[HP][DraHar] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Sự Cố Độc Dược

Chương 4: Bữa sáng



(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)

Bản gốc:WattpadVivianLight2904

Hiếu động luôn là bản chất của trẻ nhỏ. Nói cách khác, vị thánh hấp tấp Harry Potter, dù có trở thành một đứa trẻ với chiều cao đủ để cậu phải nhón gót chân mới có thể xoay được nắm cửa, thì hiển nhiên, vẫn chẳng liên quan gì đến từ im lặng và cư xử tốt.

"Harry, uống hết nước bí ngô của em, ngay lập tức. Ồ, đủ rồi, đừng đứng trên ghế trong bữa sáng."

Draco đè Harry lại bằng một sự kiềm chế hết sức có thể, hắn có cảm giác mình đang trở thành một người trông trẻ bất đắc dĩ.

"Blaise Zabini, nếu cậu còn tiếp tục việc sử dụng câu thần chú Lumos hay bất kì một bùa phép ngu ngốc ngớ ngẩn nào đó gây ảnh hưởng tới việc dùng bữa sáng của tôi và Harry, tôi thề trên danh nghĩa Malfoy sẽ hóa đá cậu rồi treo lên Tháp Thiên văn."

Blaise bị cảnh báo khẽ vuốt mái tóc của mình và nhún vai, cất đũa phép đi và đặt sự chú ý vào những món ăn trên bàn một lần nữa, không quên lén lè lưỡi tinh nghịch với Harry. Harry nháy mắt với cậu ta và lè lưỡi đáp lại.

Draco cau mày, quyết định bỏ qua cuộc trao đổi lén lút nho nhỏ giữa hai người kia trong khi đặt một lát bánh táo lên chiếc đĩa trước mặt Harry. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Pansy Parkinson đang nhìn chằm chằm vào Harry.

"Có chuyện gì vậy, Pansy?"

Hắn đã hạ quyết tâm, nếu cô con gái nhà Parkinson cố gắng trêu chọc con sư tử Gryffindor bé nhỏ hiếu động trong bữa sáng này, hoặc bất kì một bữa ăn nào khác, hắn sẽ hóa đã cô nàng không chút do dự - tuy nhiên có lẽ sẽ không kèm theo việc treo lên Tháp Thiên văn – xét thấy việc cô nàng dù sao cũng là một cô gái.

"Tôi chỉ thấy khá kì lạ." Cô gái tóc đen khẽ chớp mắt, không rời mắt khỏi Cậu bé vàng – người đang cố gắng giải quyết bữa sáng của mình "Harry Potter đang ngồi ăn tại bàn dài Slytherin. Và không có ai tới đây gây chuyện cả."

Draco nhướng mày, có phần cảnh giác "Ồ, sau đó thì sao?"

Ánh mắt của Pansy lướt qua Blaise, và từ từ quay sang Draco "Và tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc."

"..."

Draco liên tục hít thở sâu ba lần.

"Tiếp tục ăn, ngay lập tức!"

Pansy gật đầu, và tiếp tục chuẩn bị ăn bữa sáng hầu như chưa từng được động đến của cô nàng.

Draco liếc nhìn bàn dài nhà Gryffindor qua khóe mắt. Cậu con trai út nhà Weasley với khuôn mặt (có vẻ là do đang nhẫn nhịn một cơn tức nào đó) đỏ bừng nhìn hắn, có lẽ là chồn đỏ cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái hóa đá và bắt đầu nhận ra có chuyện không bình thường, Granger đang cố nói điều gì đó. Những kẻ không liên quan thì Draco không quan tâm cho lắm.

Cảm nhận được ánh mắt của Draco, Granger quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn. Draco nhận ra những gì cô gái kia muốn nói qua đôi môi mấp máy của cô – chúng ta phải nói chuyện. Draco nhướng mày, có vẻ như cô nàng biết tuốt nhà Gryffindor cuối cùng đã lấy lại được sự bình tĩnh.

Hắn gật đầu, và bưng một ly nước bí đỏ đến bên bàn dài nhà Gryffindor với phong thái lịch lãm của một quý ông.

.........

Thời khóa biểu sáng nay của Draco có môn Tiên tri của giáo sư Trelawney, và có một sự thật mà bất kì một ai trong cái lâu đài Hogwarts này cũng phải thừa nhận, đó là giáo sư Trelawney, người có vẻ giống với một thầy bói dởm bịp bợm nhiều hơn là một nhà tiên tri với chiếc kính to kệch kì quái cùng với những chuỗi hạt đủ màu sắc đeo quanh cổ, luôn hứng thú với chuyện tiên đoán cho Cậu bé vàng một tương lai tăm tối thảm khốc. Nếu là Potter, cậu ta chắc chắn sẽ hét vào mặt cô ta, nhhưng Harry bé nhỏ chắc sẽ sợ hãi tới phát khóc mất.

Sau nhiều cân nhắc, Draco quyết định mang theo đứa bé hiếu động luôn khiến người khác lo lắng này rời bàn ăn sớm hơn thường lệ.

Đứng như dự đoán, chưa có ai trong căn phòng học môn Tiên tri âm u trên tháp Bắc cả. Draco ngồi xuống nệm, vén tấm khăn trải bàn tua rua lên và giấu Harry dưới chiếc bàn thấp trước khi giáo sư Trelawney xuất hiện. Blaise – người đến ngay sau đó – che miệng cười khi thấy cảnh này, lẩm bẩm "Vậy mà cậu cũng nghĩ ra."

Draco liếc xéo Blaise và chọn cách phớt lờ cậu ta.

"Bây giờ, bé con, tôi cần em ở dưới này và giữ im lặng cho tới khi giờ học kết thúc, mà không để ai phát hiện ra, em có thể làm được điều đó không?"

Harry nhìn chằm chằm vào hắn.

"Harry?"

Cậu bé cuối cùng cũng gật đầu.

"Đúng là một cậu bé ngoan."

Draco xoa đầu cậu và buông chiếc khăn trải bàn nặng nề xuống. Trước khi mấy cái tua rua cuối cùng rơi xuống, hắn mơ hồ thấy cái gì đó vỡ vụn trong đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp của Harry.

Tuy nhiên, trước khi hắn có thể nghĩ nhiều hơn về điều đó, giáo sư Trelawney đã bước vào lớp. Draco đã phải cố gắng hết sức để nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê trước mặt – bất chấp cái sự thật là thực ra hắn đã tiêu tốn phần lớn thời gian để nhìn chằm chằm vào cái khăn trải bàn như thể muốn đục ra mấy cái lỗ trên đó – cho đến khi giáo sư môn Tiên tri bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn.

"Trò Malfoy." Giáo sư Trelawney đặt tay lên vai Draco khiến hắn hơi giật mình, nhưng hiển nhiên điều đó đã được Draco che giấu một cách hoàn mĩ, bà nhẹ nhàng hỏi "Trò có thể cho chúng ta biết trò đã nhìn thấy cái gì từ quả cầu pha lê của mình không?"

Draco "Hmm" một tiếng dài với tất cả sự tự phụ và tự tin không thể nghi ngờ của một Malfoy, như thể đang cố gắng diễn tả ra cái mà hắn đang thấy, tay khẽ vuốt phẳng chiếc khăn trải bàn, làm như đó là một động tác tình cờ lơ đãng.

"Tôi nghĩ đó là một con sư tử con, thưa Giáo sư."

Blaise, người đang ngồi đối diện, lặng lẽ gục đầu xuống bàn, vai run lên như điên. Bực mình, Draco quyết định xem xét các bước cụ thể trong kế hoạch hóa đá thằng này và treo lên đỉnh Tháp Thiên văn. Còn giáo sư Trelawney thì tỏ ra rất ư là hài lòng với câu trả lời của Draco.

"Sư tử con, đúng vậy, trò Malfoy," Đôi mắt cô ấy mở to mơ màng, và khi đôi mắt được phóng đại qua cặp kính, chúng trở nên quá to một cách kì cục đến đáng sợ "Điều đó có nghĩ là sức mạnh vẫn chưa đến lúc chín muồi. Ta cho rằng trò..."

"Cảm ơn, thưa Giáo sư Trelawney. Tôi cho rằng mình sẽ vô cùng ấn tượng khi đọc sách để tìm ra câu trả lời."

Draco kết thúc cuộc trò chuyện bằng một cái gật đầu lịch sự trước khi giáo sư Tiên tri có thể giải thích thêm. Hắn không muốn nhận được lời tiên tri về cái chết hay bất cứ điều gì, chưa kể đến việc có một Blaise nằm đối diện, đang cười như điên.

Giáo sư Trelawney gật đầu, mặc dù rõ ràng vẫn có chút không cam lòng. Sau đó, bà quay đầu lại và thấy Blaise đang nằm trên bàn.

"Trò Zabini? Tôi có thể biết trò đang làm gì không?"

Blaise từ từ ngồi dậy, vai vẫn run, nhưng gương mặt lại man mác buồn.

"Ồ, thưa giáo sư Trelawney, con rất buồn. Con nghĩ rằng con vừa thấy mình sắp chết."

Diễn xuất tuyệt vời.

Ở một góc mà giáo sư Tiên tri không thể nhìn thấy, Draco nhếch môi với thằng bạn trời đánh của mình "Fuck you."

May mắn thay, tiếng chuông tan học vang lên ngay sau đó. Giáo sư Trelawney rời lớp học sau khi đưa ra yêu cầu về bài tập về nhà: một luận văn dài hai cuốn da dê về tương lai được tiên đoán từ quả cầu tiên tri.

Khi bóng lưng bà khuất hẳn sau cánh cửa, Draco nhanh chóng vén tấm khăn trải bàn lên.

Harry đang nằm trên sàn, đầu gối lên mu bàn tay, hai mắt nhắm nghiền, yếu ớt cuộn mình trong một tư thế tròn vo như một quả bóng.

"Harry?"

Không có tiếng đáp lại.

"Tôi nghĩ, có lẽ đó đã không phải là một quyết định sáng suốt, Draco. Tất cả chúng ta dường như đã quên một chuyện." Blaise nghiêng người và vỗ vai Draco "Dưới gầm bàn thực sự chật chội và tối tăm, và có lẽ, ờ, không mấy dễ chịu cho một đứa trẻ..."

Draco sửng sốt, mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì. Hắn gạt mấy cái tua rua qua, cuộn khăn trải bàn lên, hơi cúi người xuống.

"Harry, tôi xin lỗi... Harry?"

Tuy nhiên, Harry bé nhỏ dường như đang rơi vào trạng thái chết lặng và có lẽ không nghe thấy gì cả. Cậu bé vẫn không đáp lại.

Draco dời chiếc bàn thấp đi. Không còn gì che phủ, ánh sáng trong lớp bao quanh cơ thể cậu bé, mềm mại và ấm áp bất chấp tiết trời âm u ngoài cửa sổ.

Hắn đưa tay vuốt ve lưng cậu bé. Harry khẽ run run mở mắt ra, đôi mắt xanh lục đầy nghi hoặc. Draco ôm cậu vào lòng.

"Harry?"

Harry bối rối chớp mắt vài cái để có thể tỉnh táo hơn.

"Draco?"

"Ừ, tôi đây."

Cậu bé nhanh chóng choàng tay qua cổ Draco và vùi mặt vào cổ hắn. Draco nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu.

"Tôi xin lỗi, Harry. Tôi sẽ không tái phạm nữa."

Harry lắc đầu, vẫn vùi mặt vào cổ hắn, mái tóc mềm mại lướt qua cổ Draco theo những chuyển động của cậu.

"Không sau đâu, Draco, em chỉ nghĩ rằng mình đã phải quay trở lại trong tủ."

"Tủ?"

Không nhận được câu trả lời, Draco đã nhẹ nhàng kéo vai cậu bé và nhìn thấy một gương mặt vẫn còn nét kinh hoàng.

"Đừng sợ Harry, tôi ở đây. Từ từ nói chuyện với tôi."

Giọng hắn đầy khích lệ. Ngay cả Blaise, người ở bên cạnh cũng đưa tay ra và vỗ nhẹ vào đầu cậu bé.

Mũi và cả vành mắt của Harry đều ửng đỏ đến là tội nghiệp. Cậu khó khăn siết chặt vạt áo của Draco, nhưng vẫn cố nói được.

"Mỗi lần... hàng xóm tới chơi, dượng sẽ bảo em về tủ của mày, ngủ đi, đừng để ai phát hiện, coi như em không tồn tại vậy, như vậy..."

Draco nhớ tới lời nói lúc nãy của mình, bờ vai thoáng căng chặt.

- "Bây giờ, bé con, tôi cần em ở dưới này và giữ im lặng cho tới khi giờ học kết thúc, mà không để ai phát hiện ra, em có thể làm được điều đó không?" -

Ôi Merlin, chuyện này mới ngu ngốc làm sao! Làm sao những lời nói ngu ngốc, liều lĩnh, sự liều lĩnh như một tên Gryffindor lại có thể xuất hiện trên người một Malfoy cao quý như hắn chứ?!

Blaise thở dài, Draco nhẹ nhàng ấn đầu Harry bé nhỏ vào vai mình lại như thể đột nhiên bừng tỉnh. Cơ thể nhỏ bé mềm mại bắt đầu nức nở, và ngôn từ trở nên rời rạc.

"Tối... vậy... mở mắt ra... chỉ muốn thấy... Draco, vừa rồi... tối quá... em không dám, mở mắt... ra, em sợ... khi vừa mở mắt ra, đã quay lại... trong tủ..."

Vào lúc này, cơn giận dữ với những người thân Muggle của Harry vừa bùng lên đã nhanh chóng được thay bằng sự tự trách của Draco. Hắn hít một hơi thật sâu.

"Không, Harry, tôi hứa. Không bao giờ để em một mình trong bóng tối, hoặc quay lại trong cái tủ chết tiệt kia nữa."

Harry gật đầu, nức nở và vòng tay ôm cổ Draco chặt hơn nữa.

Blaise lại thở dài bên tai. Cả hai Slytherin đều biết sự đảm bảo đó nhạt như thế nào. Không sớm thì muộn, mọi thứ sẽ trở lại như cũ, và chờ đợi cậu bé Harry đáng yêu vẫn sẽ là chiếc tủ tối tăm đó.

Hôm nay họ phải đi gặp cụ Dumbledore, và Granger.

Draco khao khát thời gian trôi chậm hơn một chút, chậm hơn một chút, để hắn có đủ thời gian sưởi ấm cơ thể bé nhỏ trong vòng tay của mình.

.........

Bấm vào ngôi sao nhỏ ⭐ để vote cho mình nhé. Yêu ❤.

21/01/2022