[HP|HarDra] Draco Và Mười Ba Lần Biệt Ly

Chương 5



Lần biệt ly thứ năm của Draco, là hai lần nhìn thắng lợi vuột mất khỏi tầm tay.

Sau khi Harry từ chối kết bạn với hắn, mỗi lần Draco gặp mặt Harry cũng không cho người kia sắc mặt tốt, đương nhiên Harry cũng vậy. Hai người không lúc nào là không khắc khẩu, tuy rằng rất nhiều lúc là do hắn khơi mào trước nhưng thân là một Malfoy, đời nào hắn lại có thể nhận là bản thân gây sự trước chứ?

Thú tiêu khiển của học sinh Hogwarts mỗi ngày chính là xem Malfoy cùng Potter trước động khẩu sau đó động thủ, từ võ mồm biến thành vung tay choảng nhau. Nhảy vào khuyên can ngược lại chỉ khiến bản thân bị tai bay vạ gió thảm hơn mà thôi, nên dần dà chẳng còn có ai muốn vào can thiệp nữa, nhưng cả Gryffindor lẫn Slytherin đều sẽ bị trừ điểm, vậy nên học sinh mỗi Nhà đều nhìn hai người họ bằng ánh mắt u oán.

Bị vô số cặp mắt oán tránh nhìn chằm chằm khiến sống lưng hai người cứ ớn lạnh mãi, Draco đỡ hơn một chút bởi từ nhỏ hắn đã quen có đủ mọi ánh mắt dừng lại trên người mình. Nhưng Harry không được may mắn như vậy, Chúa cứu thế vì điều này mà luôn mặt ủ mày chau, nhưng cũng không còn cách nào.

Lớp học Bay cũng thường diễn ra như vậy, Harry biết trình độ bay của Draco không tồi, cũng rất thích Quidditch, nhưng có thể làm thế nào đây?

Thời điểm cưỡi chổi phi như bay trên sân thi đấu, Harry ác ý nghĩ thầm, ông giời con kia lúc bình thường có bốc phét hơn đi chăng nữa, vào loại thời điểm này cũng chẳng đủ bản lãnh mà lên được sân khấu, Tầm thủ năm nhất chỉ có mình mình mà thôi. Hơn nữa cho dù Slytherin dẫn điểm thì đã sao, Gryffindor sẽ giành chiến thắng mới là sự thật – Harry nhổ trái Snitch từ trong miệng ra, thể hiện cho việc mình đã giành được thắng lợi trong cuộc đấu này.

Harry nhìn lên khán đài, thằng nhóc vàng kim nho nhỏ ban nãy còn vui vẻ hoan hô giờ đã cúi đầu chán nản, hắn cảm nhận được tầm mắt của Harry liền ngẩng đầu hung dữ trừng mắt lại. Đôi mắt xám hung ác như muốn đục một lỗ trên người mình nhưng ngược lại lại khiến cho tâm tình Harry trở nên rất cao hứng.

Năm thứ Hai, hòng để thắng được đội Gryffindor của Harry, Draco đòi cha giúp đỡ tài trợ toàn bộ Nimbus 2000 cho đội Slytherin. Hắn hất hàm dương dương tự đắc trước mặt Harry, khoe khoang thổi phồng kĩ năng Quidditch của bản thân cao đến thế nào.

Nhưng rất nhanh Harry đã phát hiện ra Draco cũng không hề nói dối, vị thiếu gia này quả thực chơi Quidditch tốt lắm. Nhất là khi trên cán chổi, động tác lưu loát trôi chảy của hắn cứ như đã được luyện qua cả trăm ngàn lần.

Tất nhiên Harry biết Draco thực thông minh, trên thực tế Slytherin tóc vàng kim có thể coi như nửa thiên tài. Nhưng biểu hiện chanh chua xấu tính của hắn ngày thường đã hoàn toàn lấn át hết những ưu điểm ít ỏi đến đáng thương kia.

Draco thực sự cực kỳ thích Quidditch, mái tóc vàng kim nhạt màu cùng nụ cười tươi sáng dưới ánh mặt trời khiến người ta phải chói mắt. Ngẩn ngơ một hồi, lúc này Harry mới giật mình nhận ra kẻ thù không đội trời chung của mình có vẻ ngoài đẹp mắt thật. Nếu Draco chỉ khiêm tốn thu liễm thêm một chút thôi, có lẽ bản thân cũng sẽ không từ chối đề nghị làm bạn của vị thiếu gia này.

Nhưng tất cả vấn đề trên đều không có nghĩa là Harry sẽ chịu thua.

Cả hai lao vút qua sân đấu đuổi theo trái Golden Snitch, không ngừng né tránh các chướng ngại cùng trái Bludger nguy hiểm. Động tác thuần thục trôi chảy của họ vô cùng đẹp mắt, nếu động tác của Harry mang tính xâm lược không hề gò bó thì Draco chính là thận trọng và có tính toán.

Không biết sau bao nhiêu năm, khi mọi người nhớ lại mới phát hiện ra, thì ra trận đấu lần này lại là lần đầu tiên cũng là duy nhất Malfoy sóng vai cùng Potter ở Hogwarts, bọn họ giằng co hồi lâu, liếc mắt sóng vai truy đuổi Golden Snitch. Mãi cho đến lúc Draco vì né tránh Bludger mà mắc sai lầm rơi từ cán chổi xuống, mà Harry cũng ngã xuống sau khi bắt được Snitch, cả hai người đều bị tống đến Bệnh xá.

Draco nằm trên giường bệnh, Malfoy tràn đầy kiêu ngạo dù thế nào cũng không chịu thừa nhận bản thân đã thua cuộc, nhưng quả thật là hắn không đạt được chiến thắng. Hai lần chiến thắng tuột mất khỏi tầm tay, cũng có vô số lần suýt chạm vào lằn ranh thất bại.

Đám Gryffindor ríu rít bên cạnh thật làm người ta đau đầu, Draco miên man suy nghĩ. Bên cạnh hắn rõ ràng cũng không phải không có ai, nhưng lại luôn có cảm giác lạnh lẽo trống vắng.

Thật lâu về sau, sau khi Draco hồi tưởng lại ngày đó vẫn sẽ nghĩ đến – cả đời này của hắn dường như vẫn chưa từng thắng được thứ gì, nhất là những chuyện có liên quan đến Chúa cứu thế, bản thân quả là triệt để thất bại một cách thảm hại.