố chấp hỏi, như là dáng vẻ thật tò mò.

Như trống gõ ở trong lòng vang lên, mang theo mười một tuổi chờ mong mười hai tuổi mê man mười ba tuổi khiếp sợ mười bốn và mười lăm tuổi ngây thơ, mà tôi hướng về phía cậu.

"Bọn họ đều ở đây nhìn." cậu nhẹ giọng nói.

"Ai quản."

Draco cúi người, tất cả ngôn ngữ đều nuốt hết ở giữa răng môi.

"DraHar là thật!" Một cô gái của Ravenclaw đột nhiên hô to lên, sau đó toàn bộ Ưng Viện và Lửng Viện đều sôi trào, nhóm rắn nhỏ và sư tử nhỏ nhìn nhau một cái, trên mặt tràn đầy ghét bỏ.

Cứu Thế Chủ / Thiếu gia của bọn họ làm sao có thể cùng người như thế cùng một chỗ?

Giáo sư Snape thoạt nhìn lãnh tĩnh hơn nhiều, chỉ là bóp nát hai cái ly.

Dumbledore cười cười, vuốt râu mép: Severus a, tuổi còn trẻ thật tốt a, còn có thể vì yêu mà điên cuồng.

Mà Harry và Draco?

Xuỵt, bọn họ đang hôn môi trong tiếng hoan hô.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!