[HP] Genius By The Numbers

Chương 6-1



******

Sau vài phút Riddle ngồi lặng lẽ nhìn mặt bàn, Harry mới nghĩ ra được điều để nói.

"Cậu điên rồi phải không?" Đó dường như là câu hỏi duy nhất mà Harry có thể bật ra được. "Tôi chỉ — cậu điên à?"

"Có thể nói rằng tôi đã từng như vậy." Riddle ngẩng đầu, và Harry thoáng thấy sắc đỏ lóe lên trong đôi mắt y. Cậu bắt đầu thấy mình cũng điên rồi, khi không nhận ra sự tương đồng của chúng với đôi mắt đỏ của Voldermort. "Theo những gì tôi biết, phiên bản kia của tôi gần như không còn gì cả. Có lẽ đó là hậu quả của việc tạo ra nhiều Trường Sinh Linh Giá."

"Không! Ý tôi là – việc cậu đưa cho tôi những thứ này." Harry chỉ tay về phía các Trường Sinh Linh Giá, cẩn thận tránh chạm phải chúng. "Cả việc đưa đũa phép cho tôi nữa. Tôi có thể giết cậu ngay bây giờ."

"Em có muốn làm vậy không?"

Harry rút đũa phép của mình ra, các phương trình có thể giết chết Riddle đã ở ngay trên đầu lưỡi. "Tôi nên làm thế. Vì những gì cậu đã làm với Diana, với tôi và thế giới này."

Riddle chỉ ngồi đó quan sát cậu. Harry nâng đũa phép lên cao trong khi Riddle không hề cử động, không chớp mắt hay hít thở.

Harry bật ra một câu chửi thề rồi cất đũa phép đi. "Tôi không thể giết cậu như thế này. Không giống như cậu, tôi không phải một kẻ giết người."

Riddle khẽ mỉm cười. "Tôi cũng nghĩ vậy."

"Nhưng tôi vẫn có thể phá hủy chúng." Harry vung tay về phía những Trường Sinh Linh Giá, mắt vẫn không rời khỏi Riddle.

"Đúng. Đó là lý do tôi đưa chúng cho em."

"Cậu muốn phá hủy chúng."

"Không hẳn."

"Mẹ kiếp, Riddle, cậu có thể nói gì đó có lý một chút được không hả?"

Cuối cùng Riddle cũng ngả người ra sau, Harry nghĩ rằng y cảm thấy có phần nhẹ nhõm. "Tôi tin em sẽ làm được gì đó với những Trường Sinh Linh Giá," Riddle nói, vẫn nhìn Harry như thể cậu là câu trả lời cho tất cả mọi thứ. "Nhưng em sẽ không giết tôi. Thật mừng vì trực giác của tôi đã đúng. Tôi đã đặt bản thân mình vào tay em, Harry. Tôi đầu hàng. Điều gì xảy ra tiếp theo là tùy thuộc vào em."

Harry lấy tay che mặt. "Tôi không muốn chịu trách nhiệm về số phận của bất kỳ ai," cậu thì thầm. "Cậu lại đang ép buộc tôi rồi, Riddle."

"Không." Giọng Riddle bình tĩnh. "Em có thể ném tôi ra ngoài, cảnh báo Diana và gia đình của mình nếu em muốn. Khi ấy tôi sẽ phá hủy đi những kế hoạch chính trị thông qua việc kết hôn với em gái của em của mình, tôi cũng sẽ mất cơ hội được ở bên một người có phép thuật mạnh mẽ, người duy nhất mà tôi muốn sống cùng trong phần đời còn lại."

Harry bỏ tay xuống. "Cậu không thể yêu tôi."

"Tôi không chắc liệu mình có còn kiểm soát được cảm xúc đó hay không." Riddle nhún vai. "Tôi được sinh ra nhờ lọ độc dược tình yêu mà mẹ tôi đã sử dụng lên cha mình. Tôi cũng chưa từng được trải nghiệm cảm giác đó trước khi đi vào cuốn nhật ký hay với em gái của em. Tôi chỉ biết rằng khi em giải thích phép thuật của mình cho tôi, giống như một mặt trời chiếu rọi trong tôi. Đó là tất cả những gì tôi biết."

"Chỉ vì cậu muốn sức mạnh đó không có nghĩa cậu sẽ làm được. Sirius và Remus đã không thể dùng phép thuật Số học huyền bí khi tôi dạy họ."

"Tôi không nghĩ mình có thể chia sẻ sức mạnh của em. Tôi nghĩ em đã bẻ khóa Định lý Heller theo một cách dành riêng cho bản thân mình."

Harry nheo mắt. Điều đó nghe giống như lời mà Riddle sẽ nói để tâng bốc cậu và khiến Harry yêu y, nhưng nó sẽ không có tác dụng khi Harry còn chẳng hiểu nó có nghĩa là gì. "Nói rõ ràng đi."

"Định lý Heller nói rằng ta có thể thực hiện các phép thuật khác nhau, thậm chí tác động đến thế giới vật chất bằng ý nghĩa biểu tượng của các con số." Ánh mắt Riddle vẫn dính chặt vào cậu. Thật – kỳ lạ. "Nhưng nó cũng nhắc đến sự cộng hưởng. Có phải em đã bỏ qua phần đó không?"

Harry nhún vai. "Nó không có tác dụng gì nên tôi đã bỏ nó đi."

Môi của Riddle khẽ hé môi, để lọt một tiếng cười nhẹ như lông vũ vào tai Harry. "Ôi, Harry. Em đã phá giải được nó mà không chú trọng vào toàn bộ định lý ư? Em thật tuyệt vời. Không một ai có thể làm được điều đó."

Harry cứng người. "Cậu đang nhìn như thể muốn tôn thờ tôi. Tôi không thích thế. Dừng lại đi."

"Tôi là một Legilimens*---"

*một người dùng được Chiết tâm trí thuật – đọc được suy nghĩ của người khác

"Tôi biết."

Riddle hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ đã nghe thấy. "Điều đó có nghĩa là tôi có thể cảm nhận được sự lừa dối, và phân biệt giữa những suy nghĩ bề nổi và những suy nghĩ kín đáo hơn của người khác. Tôi không thể phân biệt được giữa sự thật khách quan và một điều mà ai đó chỉ tin là đúng, nhưng đến cả Veritaserum* cũng vậy thôi." Y hơi cúi người về phía Harry. "Và tôi có thể nhận ra được một phần trong em rất thích suy nghĩ được tôn thờ."

*một loại độc dược bắt người uống phải nói ra sự thật

Mặt Harry đỏ ửng lên. Đúng là cậu đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, gia đình của mình và những người khác nhìn cậu đầy kinh ngạc khi cậu làm được điều gì đó ấn tượng. Những người đã coi thường cậu ở Hogwarts, như Malfoy chẳng hạn. Những người Harry tin tưởng nhưng vẫn chưa thực sự thấu hiểu, như Sirius và Remus. Một người sẽ yêu và muốn kết hôn với cậu, vì con người thực sự của cậu, chứ không phải với thân phận đứa con bị ruồng bỏ của nhà Potter.

"Đúng như tôi nghĩ," Riddle nói, giọng y trầm đi tràn đầy vẻ hài lòng. "Em xứng đáng được ngưỡng mộ và yêu mến. Có lẽ nhiều người khác cũng vậy," y nói thêm, có lẽ để thể hiện sự hào phóng về mặt đạo đức. "Nhưng em tuyệt vời một cách bản năng. Tôi không biết tại sao điều đó không được thể hiện sớm hơn, và tôi cũng không quan tâm. Khi bây giờ tôi có thể cho em sự tôn trọng và tình yêu đó."

"Cậu vừa nói rằng mình không có khả năng yêu một người mà!"

"Nếu tôi có thể yêu bất cứ ai, thì đó sẽ là em."

Harry quay người và đi tới góc xa của căn bếp, dựa đầu vào hộp đựng đá lạnh. Thật không may, những bùa Hạ nhiệt trên đó không làm được gì nhiều ngoài việc xoa dịu cơn đau đầu của cậu. "Phần cộng hưởng của Định lý Heller có tác dụng gì?" cuối cùng cậu hỏi, vì đó là câu trả lời có thể nghe được bây giờ.

"Nó có nghĩa là những tâm trí nhất định sẽ cộng hưởng theo những cách nhất định với những con số nhất định. Vì vậy, cách lý giải Định lý Heller của mỗi người sẽ khác nhau." Riddle khẽ nhún vai. "Hoặc ít nhất là rơi vào các nhóm nhỏ. Tôi nghĩ rằng tâm trí của em cộng hưởng với các con số theo cách tương tự với với Heller. Nó sẽ giải thích tại sao những gì em thấy dễ dàng lại không dễ với người khác, và tại sao người khác không thể hiểu được nó. Và những người có sự cộng hưởng đó lại chưa nghiên cứu đủ lâu."

Harry thở dài và quay lại. "Vậy thì cậu không nên quan tâm đến tôi làm gì. Nói như vậy thì tôi không phải một thiên tài. Chỉ là một người đã nghiên cứu đủ lâu."

"Những gì em làm được với phép thuật của mình vẫn rất tuyệt vời," Riddle nói, như thể nó là một quy luật của vũ trụ mà ngay cả Harry cũng không thể phá vỡ. "Lòng kiên nhẫn và sự bền bỉ có thể là nền tảng giúp em làm được điều đó, nhưng không phải tất cả."

Harry không hề thích cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lồng ngực mình chút nào, nhưng đúng là cậu từng muốn được ngưỡng mộ bởi những gì mình làm được. Tham vọng đó là một trong những lý do chiếc Nón Phân loại muốn cho cậu vào Slytherin.

Nhưng tại sao lại phải là Riddle cơ chứ?

"Tôi không hiểu tại sao anh lại nhìn nhận tôi quá khác biệt so với phần còn lại của gia đình cơ chứ," cậu nói, quay lại bàn và kéo ghế ngồi đối diện với Riddle, tách những Trường Sinh Linh Giá xa nhất có thể. "Họ cũng có sự kiên trì để thành thạo lĩnh vực của bản thân."

"Họ có sự ngoan cố, và gọi nó là thiên phú," Riddle nói với vẻ khinh miệt. "Diana nghĩ rằng cô ta đã biết mọi thứ và từ chối món quà của em." Ngọn lửa trong đôi mắt của y lại cháy bùng lên. "Ngược lại, tôi có thể nhận ra được ý nghĩa của nó."

"Cậu đã giữ cuốn sách."

"Tất nhiên rồi. Nó là món quà mà em tặng, và điều đó có nghĩa nó sẽ hữu ích."

Harry nhắm tịt mắt lại, tay bóp trán. Không thể tin là mình đang cảm thấy tự hào vì một lời khen đến từ Chúa tể Voldermort. Cậu hít một hơi thật sâu rồi mở mắt. Lẽ ra cậu nên cắt bỏ được ham muốn tìm kiếm sự khen ngợi này rồi.

Có lẽ còn khó hơn vì cậu không quen với nó.

Cố gắng thoát khỏi tình cảnh khó xử, Harry quay trở lại chủ đề, "Nhưng tại sao điều đó lại khiến tôi trở nên đặc biệt hơn trong mắt cậu? Nếu cậu biết tất cả những điều này, tôi khá ngạc nhiên là bây giờ cậu đang không ở bên kia quỳ dưới chân Diana đấy. Con bé là Trường Sinh Linh Giá của cậu. Con bé phải đặc biệt chứ?"

Riddle đảo mắt. "Những Trường Sinh Linh Giá khác được tôi, hay nói đúng hơn là phiên bản lớn tuổi hơn của tôi, tạo ra một cách có chủ đích. Mảnh vỡ bên trong em gái của em chỉ là một tai nạn và nhỏ đến mức không thể ảnh hưởng đến cô ta--"

"Chắc hẳn là nó đã khiến con bé yêu cậu."

Riddle còn dám tỏ vẻ bất bình. "Tôi đã làm điều đó."

"Được rồi, được rồi," Harry nói, đè xuống tiếng cười của mình. "Vậy là nó quá nhỏ để có ảnh hưởng đến cậu? Nó sẽ không duy trì sự sống cho cậu à?" Cậu nín thở chờ đợi câu trả lời. Riddle sẽ phải bắt đầu nói dối thôi.

Y nhún vai. "Nó không duy trì sự sống cho linh hồn của người kia, nhưng tôi nghĩ bản thân hắn cũng chỉ là một mảnh nhỏ nên đã tự hủy và khiến một mảnh vỡ bám vào em gái của em. Cô ta có một sức mạnh ấn tượng," Riddle trầm ngâm nói thêm. "Nhưng nó không thể hiện ra khi còn nhỏ, mà sau này mới có, vì vậy tôi nghĩ giả thuyết của em về việc phép thuật của Diana bị phá hỏng trong lúc cố gắng bảo vệ cô ta là đúng. Và phiên bản kia của tôi cũng quá điên rồ khi đi tấn công một đứa bé sơ sinh, tất cả chỉ vì một lời tiên tri--"

"Gì cơ?"

Riddle dừng lại một lúc. Y nhìn Harry chằm chằm. Harry nhìn lại. Cậu có thể nghe thấy âm thanh hỗn loạn giận dữ của trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

"Bọn họ đã không nói cho em." Giọng Riddle nhẹ nhàng với chút gì đó có thể là sự vui mừng hoặc ngạc nhiên.

"Việc Diana là đối tượng của một lời tiên tri? Không, chắc chắn là không." Harry nắm chặt tay. Đầu óc cậu quay cuồng. Bây giờ cậu mới thấy kì lạ rằng mình chưa từng tìm hiểu chi tiết tại sao Voldermort lại nhắm vào Diana, nhưng –

Cha mẹ cậu từng là kẻ thù của Voldermort, đặc biệt là khi Hội Phượng hoàng của Dumbledore vẫn còn hoạt động. Sirius và Remus chắc chắn đã kể cho cậu rất nhiều những phi vụ nguy hiểm của họ, và luôn nói rằng Lily và James luôn dẫn đầu trong những trận chiến. Harry đã cho rằng cuộc tấn công nhắm vào họ hơn là vào Diana, và nếu Voldermort đã đi vào sâu trong căn nhà hơn thay vì chỉ căn phòng đặt cũi của Diana, hắn đã có thể giết cha mẹ cậu, và cả Harry, người đang ngủ ở tầng trên.

Harry nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén cơn giận của mình một cách tuyệt vọng. Những việc gia đình cậu đã làm không còn quan trọng nữa, phải không? Cậu đã nhận thức được giá trị của bản thân và thoát khỏi cái bóng của họ.

Nhưng sự phản bội này còn hơn thế. Đúng là cha mẹ chưa từng cho cậu biết về lời tiên tri. Nhưng ngay cả Sirius và Remus cũng không hề nói gì.

Cuối cùng lại phải là Tom Riddle đến làm những điều mà gia đình cậu lẽ ra đã phải làm.

Harry đứng bật dậy. Riddle theo sau ngay lập tức, dùng một câu thần chú để cất những Trường Sinh Linh Giá vào túi.

"Em định đi đâu?"

"Nói chuyện với Sirius và Remus. Đáng lẽ họ phải nói cho tôi sự thật. Tôi không hiểu tại sao họ đã không làm vậy."

"Cho phép tôi đi cùng em nhé."

Harry dừng lại và quay lại nhìn Riddle. Y hơi cúi đầu xuống và trông không giống như đang xin phép chút nào, nhưng ít nhất y đang hỏi thay vì làm theo ý mình.

"Tại sao?" Harry hỏi. "Cậu sẽ ngồi đó và xúc phạm Sirius và Remus, và tôi không muốn như vậy."

"Tôi sẽ kiềm chế. Nhưng bây giờ tôi muốn ở bên cạnh em."

"Tại sao?"

"Em vẫn là người duy nhất khiến tôi đến gần với cảm giác yêu nhất."

Harry làm một cử chỉ bất lực không nói nên lời, và Riddle theo sau với một nụ cười nhẹ. May là nó không phải là sự hả hê, nếu không Harry đã biến y thành một con lừa và vứt y lại rồi. Nó giống như một nụ cười bày tỏ sự biết ơn hơn.

Harry chỉ lắc đầu. Cậu không có thời gian để giải quyết vấn đề của Riddle bây giờ. Điều quan trọng nhất bây giờ là liệu cậu còn có thể tin tưởng hai người mà cậu luôn nghĩ sẽ đứng về phía mình hay không.

******

Xin lỗi mọi người vì lâu quá rồi không update ( ╥ω╥)