[HP] Genius By The Numbers

Chương 2-3



**

Khu vườn nhà Potter đã được biến đổi hoàn toàn cho đám cưới của Diana.

Cô đã lựa chọn một chủ đề mơ mộng, nên mọi thứ đều được phù phép cho hờ hững trôi nổi trong không khí. Một vòm hoa trắng bay lơ lửng khỏi mặt đất, hầu hết là hoa huệ tây, bao quanh lối vào khu vực tiếp khách gần nhất. Những chiếc bàn quay chầm chậm trong không khí, những chiếc ghế bay nhảy xung quanh chúng một cách hài hòa, và được nối với thang dây dài chạm đất. Không gian xung quanh lấp lánh và sáng rực với những vầng sáng giống như cầu vồng chỉ có thể nhìn được khi đến gần, xung quanh là những kết giới để bảo vệ buổi lễ khỏi những lời nguyền. Diana đã nhận được những lời đe dọa từ những cựu Tử thần Thực tử và những người theo đuổi của cô và Riddle. Mọi người đều vô cùng quan tâm đến sự an toàn của cô.

Cây cối xung quanh đã được phù phép để tỏa ra ánh sáng xanh lam, giống như ánh đèn trong khu vườn Thảo dược hôm qua. Harry đi dọc theo con đường lát đá sáng loáng đã được phù phép tương tự, nhìn những dòng nước dâng lên chảy xuống tuần hoàn, những bông hoa xanh trắng quyến rũ đong đưa, và nghĩ, Một tiếng. Chỉ một tiếng đồng hồ nữa thôi.

Violet đi phía trước cậu trong chiếc áo choàng đỏ rực cô đã tự chọn mà không ai có thể thay đổi được. Cô cầm trên tay một chiếc cung tên lớn bằng ngà voi mà Tiệm Đám cưới Tuyệt vời của Phù thủy đã làm cho Diana để tôn vinh cái tên của cô, nữ thần thợ săn. Violet được giao nhiệm vụ bắn một mũi tên lên không trung khi cặp đôi mới cưới trao cho nhau nụ hôn.

Harry, trong khi đó, chỉ phải lên nói vài lời. Cậu cảm thấy may mắn.

"Harry."

Cậu nhìn lên, thấy Violet đã xoay người lại đi giật lùi, tay cầm cây cung còn mắt thì dính chặt vào cậu. Mọi người phải tự né tránh cô bé.

"Ơi?"

"Em đã tính một phương trình tiên đoán sáng nay. Em muốn tính thử xem Diana và Riddle có hạnh phúc không."

Harry cố nén ý nghĩ xuất hiện ngay lập tức trong đầu rằng các phương trình Số học Huyền bí không thể dự đoán những điều như vậy. Nhưng có thể với Violet, người có thể nhảy múa với những con số, điều đó là khả thi. Và cậu không phải một người có quyền quyết định điều gì làm được và không làm được trong bộ môn này.

"Và?" cậu tiếp lời một cách khích lệ.

"Em không ra được đáp án. Phương trình trở nên vô nghĩa, và các con số tự thay đổi khi em đang quan sát chúng." Violet đứng lại và rùng mình. "Anh nghĩ điều đó có nghĩa là gì?"

Việc Violet bộc lộ cảm xúc đến mức này, với gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ, hiếm thấy đến nỗi Harry phải tiến về phía trước và thận trọng đặt một tay lên vai cô. Violet quay hẳn lại rồi nép vào người cậu. Harry duỗi cánh tay ôm lấy cô bé.

Lại phải nói, sự đau khổ ấy chắc là vì việc Violet lo lắng mình đã mất năng khiếu Số học hơn là việc Diana và Riddle sẽ không có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng Harry vẫn đưa tay xoa nhẹ lưng cô bé cho đến khi Violet thả lỏng người.

"Anh không biết," Harry nói. "Tuy nhiên, có thể do cảm xúc của họ quá phức tạp nên câu hỏi mà em đặt ra không được phù hợp."

"Câu hỏi." Violet ngẩng đầu lên, nhìn Harry chằm chằm cứ như cậu là một thiên tài. "Em chưa từng nghĩ về chuyện đó. Nếu em đặt sai câu hỏi, nhưng sau đó lại cố gắng đi tìm kết quả cho câu hỏi đúng, tất nhiên các phương trình sẽ thất bại rồi."

Harry trầm ngâm nhìn cô bé. Vậy là Violet cũng biết tầm quan trọng của việc tập trung vào những con số ư? Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể chia sẻ phép thuật của mình với bất cứ ai trong gia đình, nhưng có lẽ cậu có thể làm vậy.

"Anh nghĩ điều đó có khả năng hơn là việc em đột nhiên không thể sử dụng loại phép thuật mà mình giỏi nhất."

Violet gật đầu, rồi tách khỏi cậu. Harry buông lỏng tay, và cô bé đi tiếp dọc con đường với chiếc cung trong tay, lưng ưỡn thẳng và đầu ngẩng cao.

Ít nhất thì cậu có thể an ủi một trong hai đứa em gái của mình.

*

Khu vực tiếp khách gần nhất đã đầy người, chen chúc quanh những chiếc bàn nhỏ đang lơ lửng, thậm chí có ghế còn có hai người ngồi, có người còn phải tự biến ra thêm một chiếc ghế mà Harry hi vọng sẽ không gẫy ra giữa không trung. Điều mà mọi người không mong muốn nhất là đám cưới của Diana bị phá hỏng bởi một vị khách trở thành một vũng máu lớn trên nền đất.

Ánh mắt của Harry lơ đễnh liếc qua Draco Malfoy. Nhà Malfoy không phải bạn bè gì với nhà Potter, nhưng tất nhiên không thể không mời họ đến trong dịp trọng đại này. Draco nâng ly rượu vang trắng đang sủi bọt của mình với Harry, nhưng trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Harry chỉ khịt mũi rồi nhìn đi chỗ khác. Draco cũng đã chế nhạo trí thông minh của Harry hồi còn học ở Hogwarts, thậm chí cậu ta còn nói rằng, "Chà, có thể nói rằng sự phân vân nổi tiếng của nhà Potter giữa Gryffindor và Ravenclaw đã không xảy ra với cậu."

Đúng là vậy. Cái Nón Phân loại đã do dự khi phân loại cậu – cũng như những người khác, mặc dù Violet đã vào nhà Ravenclaw thay vì Gryffindor như cậu và Diana – nhưng không phải giữa Gryffindor và Ravenclaw.

Harry chán chường quan sát khi ngày càng có nhiều khách mời tiếp tục đến, bao gồm giới báo chí, quan chức trong Bộ, những người nổi tiếng như Celestina Warbeck, Bộ trưởng Bộ Phép thuật, các giáo sư Hogwarts, một số người từ Dumstrang và Beauxbatons, nhà Weasley, các thành viên Wizengamot, một vài chủ cửa hàng ở Hẻm Xéo, và bất cứ ai khác có thể mời được.

Harry đã âm thầm đảo mắt khi nhìn thấy một số người mà có vẻ như Diana đã mời một cách ngẫu nhiên trên phố. Cha mẹ cậu luôn ca ngợi rằng hành động đó thể hiện một phẩm chất hào phóng đến thế nào. Nhưng tất cả những gì cậu có thể nghĩ là nếu Diana thực sự không muốn tổ chức một đám cưới thì cô ấy đã có thể làm vậy.

Cuối cùng thì bản hợp xuống của những chiếc kèn vô hình cũng vang lên, Diana và Riddle diễu hành vào khu vườn, bên dưới những chiếc bàn đang lơ lửng, tới chiếc đĩa pha lê lớn đã được yểm bùa sẽ đưa họ đến người làm lễ đang đứng chờ với một nụ cười từ ái. Harry ngồi thẳng dậy và đặt chân lên chiếc đĩa pha lê đang lơ lửng bên cạnh ghế của mình. Nhưng chưa đến lúc cậu phải bay qua đó.

Cậu phải lờ đi mong muốn sử dụng phép thuật của riêng mình để làm điều đó.

Chiếc đĩa của Diana và Riddle lấp lánh nhấc lên khỏi mặt đất, xoay nhẹ nhàng một vòng như thể để cho tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng cặp đôi cô dâu chú rể hoàn hảo của buổi lễ ngày hôm nay. Diana đang cười, khuôn mặt hạnh phúc đến nỗi Harry thấy nhói trong tim. Chúa ơi, cậu hi vọng Riddle sẽ tốt với con bé.

Bản thân Riddle cũng cúi đầu và nở một nụ cười mà có vẻ như, theo lời của tờ Nhật báo Tiên tri, khiến y trông thật bí ẩn và quyến rũ. Harry biết nụ cười này không xuất phát từ sự chân thành. Và cậu ghét nó.

Cậu căm ghét cái cách nó trở nên chân thật trong một giây ngắn ngủi khi ánh mắt của Riddle lướt qua cậu.

Mình tốt nhất là nên ghét luôn tất cả mọi thứ về y để tiết kiệm thời gian.

Một lí do khác để tách khỏi gia đình sau chuyện này. Riddle và Diana chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới cùng nhau, và Diana đã nói rõ rằng cô sẽ không nghe bất cứ lời chỉ trích nào về người "bạn đời" của mình. Sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người nếu Harry tránh xa ra.

Chiếc đĩa pha lê xoay vòng quanh rồi dừng lại trước mặt người làm lễ. Sau đó, nó mờ dần đi, biến mất khỏi tầm nhìn, nhưng Harry biết nó chỉ đơn giản đang mất đi màu sắc. Nó vẫn sẽ đủ dày và ổn định để giữ Riddle và Diana.

Đến lúc phải đi rồi.

Cha mẹ cậu đã cưỡi trên chiếc đĩa của riêng họ từ phía đối diện của khu vườn, nơi họ đã đốt một tế phẩm nhỏ để cầu nguyện cho hạnh phúc. Đây là một đám cưới rất truyền thống, Harry nghĩ, khi cậu khởi động chiếc đĩa của mình và lướt nhanh về phía cặp đôi hạnh phúc.

Tất nhiên, nó sẽ còn truyền thống hơn nếu Riddle thực sự yêu Diana.

Nhưng Harry đã gạt đi ý nghĩ ấy. Thực sự cậu không có quyền bàn luận về nó nữa. Diana đã tự đưa ra lựa chọn của chính cô. Harry sẽ sống với những lựa chọn của chính mình, chứ không phải của bất kì ai khác.

Ánh mắt của Riddle dính chặt vào Harry khi chiếc đĩa của cậu dừng ở phía bên phải của người làm lễ, trong khi cha mẹ cậu ở bên trái. Violet vẫn ở nguyên tại chỗ ngồi của mình, nơi cô sẽ bắn mũi tên khi lễ cưới chính thức hoàn thành.

May thật, Harry nghĩ, quay đầu khỏi hướng của Riddle để lắng nghe người chủ trì hôn lễ nói. Ông đang nói về hạnh phúc của một sự kết hợp dài lâu, và sự kết hợp của phép thuật sẽ khiến Riddle và Diana chung thủy và gắn bó với nhau như thế nào.

Harry nín thở. Có lẽ, ở một thời xa xưa nào đó, điều đó là sự thật. Còn bây giờ, các cặp đôi không muốn bị mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc suốt cả cuộc đời, vì vậy những lời lẽ như vậy chỉ mang tính hình thức và những lời thề cũng ít được thực hiện bằng phép thuật hơn.

Nhưng có vẻ Diana sẽ không bao giờ muốn tách rời cuộc sống và phép thuật của mình khỏi Riddle. Cô đang nhìn chăm chú vào y với sự say mê tuyệt đối, bàn tay cô vuốt ve qua lại trên cánh tay đang nâng lên của y.

Riddle cúi đầu, nụ cười nửa miệng trên môi với cô chỉ mang tính lịch sự. Harry biết chính xác đôi mắt của y đang tập trung vào đâu và nụ cười đó dành cho ai.

Cậu mặc kệ.

Cậu sẽ là một trong những nhân chứng chính thức cho nụ hôn, và sau đó cậu sẽ nói những lời có nội dung đại loại là "Người đàn ông và người phụ nữ này bây giờ đã được gắn kết với nhau." Đủ đơn giản. Mẹ thậm chí đã không bắt cậu tập luyện hơn một lần.

Người chủ trì kết thúc bài phát biểu của mình và chuyển sang đặt những câu hỏi truyền thống.

"Ai sẽ đứng ra nhận người người đàn ông này làm chồng?"

"Tôi sẽ," Diana nói, giọng cao vút và đầy tự tin.

"Ai sẽ đứng ra nhận--"

"Tôi sẽ," Riddle nói, rồi lại mỉm cười. Y cố tình làm cho nụ cười cong lên hơn một chút so với lúc trước.

Harry đảo mắt, chẳng quan tâm liệu có ai nhìn thấy hay không. À, dù sao thì người duy nhất đang nhìn cậu là Riddle, và y chậm chạp chớp mắt một cái như để nói rằng y chấp nhận sự phản đối của Harry nhưng không thực sự quan tâm đến nó.

"Ai sẽ gắn kết cuộc sống của mình với người bạn đời của cô ấy, chia sẻ những điều kì diệu cũng như niềm vui và hạnh phúc?"

"Tôi sẽ." Diana nói lời ấy bằng một giọng nói bay bổng du dương khiến Harry càng thêm rõ ràng về sự khác biệt giữa họ. Quyết tâm sử dụng những phương trình có thể thay đổi bản thân thành một người tốt hơn của cậu càng lớn hơn. Dù đó là một người không bận tâm đến sự tầm thường của bản thân so với những thành viên khác trong gia đình hay một người có thể sánh ngang với họ thì chắc chắn một sự thay đổi là cần thiết.

"Ai sẽ gắn kết cuộc sống của mình với người bạn đời của anh ấy, chia sẽ những điều kì diệu cũng như niềm vui và hạnh phúc?"

"Tôi sẽ." Bây giờ Riddle có vẻ tự tin một cách kín đáo, có vẻ như đã có sự biến đổi trong tâm trạng, nhưng Harry sẽ không làm tên khốn đó hài lòng dù chỉ với một cái liếc mắt.

"Ai sẽ là thanh kiếm và lá chắn cho người phối ngẫu của cô ấy, ai sẽ vượt qua những thử thách của cuộc sống đang vây hãm hai người?"

"Tôi sẽ." Diana gần như đang tỏa sáng, hai tay nắm chặt trước người. Từ khóe mắt, Harry có thể thấy mẹ mình đang lấy khăn tay ra lau mắt.

"Ai sẽ là thanh kiếm và lá chắn cho người phối ngẫu của anh ấy, ai sẽ vượt qua những thử thách của cuộc sống đang vây hãm hai người?"

"Tôi sẽ." Giọng Riddle chắc chắn và rõ ràng hơn lúc trước, và y quay đầu lại để bắt trọn Harry trong ánh mắt của mình.

Harry chớp mắt. Một hồi chuông báo động bắt đầu vang lên trong tâm trí cậu. Nhưng cậu không biết tại sao lại thế. Chỉ còn một lời thề nữa, sau đó là nụ hôn, tiếp đến là sự chứng kiến của cậu, rồi Violet bắn tên. Thế là xong.

Chắc hẳn ngay cả tên khốn Riddle kia cũng không thể gây ra được chuyện gì khi còn ít thời gian như vậy.

"Ai sẽ chung thủy và trung thành với người bạn đời của cô ấy, bị ràng buộc bời phép thuật cho đến khi hết cuộc đời này?"

"Tôi sẽ."

Harry quay phắt lại. Đó là một lời thề cổ xưa gần như không thể bị phá vỡ mà Riddle và Diana đã nói họ sẽ không sử dụng. Diana có bị điên không vậy? Hay Riddle đã thuyết phục cô làm điều này để luôn nắm giữ được cô ấy?

Diana không nhìn Harry, dường như cô cũng không nhận thấy những tiếng xì xào bối rối hoặc la hét của những người cho rằng nó thật lãng mạn. Cô chỉ ngước đôi mắt đầy trìu mến lên khuôn mặt Riddle, và y đưa tay ra vuốt ve khóe môi cô.

"Ai sẽ chung thủy và trung thành với người bạn đời của anh ấy, bị ràng buộc bời phép thuật cho đến khi hết cuộc đời này?"

"Tôi sẽ," Riddle nói, rồi hơi cúi chào khiến tay mình tuột khỏi tay Diana. "Nhưng tôi yêu cầu đặc quyền đi kèm với hình thức hôn nhân cổ xưa, đó là được ràng buộc bản thân với người bạn đời có phép thuật tương thích nhất với mình."

Điều đó khiến nhiều người phải há hốc mồm, nhưng từ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Diana, cô đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Cô gật đầu và nói, "Tôi sẵn lòng chấp nhận," rồi nhắm mắt lại.

Phép thuật hoang dại của Diana dâng trào lên xung quanh cô, những dải băng màu xanh lam sáng lấp lánh mà mọi người đều có thể nhìn được, có những tiếng thở hổn hển sợ hãi nhưng cũng có tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Phần lớn mọi người đều biết rằng ở gần Riddle sẽ giúp sức mạnh của cô được kiểm soát, vì vậy họ rướn người về phía trước và say sưa quan sát xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ngay cả khi họ đang ngồi ở những chiếc bàn lơ lửng mà con bé có thể dễ dàng đánh đổ, Harry nghĩ.

Phép thuật của Riddle cũng trào ra, tỏa sáng, sâu thẳm, tối tăm, một xoáy nước xanh lam to lớn với ánh đỏ và xanh lục. Nó xoáy tròn, xoáy tròn, vươn ra và lôi kéo – lôi kéo –

Mẹ kiếp!

Phép thuật của Harry bật ra khỏi cơ thể cậu để đáp lại. Nó luộm thuộm và có màu vàng xanh, tự cuộn lại thành những vòng xoáy dữ dội ở đâu đó giữa các dải băng của Diana và xoáy nước của Riddle. Đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy phép thuật của chính mình. Cậu không đủ mạnh để chuyện này xảy ra.

Ngay cả khi đã che mắt khỏi ánh sáng của nó, cậu vẫn thấy được hình dạng của nó ngày càng giống một cơn lốc xoáy lấy trung tâm là cậu. Và Harry đã nhìn thấy khoảnh khắc những sợi phép thuật vàng xanh hòa quyện vào vùng nước tối tăm quanh Riddle.

Hơn thế nữa, cậu còn cảm nhận được điều đó.

Harry rùng mình khi hai thứ phép thuật chạm vào nhau và chảy cùng nhau như một bức tranh màu nước còn ướt. Chiếc đĩa pha lê mà cậu đang đứng xoay ngoắt về phía trước và đâm vào chiếc đĩa riêng của Riddle. Harry đã tưởng Diana và y dùng chung một chiếc đĩa, nhưng rõ ràng đó là hai chiếc chồng lên nhau.

Hoặc đã từng. Bây giờ họ đã tách ra, và Riddle nắm lấy hai tay của Harry và nói rành mạch, "Theo hình thức buộc định cổ xưa, tôi ràng buộc chính mình với Harry James Potter với sự chung thủy và trung thành, tôi sẽ là thanh kiếm và lá chắn của em ấy trước những thử thách trong cuộc sống, cùng chia sẻ phép thuật và niềm vui trong cuộc sống. Em ấy không bị ràng buộc với tôi, mà là tôi với em ấy."

Riddle trao cho Harry nụ cười nguy hiểm như một con quái thú, rồi nói thêm. "Tôi xin đứng ra chiếm lấy người đàn ông này."

Trong âm thanh vỡ nát trong nội tâm của chính mình, giữa làn khói dữ dội của sự phẫn nộ và những tiếng thét chói tai của những vị khách, âm thanh mà Harry nghe rõ nhất, vì lí do nào đó, lại là tiếng mũi tên bắn ra của Violet.

**

Hết phần 2.