[HP] Cũng Không Quay Lại Nhìn

Chương 1



☆Chương 01☆

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Tháng chín, năm 1998. Truyện Khoa Huyễn

Trận chiến lớn đã qua được bốn tháng, Snape vẫn như cũ không rõ vì sao bản thân bị Nagini cắn còn có thể êm đẹp làm hiệu trưởng.

Giống như đến bây giờ tất cả mọi người không thể có được tin tức của cứu thế chủ đều là không thể tưởng tượng nổi vậy.

Có tin tức mới gặp quỷ, Snape đem độc dược từng điểm một rót vào bình thủy tinh, quỷ nhỏ nhà Potter cùng y còn có thể có quan hệ gì.

Sai, y còn cung cấp cho tên quỷ nhỏ kia một ít ký ức.

Granger cùng Weasley đã từng đi tìm tất cả mọi người, bao quát y. Ngay cả bạn thân đều ở sau chiến tranh tìm không được người, bọn họ tại sao phải cảm thấy nhóm giáo sư này biết chút gì chứ.

Ngu không ai bằng, nghĩ đến điểm này, Snape hừ lạnh một tiếng.

Mặc dù đáy lòng y cũng có một tia nghi vấn.

Chẳng qua vấn đề này rất nhanh có đáp án. Đầu tháng 10, cứu thế chủ mất tích năm tháng xông vào hầm.

"Ta rất muốn hỏi cứu thế chủ vĩ đại một chút làm sao dưới tình huống không có khẩu lệnh tiến vào không gian tư nhân của ta?"

Mới vừa hỏi ra vấn đề này Snape đã muốn tát mình một cái —— cái này còn không rõ sao, xà lão khang.

Trong ánh mắt của cậu nhóc nhìn về phía y sớm đã không có căm hận, khiêu khích cùng lửa giận, chỉ là bình tĩnh nói:

"Em cần sự trợ giúp của thầy, thưa giáo sư."

Snape cau mày, mặc dù muốn đem đưa cái người thoạt nhìn hơi tiều tụy này ném ra lâu đài, trên lý trí vẫn là giữ cậu lại.

"Uống chút gì không, Champagne hay là Whisky lửa?"

Harry thoạt nhìn đứng ngồi không yên, cuối cùng dùng một ly cà phê trấn định lại: "Em —— "

Snape không quen nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của cậu như vậy: "Trò sắp chết?"

"Đúng vậy," Cậu nhóc ngẩng mặt lên, buông lỏng nói, "Em sắp chết."

"..."

Snape thấy cậu cười đến khác biệt trước kia, từ trên bàn cầm lấy đũa phép, mười mấy bùa chú kiểm tra đo lường liên tiếp mà hướng trên người đối phương ném ra. Cuối cùng xanh mặt lại, nói: "Chuyện gì xảy ra?"

"Di chứng của Avada Kedavra." Harry giống như đang tự thuật một sự kiện không quan hệ đến bản thân mình.

"Vậy đi St.Mungo, " Snape ôm lấy hai cánh tay, cái lí do thoái thác này y cũng không tin, "Ta giả thiết trò nên biết kết cục của việc chạy loạn."

Harry không trả lời, uống cạn cà phê mới đứng dậy, "Em còn có thể sống bao lâu?"

Snape gắt gao nhìn thẳng cậu.

Harry gật đầu chào tạm biệt.

Ánh mắt sau lưng vẫn không có dời.

☆ ☆ ☆

Snape ở ba ngày sau đem một lọ dược tề ổn định linh hồn cùng một ghi chú gửi đến quảng trường Grimmauld.

Harry lại không có hỏi qua loại vấn đề liên quan đến có thể sống bao lâu, thân thể mình trong lòng cậu đều biết. Linh hồn thương tổn ở dưới tình huống bình thường là không thể chống lại, huống chi bên trong bản thân cậu không coi là tốt, không thể nghi ngờ gì thì chính là trầm trọng hơn.

Trên giấy ghi chú chỉ có một từ: "Hogwarts."

Harry giản đơn thu thập một chút, khóa cửa lớn nhà cũ Black.

Chế biến dược tề ổn định linh hồn cực kỳ rườm rà, điều duy nhất Harry xưng là "hỗ trợ" đó là đợi ở hầm giúp Snape chú ý tài liệu và vân vân.

Ở lần thứ ba sau khi rót độc dược cậu không khỏi chất vấn: "Thầy biết đây là phí công đi."

"Câm miệng, " Snape trừng cậu một cái, "Quản tốt chính trò đi."

Harry khoanh tay.

Cứu vãn người đã định trước sẽ tử vong là cảm giác gì chứ?

Harry nói không rõ, Snape cũng nói không rõ.

Snape ngầm đồng ý Harry dọn xuống hầm, y trong một ngày thì hết nửa ngày sẽ hao tổn ở phòng làm việc của hiệu trưởng, hầm chẳng qua là phòng ngủ cùng khu vực riêng tư. Sau chiến tranh thế giới pháp thuật hỗn loạn đến không nói nổi, y vẫn như cũ dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Độc dược học còn lại là giao cho Slughorn.

Đối với y mà nói, không cần mắt thấy đám Quỷ Khổng Lồ đạp hư tài liệu độc dược kia xác thực thoải mái.

"Em nói này giáo sư, " Harry bị y chỉ thị đi phê luận văn học sinh, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào một xấp tấm da dê thật dầy, "Thầy bố trí bao nhiêu inches luận văn?"

"Bảy tấc Anh, " Snape giả nụ cười, "Thế nào, ngại nhiều?"

"Chính là một người sói thầy đã muốn bảy tấc Anh?" Harry chậc chậc thở dài, "Remus sẽ ở trong mộ khóc đến đội mồ ra ngoài."

"Lấy tài năng của trò ở trong cuộc thi N.E.W.Ls đạt được điểm O môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mười tấc Anh trò cũng viết ra."

Harry nhận mệnh, ngồi xuống sửa luận văn.

Dược tề ổn định linh hồn chẳng qua là chậm lại tốc độ tổn thương, Snape ở sau khi lại một lần nữa xanh mặt hạ đũa phép, Harry lần thứ hai hỏi ra cái vấn đề.

"Nếu như không có ngoài ý muốn, " Snape vuốt ve chuôi đũa phép, "Năm năm."

Harry dựa vào sô pha mềm tay che mắt, tiếng cười nhẹ truyền tới: "Vậy là đủ rồi."

Thanh âm trong không khí lạnh như băng trong hầm lẩn quẩn thật lâu không tiêu tan, Snape mặc cho thanh âm đụng vào màng xương, hỏi: "Vì sao?"

Không trả lời.

"... Potter?"

McGonagall từ lò sưởi trong tường trong xuất hiện, đập vào mắt là một cái thiếu niên tóc đen thon gầy.

"Minerva," Sau đó thanh âm Snape vang lên, "Có chuyện gì sao?"

McGonagall thấy y ung dung thản nhiên đem Harry đuổi về phòng làm việc, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Nữ phù thủy lớn tuổi tựa hồ đã quên ý định ban đầu của mình, ở thân ảnh biến mất của thiếu niên tóc đen thật lâu sau còn ở vào trong kinh ngạc. Cứng đờ chuyển cổ qua, nói: "Thầy —— tìm được thằng bé?"

"Xác thực mà nói là nó chủ động tới tìm ta." Snape cau mày nhíu chặt, chỉ biết một ngày cùng quỷ nhỏ này nhấc lên quan hệ sẽ không có chuyện tốt gì.

McGonagall hoài nghi hướng phòng làm việc liếc nhìn: "Thằng bé —— làm sao vậy?"

Snape há hốc mồm, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

McGonagall thay đổi một phương pháp hỏi: "Trước đó thằng bé đi đâu thầy biết không?"

Vấn đề này Snape cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua, sửng sốt một chút rất nhanh nói: "Nó chưa nói."

"..."

McGonagall bỏ qua dò xét liên quan tới vấn đề cá nhân của cứu thế chủ, ngược lại hỏi y chuyện tình liên quan tới tuần đi Hogsmeade.

"Cứ theo lẽ thường đi, " Snape suy nghĩ một chút, "Bọn nó nên buông lỏng một chút."

Đạt được trả lời thuyết phục Phó hiệu trưởng ngay lập tức rời khỏi hầm, Snape ngồi trở lại sô pha mềm mại dưới người.

Harry từ trong phòng làm việc trong đi tới: "Vì sao không nói cho giáo sư biết?"

Snape liếc nhìn cậu một cái, nói: "Chuyện trò sắp chết này còn có ai biết?"

"Trừ thầy ra, " thiếu niên không khách khí chút nào ngồi đối diện y, khóe miệng câu một cái độ cung giễu cợt, "Em đã thật lâu không cùng bọn họ liên lạc."

☆ ☆ ☆

Có thể đem tử vong xem đến bình thản như vậy, Snape không thể không nói quỷ nhỏ này chắc là thừa kế một ít đặc điểm của Dumbledore, hơn nữa kế thừa phi thường toàn diện.

Halloween cùng ngày với tuần lễ Hogsmeade, trường học không còn một mảnh —— đương nhiên, ngoại trừ một cái suốt năm ở trong hầm, các giáo sư khác đều đi làm tuần phòng.

Dược tề ổn định linh hồn mang đến một ít tác dụng phụ, tỷ như là ngủ. Mặc dù dược tề này có thể chậm lại tốc độ khô kiệt, nhưng thời gian giấc ngủ một ngày so với một ngày nhiều hơn để cho người ta có chút lo lắng mơ hồ.

Snape liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, từ khi Harry dọn vào hầm cho tới giờ đã 20 mấy ngày, thời gian rời giường bị chậm trễ hai tiếng mấy đồng hồ.

"Potter, " Snape dựa ở trên cửa phòng ngủ Harry, "Trò là chuẩn bị ngủ qua bữa sáng sao?"

Không phản ứng.

Snape vung đũa phép lên biến ra một cái quả bóng nước, sau đó ở ngay phía trên nổ tung, hài lòng xoay người trở lại trước bàn làm việc xử lý tấm da dê văn kiện chồng chất hỗn độn.

Harry chưa nói không có nghĩa là Snape sẽ không hỏi, ở sau khi ghét bỏ mà nhìn xong thiếu niên ăn không gọi được ưu nhã, Snape bình tĩnh hỏi: "Trước đó trò đi đâu?"

"Cái gì?"

"Trước khi trò tìm đến ta, đi đâu?"

"Cái này, " Harry thả nĩa trong tay xuống, "Em vẫn luôn ở quảng trường Grimmauld, muốn từ trong phòng chứa sách của nhà cũ Black tìm chút gì —— thế nhưng, tựa hồ cũng không có gì dùng được."

Snape cười nhạo một tiếng: "Ta nghĩ đến trò nên biết tầm quan trọng của đi St.Mungo ở loại thời điểm này, Potter."

"Sau đó tên của em lần thứ hai xuất hiện ở báo chí?" Harry bình tĩnh hỏi vặn lại, "Phòng bệnh của St.Mungo bị cú mèo cùng tấm da dê bao phủ?"

Snape đại khái suy nghĩ một chút đến loại cảnh tượng này, lạnh run thật sâu một trận. Dù sao không ai nguyện ý loại thời điểm này còn cùng Bộ Pháp thuật giao tiếp, cho dù là cứu thế chủ sau chiến tranh đột nhiên mất tích đi nữa.

Mỗi ngày qua cực kỳ bình thản, cuối tuần cũng sẽ không rảnh rỗi quý ngài hiệu trưởng không khách khí chút nào tiếp tục lợi dụng cái sức lao động miễn phí này sửa luận văn.

"Như thầy vậy á sẽ đem học sinh hù dọa chạy mất đó, giáo sư."

"Ta là giáo sư hay trò là giáo sư?"

"Ý kiến nho nhỏ mà thôi, " Harry lật lật luận văn trong tay "Đây là của năm sáu, bùa chú không tiếng động?"

Snape gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Trong chiến tranh tất cả học được so với những lý luận gà mờ trong sách vở hữu dụng hơn nhiều lắm, Harry nhận mệnh mà ngồi xuống, vừa sửa vừa thỉnh thoảng toát ra một đôi lời xỉa xói tỷ như ——

"Chữ này viết thật xấu."

Snape từ trong đề án của ban giám đốc trường ngẩng đầu: "Chữ của trò càng xấu hơn, Potter."

"Thế nào chép sách mà còn có thể chép sai?"

"Có cần ta nhắc nhở trò hay không, luận văn độc dược của trò chép sách sáu năm còn không có chép đúng qua lần nào."

Lần này đến phiên Harry ngẩng đầu, da mặt dày nói: "Em chép không phải là sách, là của Hermione."

←Văn án←

→Chương sau: Chương→