[HP] Genius By The Numbers

Chương 7-1



*******

"Con cần nói chuyện với Diana."

"Con vẫn chưa phá hoại đủ à?"

Mẹ cậu tựa vào cửa, vẻ mặt mệt mỏi. Harry nhướn mày. Nếu họ đã quá mệt với việc phải đối mặt với phép thuật của Diana, họ nên đi tìm một Y sĩ để giúp cô kiểm soát nó. Việc đó vẫn có hiệu quả cho đến khi cô gặp Riddle, rồi y đột nhiên trở thành một thứ cần thiết để Diana kiểm soát phép thuật của mình.

"Dù mẹ cho rằng con đã làm gì đi chăng nữa, thì chuyện đó cũng không bằng việc vứt con cho Sirius và Remus, chiều chuộng Diana thái quá, và quyết định rằng tất cả mọi người trong gia đình có thể biết về lời tiên tri ngoài con ra đâu," Harry lạnh lùng nói. "Không phải mẹ từng thích một câu nói của Muggle, gieo nhân gì gặt quả nấy đó sao?"

Không giống với Remus và Sirius, mẹ cậu rõ ràng vẫn luôn nghĩ đến lời tiên tri. Bà nhìn Harry chằm chằm với khuôn mặt tái đi nhanh chóng và với tay đến chỗ cánh cửa như thể bà phải dựa vào đó. "Ai đã nói cho con chuyện đó?"

"Riddle. Cậu ta nói rằng Diana đã nói cho cậu ta chuyện đó. Khoe khoang về nó," Harry nói thêm, trước khi mẹ mình có thể buộc tội rằng cậu đã ép Diana và Violet nói ra. "Một trong những điều đầu tiên con bé nói với cậu ta."

Mẹ cậu nhắm mắt lại. "Con chưa bao giờ nên biết chuyện đó."

"Tại sao? Trong khi mẹ đã cho Violet biết?"

Harry đẩy cửa vào, và mặc dù có vẻ không muốn, nhưng mẹ cậu vẫn tránh sang một bên. "Chúng ta không biết liệu lời tiên tri có ứng nghiệm hay không," bà nói nhỏ, mắt nhìn lên cầu thang. Harry biết vì sao. Cậu có thể cảm nhận được cơn giận dữ từ phép thuật của Diana. "Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai trở lại. Chỉ những người có ích cho cuộc chiến nên biết về chuyện đó."

Harry nhìn bà chăm chú, tự hỏi liệu làm thế nào mà hai nữ sinh có thể hữu ích trong chiến tranh, và rồi cậu ngộ ra. "Ồ. Vậy là mẹ đã quyết định như thế vì con không phải là đứa con tài giỏi mà mẹ muốn."

"Không có gì sai khi không phải một thiên tài cả," Mẹ cậu nhanh chóng nói.

"Thật không? Còn cha mẹ thì xử sự hệt như có khá nhiều vấn đề với chuyện đó đấy."

"Chỉ là – chúng ta cần dành thời gian hơn cho Violet và Diana. Hai đứa nó cần được giúp đỡ rất nhiều..."

Harry bước qua bà, cậu không muốn nghe những lời bào chữa, nhưng rõ ràng là giọng nói của họ đã thu hút sự chú ý của Diana. Cô đang đứng ở đầu cầu thang lớn bằng đá cẩm thạch, phép thuật bùng lên xung quanh cơ thể như những lọn tóc đỏ rực rối bù. "Anh," cô nói với vẻ căm hận.

Kỳ lạ thay, giọng điệu đó không ảnh hưởng nhiều đến Harry như một tuần trước đó. Tất cả những gì cậu nghĩ là cách Riddle có thể dồn cảm xúc vào một từ ngữ đó hơn nhiều hơn Diana bao nhiêu.

À...phải rồi. Harry nhận ra khi nhìn Diana. Cô chỉ mới là một thiếu niên. Một cô gái tuổi teen bị chiều hư. Cô không phải là hiện thân của ác quỷ và cũng không phải là một anh hùng. Đương nhiên cô sẽ không thể bằng được với một người đã tạo ra những Trường Sinh Linh Giá khi mới mười sáu tuổi và dắt mũi mọi người trong nhà Potter suốt nhiều năm.

Harry có thể dịu dàng với cô hơn cậu nghĩ.

"Anh cần nói chuyện với em, Diana."

"Gì? Anh đã kết hôn với người đàn ông mà tôi muốn lấy làm chồng rồi, chúng ta còn chuyện gì để nói nữa?"

"Lời thề cổ xưa đã bị phá vỡ," Harry nói. "Anh đã phá nó bằng Số học huyền bí của mình." Phải thừa nhận là cậu hơi tò mò muốn biết phản ứng của họ.

Mẹ cậu đưa tay lên che miệng. Vẻ mặt của Diana bừng sáng lên, và cô nở nụ cười tươi với sức mạnh có thể khiến bất cứ ai đem lòng yêu mến mà không cần đến những thứ vớ vẩn như cái danh Đứa-trẻ-Sống-sót, Harry nghĩ, cảm thấy hơi tiếc nuối cho cô. "Thì ra là vậy! Bao giờ Tom sẽ quay lại với em?"

Vậy là họ sẽ tin vào phép thuật của mình khi nó có lợi cho họ. Tuy nhiên, nó không phải là sự thất vọng. Chỉ là nó đúng như những gì cậu đã nghĩ.

"Đó là điều anh muốn nói với em. Cậu ta đã nói với anh vài điều..." Harry cố ý tỏ ra ngập ngừng, và Diana đã nhanh chóng chớp lấy câu nói đó.

"Tất nhiên rồi! Vào phòng khách đi, Harry." Diana chạy xuống cầu thang về phía căn phòng họ đã tổ chức bức tiệc trước đám cưới vài ngày trước.

"Diana, mẹ không chắc--"

"Tom đã nhờ anh ta đến đó, mẹ à! Tại sao anh ấy lại làm vậy nếu không phải là vì muốn kết hôn với con? Thật kỳ lạ khi anh ấy không tự mình đến, nhưng có lẽ là do anh ấy biết con đã giận như thế nào." Diana bước vào phòng khách, và Harry bình tĩnh bắt lấy ánh nhìn của mẹ trước khi theo sau cô.

Bà không vào cùng hai người.

Họ thực sự để con bé đè đầu cưỡi cổ như vậy, Harry ngạc nhiên khi ngồi xuống đối diện với Diana. Cuộc trò chuyện này không thể kéo dài. Cậu đã hứa với bà Madstrom sẽ ở lại làm thêm một tiếng vào tối nay nếu bà cho cậu nghỉ thêm một tiếng vào buổi chiều, nhưng có lẽ không cần nhiều thời gian đến thế. Cậu muốn buông vài lời độc ác, những điều mà Diana cần phải nghe.

Diana chỉnh lại trang phục trên chiếc ghế dài trước lò sưởi, sốt ruột nhìn Harry đầy sốt ruột. "Tại sao Tom không tự đến đây?"

"Cậu ta không nghĩ mình có thể diễn đạt chuyện này một cách lịch sự." Harry ngả người về phía trước. "Cậu ta nói với anh lời tiên tri tiên đoán rằng một đứa trẻ sinh ra vào cuối một tháng nhất định sẽ đánh bại Voldermort. Và cậu ta cũng nói rằng có một phần linh hồn của Voldermort đang ở trong vết sẹo của em."

Diana há hốc miệng. Mặt cô tái nhợt đi. Cô không khóc cũng không la hét, nhưng Harry nghĩ nó cũng gần như là thế rồi.

Phép thuật của cô bật ra đủ mạnh để đánh bay một chiếc bình khỏi bệ lò sưởi và nghiền những mảnh vỡ trên sàn thành bột phấn.

"Bình tĩnh nào." Harry nói với giọng bình thản. Đêm qua cậu đã dành thời gian để suy nghĩ và chắc chắn rằng một phần lý do khiến cho phép thuật của Diana mất kiểm soát lâu như vậy là do nó đã hấp thụ sự giận dữ từ những người khác. Nó kích động cô, khiến cô mạnh hơn. Việc mọi người chạy tán loạn và gào thét như thể sắp tận thế mỗi lần Diana tức giận chỉ làm nó tệ hơn.

"Anh đi mà bình tĩnh! Nếu ai đó – nếu ai đó nói với anh rằng anh có một mảnh linh hồn của kẻ thù nguy hiểm nhất ở trong người mình--"

Harry nhìn vào mắt cô và nghĩ thầm trong đầu, 0. Chiếc vòng vô hình quấn chặt lấy Diana ngay lập tức, và đồ đạc xung quanh ngừng di chuyển. Diana không khép được miệng.

"Chuyện gì vừa xảy ra?" cuối cùng cô thì thầm.

"Anh nghĩ về một số 0, và nó tạo thành một vòng tròn chứa đựng phép thuật của em. Nhưng hơn thế, anh biết em có thể kiểm soát nó, Diana à. Em chỉ để nó mất kiểm soát vì đó là cách để khiến người khác chiều theo ý của em. Nhưng em có thể kiểm soát được nó." Harry giữ cho giọng nói của mình bình thường, không thể hiện sự coi thường hay cảm thông. "Em đã kiểm soát được nó từ bảy tuổi đến mười hai tuổi. Chuyện gì đã xảy ra?"

"Nó chỉ bắt đầu hỗn loạn vào năm đó."

Diana không nhìn cậu. Harry đã đưa ra một phỏng đoán mà cậu khá chắc chắn. "Em đã giải phóng nó để gây ấn tượng với Tom Riddle phải không? Và sau đó nó trở thành cách để đạt được những gì em muốn, như khi em trở về nhà vào mùa hè năm đó và nói với cha mẹ rằng mình muốn hứa hôn với cậu ta ngay khi tròn mười lăm tuổi. Sau đó thì nó trở nên khó kiểm soát hơn vì em không còn cố gắng làm điều đó nữa."

"Việc đó đau đớn lắm!"

"Vậy thì hãy tìm cách khác," Harry nói. "Lúc anh ép nó trở lại cơ thể của em có đau không?"

"Không."

Giọng Diana nhỏ đến mức gần như không nghe được. Harry gật đầu mà chẳng cảm nhận được chút chiến thắng nào. "Có lẽ em có thể sử dụng phương pháp thiền định hoặc hình dung. Nhưng đúng vậy, em có một mảnh linh hồn của Voldermort trong vết sẹo của mình. Riddle khá chắc chắn về điều đó."

"Đó có phải là lý do anh ấy không muốn cưới em?"

Harry suýt nữa đã nói là đúng, bởi đó sẽ là một lời nói dối hoàn hảo, nhưng cậu đã thay đổi ý định. Rốt cuộc thì cậu muốn loại bỏ mảnh vỡ linh hồn đó, và điều cuối cùng cậu muốn là Diana đến tìm Riddle ngay sau khi xong việc và tuyên bố rằng cô đã "trong sạch" và họ có thể kết hôn. Cô đã khiến trái tim mình tan nát đủ vì tên khốn nạn đó rồi.

Ồ, vậy ư? Đó có phải lý do duy nhất không?*

Harry nghiêng người về phía trước và nói, "Không phải. Riddle thay đổi quyết định vì cậu ta thích sức mạnh mà cậu ta nhìn thấy ở anh hơn là sức mạnh của em. Nhưng do anh đã phá bỏ lời thề, cậu ta phải ngoan ngoãn và cư xử tử tế. Cậu ta đã nói với anh về mảnh vỡ linh hồn để anh có thể loại bỏ nó khỏi em."

"Anh có thể làm được ư?"

"Em đã không nghi ngờ việc anh đã phá vỡ lời thề cổ xưa. Em đã cảm nhận được khi anh buộc phép thuật của em trở lại cơ thể. Và bây giờ em lại nghi ngờ điều này?"

Diana cúi đầu, nhưng cô hỏi nhỏ, "Tại sao anh ấy lại yêu anh mà lại không yêu em? Em không tốt ở chỗ nào chứ?"

Một chút thương hại nhói lên trong Harry. Cậu gạt nó đi giống như đã gạt đi câu hỏi khi nãy*. Bây giờ không phải lúc.

"Anh không nghĩ cậu ta yêu anh. Riddle đã kể với anh rằng cậu ta được sinh ra bằng một lọ thuốc tình yêu và cậu ta không có cảm xúc ấy. Nhưng cậu ta coi trọng sức mạnh của anh hơn là của em. Một phần nào đó," Harry đệm thêm khi thấy Diana hé miệng, "vì anh có thể kiểm soát nó, và làm được nhiều điều kỳ diệu với nó. Em thì làm vỡ bình hoa." Cậu hất đầu về phía vài mảnh vụn còn sót lại.

Diana nhìn xuống đôi bàn tay đan vào nhau trên đùi của mình, cuối cùng cũng nói, "Được."

"Được gì cơ?"

"Loại bỏ mảnh linh hồn." Cô đối mặt với ánh nhìn của cậu và vuốt mái tóc của mình ra sau, để lộ ra vết sẹo hình tia chớp trên trán. "Nếu anh có thể làm được."

Harry gật đầu và rút tờ giấy da đã chuẩn bị từ trước ra, không đáp trả lại lời khiêu khích của cô. Cậu trải tờ giấy lên hai đầu gối, trên đó đã ghi sẵn phương trình 7 – 1.

Sức mạnh gần như đã quen thuộc dâng lên khi Harry nhìn vào vết sẹo trên trán Diana, rồi so sánh nó với số 7 mình đã viết. Cậu dành vài phút để xóa các phần của con số ban đầu và thêm vài đường để nó trông giống vết sẹo hơn. Harry cố gắng tập trung vào suy nghĩ rằng đây là con số với ma thuật mạnh nhất, và tờ giấy dần nóng lên trong tay cậu.

Sau đó cậu gạch hai nét cho dấu '='. Tờ giấy nhảy lên đầy háo hức trong tay Harry trước ánh mắt chăm chú của Diana.

Ở phía bên kia của dấu '=', Harry cẩn thận viết 0 + 6.

Không khí xung quanh cậu vặn xoắn lại và rít lên, hình dáng màu vàng kim của những con số thắp sáng nó. Harry đưa tay ra hiệu về phía trán của Diana, và thứ phép thuật ấy bẻ hướng, chỉ tới---

Một thứ gì đó phát ra tiếng gào thét và bắt đầu ra sức chống trả lại.

Harry nghiến răng và dồn sức vào phương trình, đặt tay lên các con số khi chúng bắt đầu bốc khói và bắt lửa. Cậu không nghĩ nó sẽ khó khăn như vậy. Mảnh vỡ này có lẽ đã ngủ đông trong Diana, nhưng có vẻ là cậu đã đánh thức nó.

Mình vẫn phải kéo nó ra khỏi con bé nếu muốn làm điều mình đã quyết định với Trường Sinh Linh Giá của Riddle.

Mảnh linh hồn vẫn đang cố chống lại, nhưng Harry tập trung vào những con số, và dần dần, với một tiếng than khóc, nó bay ra khỏi người Diana. Cô thở hổn hển và che lại vết sẹo đang chảy máu của mình bằng một bàn tay. Sau đó cô bật khóc.

Đoán rằng âm thanh ấy sẽ khiến cha mẹ chạy đến, Harry chú tâm vào số 0. Số 7 đại diện cho vết sẹo của Diana, số 1 bị thiếu đại diện cho Trường Sinh Linh Giá mà cậu đã lấy đi, số 6 đại diện cho số lượng đã từng có và số 0 –

Đại diện cho cái bẫy mà cậu sẽ nhét Trường Sinh Linh Giá này vào. Harry đè nó xuống, khiến nó ngày càng nhỏ đi, vào một chiếc vòng phát bao lấy cơ thể cậu như với phép thuật của Diana. Việc này gian nan hơn nhiều so với Harry dự tính, tiếng gào khóc bên tai cậu lớn dần lên, nhưng mảnh linh hồn cuối cùng cũng biến mất. Harry thở dốc và mở mắt ra.

Cậu biết mình sẽ phải chú ý đến số 0 trong suốt quãng đường trở về nhà, nếu không có thể nó sẽ trốn thoát. Cậu không biết một mảnh linh hồn đi lạc của Voldermort sẽ có ảnh hưởng gì, và cũng không có ý định muốn biết.

Cha mẹ cậu đã đến cửa phòng khách. Nhưng có vẻ họ đủ khôn ngoan để không xen vào việc Harry đang làm. Tuy nhiên, bây giờ, mẹ lại liếc xéo cậu và chạy đến ôm lấy Diana, trong khi cha quay người lại chắn giữa họ và Harry.

"Con đã làm gì Diana?"

"Loại bỏ Trường Sinh Linh Giá trong vết sẹo của con bé," Harry nói và xoay vai.

Cha cậu tái mặt, một hình ảnh quá quen thuộc trong ngày hôm nay. "Không có Trường Sinh Linh Giá nào ở đây cả."

"Theo như Riddle thì có đấy." Harry nhìn vòng tròn bao quanh mình trước khi nhận ra rằng không ai khác có thể nhìn thấy nó.

"Và con tin nó?"

Harry nhún vai rồi đứng dậy. "Cha cũng tin Riddle đủ để cho cậu ta kết hôn với Diana."

"Chính con đã làm vậy. Hành động của Riddle trước đó thể hiện cậu ta hoàn toàn có thể tin tưởng được."

Harry mím môi, cố gắng không cười. "Con đã hủy bỏ lời thề. Cậu ta có thể quay lại ngay bây giờ và kết hôn với Diana, nhưng cậu ta không định làm vậy."

"Còn con? Con muốn làm gì?"

Cha cậu hỏi một cách thách thức, như thể dù đó là gì đi nữa thì ông cũng sẽ không chấp nhận. Harry lại nhún vai. "Giải quyết Trường Sinh Linh Giá này và tiếp tục sống cuộc đời theo ý của mình. Phát triển Số học huyền bí của bản thân và xuất bản sách. Xem mọi người sẽ nói gì."

Cha ngoái lại liếc nhìn mẹ cậu và Diana – Diana đang lầm bầm gì đó về cơn đau đầu – rồi ông ra hiệu cho Harry. Harry đi theo ông ra khỏi phòng, sẵn sàng lắng nghe, dù cậu nghĩ sẽ chẳng có gì mới mẻ đâu.

"Con nghĩ trò lừa này sẽ kéo dài được bao lâu?" Cha cậu hỏi khi cánh cửa phòng khách đóng lại sau lưng họ. "Con không thể làm được những điều mà con đã nói."

"Con có thể."

"Không có Trường Sinh Linh Giá nào cả. Con đã không lấy nó ra. Con đã không bẻ khóa được Định lý Heller hay nghĩ ra dạng Số học huyền bí mới. Con không làm được những điều như vậy."

Harry kiên định nhìn vào mắt cha mình, tìm kiếm một sự thấu hiểu, và thấy được –

Nỗi sợ hãi. Một nỗi kinh hoàng, điều mà Harry đã không cảm thấy trong nhiều năm. Cảm xúc của cậu vài ngày trước cũng chỉ là sự tức giận. Viễn cảnh bị gia đình chối bỏ khiến cậu tức giận, đau lòng, nhưng không sợ hãi. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ bị ràng buộc với Riddle mãi mãi.

Cha mẹ cậu đã đánh cược mọi thứ vào sự đánh giá về trí tuệ, sự nổi tiếng và tình trạng những đứa con của mình. Đối mặt với sự thật sẽ khó hơn là tiếp tục sống với những hậu quả của sự đánh giá đó.

Harry cảm thấy thỏa mãn một cách lạ thường. Đó không phải một sự thấu hiểu tích cực, nhưng ít nhất bây giờ cậu đã hiểu họ.

"Nếu cha muốn tin là vây," Harry nói, "Nhưng con khuyên cha nên hỗ trợ cho Diana về thiền định và Bế quan Bí thuật. Chúng đã có hiệu quả trước khi con bé gặp Riddle. Và chắc là cậu ta sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa đâu."

Cậu quay đi trước khi ông kịp trả lời và băng qua hành lang để đến cửa trước, bước đi nhẹ nhàng kỳ lạ. Ít nhất thì những nỗi sợ hãi đã không còn nữa.

"Harry?"

Harry ngước lên và nở một nụ cười dè dặt với Violet đang đứng trên cầu thang. "Chào em."

"Anh có thể nói cho em kĩ hơn về những gì anh làm được với Số học huyền bí không?" Đôi mắt của Violet dán chặt vào phần bụng của Harry, cho đến khi cậu nhận ra rằng có thể cô bé nhìn được Trường Sinh Linh Giá đang di chuyển quanh cậu. "Hôm nay khi em đang nghiên cứu Định lý Heller, em đã nhận ra rằng nếu đã bẻ khóa nó và xét đến sự cộng hưởng, giả thuyết của anh sẽ hoạt động."

"Chắc chắn rồi," Harry nói, biết ơn vì có vẻ như đã không đánh mất mối quan hệ với cô em gái út của mình. "Nhưng không phải bây giờ. Anh phải nói chuyện với Riddle về kế hoạch tiếp theo, vì anh đã phá bỏ lời thề rồi."

"Thì ra anh có thể làm những điều như vậy. Cuối cùng thì những phương trình chuyển dịch này cũng có tác dụng gì đó." Violet gật đầu quả quyết với cậu rồi chạy lon ton lên cầu thang, có lẽ là để quay lại với nghiên cứu của mình.

Harry khẽ cười và ra khỏi nhà.

*******