[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 191: Hồ



EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

Trưởng lão nhân mã nhìn người đàn ông đen thui trước mặt mình, mắng thầm thằng cháu trong lòng "Thật xin lỗi, quý ngài, ngày không có trăng, ta không thể rời khỏi lãnh thổ của tộc nhân mã được."

"Yên tâm, Potter sẽ đưa ông về." Snape nhẹ nhàng vẫy vẫy đũa phép, trôi nổi trưởng lão nhân mã giữa không trung.

"Oh! Quý ngài tôn kính, ta lớn hơn hiệu trưởng quý ngài mấy tuổi đấy!" Trưởng lão hét ầm lên "Nếu cậu biết vấn đề của ta, vậy cậu hẳn nên biết không có ánh trăng thì ta không nhận biết được đường!"

Snape nhìn bầu trời có thể miễn cưỡng nhìn thấy ánh trăng và sao "Tôi cho là khí trời bây giờ không tệ."

"..." Harry nhìn Snape vì muốn khiến trưởng lão im lặng mà quẳng cho ông một bùa Agumenti, còn khi trưởng lão nhân mã từ chối dẫn đường thì trực tiếp dùng bùa lơ lửng dẫn đi luôn.

"Oái! Đầu của ta!" Một nhánh cây đâm vào đầu trưởng lão "Buông ta ra, hậu bối vô lễ! Bây giờ mấy người có đi thì cũng vô ích, chưa đến lúc!"

Hơn nữa ta cũng đã mang nhóc con này đến rồi mà, nó không nhớ sao!" Trưởng lão nhân mã giãy giụa, hy vọng ai đó có thể ngăn cản giùm ông con người đen thui này, nhưng mà...

"Wow, tớ cược một trái cầu thủy tinh, trưởng lão chắc chắn lại khịa gì người ta rồi, để người ta tìm đến tận cửa!"

"Tớ cược hai trái."

"Tớ cược ba!"

...Cho nên, trưởng lão, nén bi thương.

"Potter." Snape liếc mắt qua, Harry run rẩy "Mi không biết....đường?" Harry ngẩn ra, y nhớ rõ lúc đang hái nguyên liệu thì gặp trưởng lão nhân mã, trưởng lão nói cho y lời tiên tri kia, sau đó....độc dược của y hái ở đâu thế?

"Potter?" Snape nhìn Harry, nhìn biểu cảm đờ đẫn của y, Snape gọi hai tiếng cũng không phản ứng gì.

"Để ta xem!" Trưởng lão nhân mã giãy đành đạch trong không trung. Snape cởi bỏ bùa chú, trưởng lão nhân mã rớt xuống đất "Oh! Thật sự là quá bất lịch sự." .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Trưởng lão nhân mã lẩm bẩm, nhưng không tức giận, cẩn thận quan sát Harry, sau đó mới kêu lên một tiếng "Ph! Tại sao có thể như vầy! Khó xử người tốt quá!"

"Chuyện gì!" Snape âm u trừng, trưởng lão nghẹn họng, mém nữa sặc rồi.

Chột dạ nhìn sang hướng khác "Khụ, cái đó, vốn ta thấy vấn đề của đứa nhỏ này tương đối nghiêm trọng, cho nên nói cho nó biết mọi chuyện trước thời hạn, sau đó còn mang thằng bé đến cái hồ kia trước thời hạn..." Trưởng lão nhân mã thở dài "Ngưởi thừa kế không trải qua khảo nghiệm đúng thứ tự...thành ra bị ép quên hết tất cả."

"Cho nên, vấn đề bây giờ của Potter là do ông gây ra?" Snape thấy nhân mã quả thật vô dụng mà.

"Không thể nói như vậy, vấn đề linh hồn tuyệt đối không liên quan đến ta!" Trưởng lão nhân mã vội vàng thanh minh.

"Hồ ở đâu?" Snape chĩa đũa phép vào người trưởng lão, có ý cho ông bay lên trời lại.

"Ta không thể nói!" Trưởng lão nhân mã rên rỉ "Ta uyển chuyển mang nó đi có một lần thôi mà thành ra thế này rồi...đi lần nữa sợ có chuyện."

"Chậc!" Snape phiền não hất đũa phép, trưởng lão nhân mã vội vàng ôm đầu, một lat sau, không có chuyện gì xảy ra hết, mở hai mắt "Ể? Người đâu?"

Trưởng lão nhân mã ngẩn người, tùy ý nhún vai, sau đó xoay người hung hăng đi về lãnh thổ. Đám hậu bối thấy chết mà không cứu này, quả là thiếu đòn mà!

Đến lúc Harry hồi thần được đã cảm thấy bản thân hình như đang bay, nhưng cổ bị siết hơi chặt....á! Y đang ở trong không trung mà!

Harry có chút không hiểu với tình huống bây giờ của mình. Y bị ếm bùa lơ lửng, sau đó bị túm cổ áo lôi về phía trước, mấu chốt là mặt y hướng xuống, mới mở mắt đã mém bị hù chết đó, được không! Nói mới nhớ...cái áo chùng phấp phới này quen quen – Harry vừa mới tĩnh vẫn chưa tỉnh táo lắm – Potter tự nói.

"Oái!" Thần chú đột nhiên biến mất khiến Harry ngã đập mặt xuống đất, may mắn mặt đất trong rừng cấm toàn là cỏ và lá....Phụt! Harry phun cỏ và đất trong mồm ra.

"Tỉnh thì đứng lên." Tông giọng trầm thấp cộng thêm châm chọc của Snape đủ khiến Harry nhớ đến mấy chuyện ban nãy.

"Giáo sư, liên quan đến mấy chuyện trưởng lão nhân mã nói..." Harry vừa ngẩn đầu đã ngây người, nơi này là... một hồ nước lấp lánh ánh bạc, còn có bụi cỏ sinh trưởng tươi mơm mởn "Giáo sư, đây là đâu...oh!" trí nhớ khôi phục " Được rồi, con đã nhớ."

"Nhớ thì làm chuện nên làm đi!" Snape tùy tiện ngồi xuống đất.

"..." Làm gì? Harry đầu đầy chấm hỏi.

"Mi ngu hả!" Harry bị Snape chửi tỉnh luôn, cái này hơi sai sai, ể!? Snape xưng bá Hogwarts là do cách chửi nghệ thuật của hắn, cứ không phải tức rồi chửi thẳng mặt như vậy "Đi tìm hài cốt của tổ tiên nhà mi!"

"?" Harry vẫn chưa tỉnh lắm, Snape hít sâu, chỉ bầu trời có chút ánh sáng "Trời sắp sáng rồi, mi tính đứng đó nhìn hả!"

"?!" Mới khi nãy còn chưa đến mười hai giờ tối mà, sao giờ mặt trời sắp mọc luôn rồi?!

"Harry Potter, mi ngẩn ra đấy làm gì!" Snape cảm thấy chuyện hắn làm hôm nay quả là ngu ngốc mà, kéo một Potter không hồi thần về lâu đài, sau khi xác định được vị trí thì chạy đến rừng cấm tìm được cái hồ chết toi này, kết quả Potter đứng ngây ngốc ở đây!

HẾT CHƯƠNG 191