[HP|HarDra] Draco Và Mười Ba Lần Biệt Ly

Chương 8



Suốt cả học kỳ này, Draco đều bận rộn vào việc sửa chữa Tủ Biến Mất. Dù Giáng sinh đã sắp đến rồi, nhưng chỉ có thể dựa vào vật này để hoàn thành nhiệm vụ Voldemort giao phó nên Draco chỉ đành ngày ngày đêm đêm chui rúc trong phòng Yêu Cầu, một bên trốn tránh sự truy lùng của Chúa cứu thế một bên gấp rút sửa chữa cái tủ.

Cho dù hắn cũng không chắc chắn lắm về việc mình có thể sửa được nó hay không.

Hắn chính là một thằng nhát gan không lớn nổi, vết xe đổ của Lucius trở thành một sự răn đe – cho dù Draco không hề muốn làm vậy, cho dù hắn cũng từng có ý định từ bỏ nhưng vì cha mẹ, Draco không có cách nào phản kháng lại. Hắn bị ép buộc, không thể không tiếp tục bước đi.

Draco vốn đã ở trên con đường sai lầm này, nhưng không có lối rẽ càng chẳng có đường lùi... không ai cứu được hắn, Draco cũng sợ muốn chết nhưng chỉ có thể kiên trì nhích từng bước một, cho dù mỗi bước đều đi trên dao nhọn. Hắn còn chẳng thể kêu cứu, bởi thanh âm của hắn đã sớm tắc nghẹn dưới bùn đen.

Sửa chữa Tủ Biến Mất quả là một nhiệm vụ cực kỳ nan giải, gần tương tự như nhiệm vụ ám sát Dumbledore. Hắn dùng táo xanh để thí nghiệm rất nhiều lần nhưng đều thất bại, theo thời gian từng chút trôi qua lòng Draco cũng càng thêm hoảng loạn. Thời gian đã không còn nhiều, đương nhiên Draco biết nếu bản thân thất bại sẽ phải nhận kết quả gì.

Crucio, hoặc là lời nguyền đã từng làm Chúa cứu thế trở nên nổi danh kia.

Lại qua một thời gian ngắn nữa, việc sửa chữa đã có tiến triển. Draco tránh đi đám đông trốn vào phòng Yêu cầu, hắn nhẹ nhàng đặt một chú chim nhỏ vào ngăn tủ rồi đóng lại. Tiếng chim hót chiêm chiếp rồi im bặt, Draco mở cửa ra, quả nhiên chú chim đã không còn ở trong đó nữa.

Trở lại tiệm Borgin&Burket, Draco nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Mưa lớn trên hẻm Knockturn rào rạt như muốn tẩy rửa hết thảy những thứ dơ bẩn trên thế gian này, nhưng rồi cái gì cũng rửa không sạch. Hắn cũng giống như vậy, đã trở nên dơ bẩn đến không chịu nổi mất rồi – Draco gấp gáp mở cánh của Tủ biến mất giấu trong cửa tiệm kia ra, hắn run rẩy nhìn thi thể nhỏ bé của chú chim bên trong.

Lần biệt ly thứ tám, là giữa Draco với một sinh mệnh nho nhỏ.

Lúc này Draco trầm mặc hồi lâu rồi mới giật mình, thì ra trong sinh mệnh của hắn tất cả các loài chim chóc đều sẽ nhanh chóng rời bỏ mình mà đi. Tựa như nơi hắn đang ở là một vực sâu hay hố đen, vũng bùn gì đó vậy, những thứ Draco quan tâm đến vốn rất ít nhưng ông trời lại nhẫn tâm như vậy, chẳng lưu lại cho hắn cái gì. Không một ai, hay sinh vật nào sẽ ở lại vì hắn cả.

Draco sửng sốt tại chỗ một hồi rồi lau mặt, công cuộc sửa chữa Tủ biến mất còn phải tiếp tục.

***

Harry đã xác định rằng nhất định Malfoy đang có âm mưu gì đó, bởi y tận mắt nhìn thấy người kia biến mất sau bức tường không chỉ một lần. Nếu y nhớ không nhầm, nơi đó tương ứng với Phòng yêu cầu.

Harry đoán Draco đã trở thành Tử thần thực tử, nhất định người kia đang bán mạng cho lão quái vật Voldemort. Gryffindor mắt lục nhìn chằm chằm vào cái tên Malfoy kia biến mất trên bản đồ, hung hăng trừng trừng giống như làm thế có thể bức người kia đi ra vậy.

Khi ngồi trên bàn ăn, Harry trả lời Ron với Hermione một cách không mấy tập trung, tầm mắt đang nhìn vào bùa chú ở cuốn sổ trên tay. Mãi đến khi Hermione gọi mấy lần y mới giật mình tỉnh lại, đứng dậy đi đến chỗ Katie Bell – cô gái không may mắn gặp nạn bởi chiếc vòng bị nguyền, để trao đổi gì đó, nhưng còn chưa nói với nhau vài câu thì tầm mắt cô gái đã đột ngột nhìn về phía sau lưng y –

Draco Malfoy có chút mất tự nhiên đang đứng nơi đó, khi thấy y xoay người lại thì lập tức vội vã bỏ đi. Harry không nghĩ ngợi gì liền đuổi theo, có lẽ không nghĩ tới việc Chúa cứu thế sẽ bám theo mình, Draco một mạch chạy tới Phòng rửa mặt.

Harry nghe thấy tiếng khóc của Draco ở bên trong, người kia khóc với con ma Myrtle một cách vừa tuyệt vọng vừa cấp bách, giống như hắn chỉ cho phép mình được bùng nổ cảm xúc trong một nháy mắt đó thôi. Draco nhanh chóng ngưng tiếng khóc, nhưng Harry đã tiến vào.

Bóng dáng quay lưng về phía y vừa gầy gò lại tinh tế đến vậy, thậm chí khiến Harry sinh ra ảo giác bản thân chỉ cần dùng tay thôi đã đủ bẻ gãy hắn rồi. Draco tựa như đóa hồng sắp héo rũ, khô tàn nhưng vẫn diễm lệ đoạt hồn nhiếp phách như xưa.

Cậu thiếu niên Gryffindor không biết tại sao mình lại cảm thấy khổ sở, trái tim y siết chặt trong nháy mắt, nhưng y vẫn quyết định lên tiếng:

"Tao biết là mày, Malfoy. Chính mày đã ếm bùa chú lên cô ấy."

Biểu cảm lúc xoay người lại của Draco vừa kinh ngạc lại yếu đuối, nước mắt còn vương trên mi chưa kịp lau đi. Hắn nhanh chóng tỉnh lại, vung đũa phép công kích đối phương.

Harry nhanh chóng né tránh, cuộc chiến sắp xảy ra đẩy bầu không khí nơi này trở nên căng thẳng. Bởi vậy nên cho dù kiểu quyết đấu này đã trở nên lỗi thời nhưng hai người vẫn nhanh chóng lao vào quần ẩu trong phòng rửa mặt. Bùa chú bay tán loạn khiến tinh thần của cả hai đều căng chặt, vào lúc họ đối mặt một lần nữa, Draco vừa định hô lên cái gì, trong tâm trí trống rỗng của Harry đột nhiên hiện lên lời nguyền vừa trông thấy trong cuốn sách ban nãy –

"Sectumsempra – sử dụng với kẻ thù."