[HP][Snarry] Đen Và Trắng

Chương 1: Năm 1991 ở một thế giới song song khác



Thật ra đau đớn khi bị rắn cắn còn không bằng lúc trúng Lời Nguyền Tra Tấn. Nhưng trái tim lại rất đau.

Ông chết rồi, cậu bé của ông sẽ thế nào?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Snape chợt nghe thấy một tiếng thét căm phẫn, giống như trên tháp Thiên Văn năm ngoái, sau khi vị pháp sư già kia sắp đặt cái chết của mình.

Harry phẫn nộ nhìn người áo đen nằm trên mặt đất, pháp thuật mạnh mẽ tràn ra ngoài, mang theo sự uy hiếp của Tử Thần khiến Voldemort phải lui lại.

"Lấy nó... Lấy nó..." Trong mắt cậu bé lại xuất hiện cảm xúc phức tạp, nhưng lúc này ông chỉ có thể giao ký ức của mình cho cậu.

Harry không nhận bình thủy tinh Hermione đưa cho, mà trong ánh mắt bàng hoàng của Snape, chỉ thẳng đũa phép lên ngực ông.

"Severus... Đừng bỏ em lại..." Giọng Harry khàn đặc.

Snape sợ hãi nghe cậu bé niệm chú, đầu cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi sáng lên ánh sáng màu vàng.

Ý thức cuối cùng còn sót lại là đôi mắt màu xanh lục khẩn thiết cầu xin của Harry Potter.

Sau đó là bóng tối vô tận bao trùm lấy ông.

*

Snape đột nhiên bừng tỉnh.

Ông đã chết.

Trong tiếng thét thảm thiết trong lều Hét.

Ở trước mặt cậu bé của ông.

Nhưng, đây là hầm của ông?

Căn hầm ở Slytherin!

Snape sờ lên cổ, ông được cứu sống rồi sao? Nhờ bùa chú của Harry? Nhưng cần cổ mảnh khảnh trơn nhẵn, không có bất kỳ vết thương nào, ông cũng không cảm thấy đau đớn hay khó chịu.

Snape ngồi dậy, cây đũa phép bằng gỗ bạch dương phất qua không khí.

4 giờ sáng, thứ sáu ngày 6 tháng 9 năm 1991.

Năm Harry nhập học, hôm nay hình như là tiết Độc Dược đầu tiên của cậu bé. Snape nhớ lại.

Ông quay về quá khứ. Cuối cùng Snape ý thức được điểm này.

Ông còn sống, chiến tranh vẫn chưa diễn ra lần nữa.

Albus cũng... còn sống.

Đương nhiên.

Vị pháp sư già cả ngồi chính giữa dãy bàn giáo sư đang không ngừng đút trứng ốp lết và đậu qua chòm râu dài đến có thể nhét vào thắt lưng của mình.

"Severus, chàng trai của tôi, trông anh có vẻ như đang suy nghĩ gì đó." Cụ Dumbledore hoài nghi nhìn giáo sư Độc Dược thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mình.

Trong cặp mắt đen kia không còn lạnh lùng hay trống rỗng, mà có chút hoài niệm.

Snape chưa từng nghĩ tới một ngày mình lại nhớ lão già kia.

"Chiều nay tôi muốn nói chuyện với ông." Đây là kết quả suy nghĩ cả buổi sáng của Snape.

"Được chứ, đương nhiên rồi, chàng trai của tôi." Đôi mắt màu lam sáng quắc, dù đã hơn một thế kỷ nhưng vẫn bừng bừng sức sống.

Đương nhiên buổi sáng vẫn là tiết Độc Dược của đám sư tử con.

Snape chăm chú vào đôi con người màu lục lấp lánh của nhóc con sư tử. Đôi mắt này vẫn giống y như trước kia.

Con chó ngu xuẩn kia chưa chết, gã Người Sói cũng vậy, vị pháp sư mà ông kính trọng nhất cũng vẫn còn sống.

Nhưng đứa trẻ kia không phải là cậu bé của mi, trong đầu ông vang lên một giọng nói nhỏ. Đây là một Harry khác, tương lai chủ nhân của đôi mắt này cũng sẽ không phải là người của ông, cũng không giống với cậu bé của ông – đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp đong đầy yêu thương chỉ in hình bóng ông.

Cậu bé đương nhiên vẫn là cậu bé của ta! Snape phản bác giọng nói đang đầu độc ông.

Thời gian quá ngắn không đủ để Snape kiểm chứng xem pháp thuật cuối cùng mà Harry sử dụng rốt cuộc là pháp thuật gì. Ông chưa từng nhìn thấy ánh sáng như vậy, hẳn là một loại Pháp Thuật Chính Nghĩa – trong năm cuối cùng, với sự bổ túc của Albus, Pháp Thuật Chính Nghĩa của Harry đã đến trình độ cực cao.

Nhưng ông có một cảm giác, cảm giác thuộc về Gryffindor, mặc dù bây giờ ông không thể nói rõ được.

"Ta sẽ dạy các trò cách để nâng cao danh tiếng, có được vinh quang, thậm chí là ngăn bước Tử Thần."

Ông không hỏi ba câu hỏi kia, mà chuyển tầm mắt xuống tấm giấy da dê của cậu bé sư tử.

Thì ra... cậu bé này ghi lại hết những lời ông nói. Nếu như lúc đầu ông phát hiện ra...

Harry thắc mắc nhìn giáo sư Snape đứng trên bục giảng lúc này đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt này của vị giáo sư mặc áo choàng đen khác xa ánh mắt nhìn nó trong bữa tiệc khai giảng. Hôm đó, nó những tưởng ông thầy này rất ghét nó.

Nhưng ánh mắt của giáo sư lúc này tuy không có gì là vui vẻ, lại thêm thiện ý. Mặc dù thiện ý đó không rõ ràng, cũng đủ khiến đứa trẻ lớn lên từ sự ghẻ lạnh như nó nhận ra.

Điều chế thuốc mụn ghẻ nước thật ra không quá khó, dù sao cũng chỉ là chương trình của học trò năm nhất.

Nhưng giáo sư Snape nhìn cậu bé sư tử có đôi mắt màu lục của mình bằng ánh mắt thiện ý không có nghĩa là ông sẽ dễ dãi với Gryffindor.

Chủ nhiệm Nhà Slytherin qua lại giữa đám sư tử con, áo choàng đen dài kéo lê trên mặt đất, nhìn Longbottom bị dọa đến phát run, khóe môi Snape cong lên thành nụ cưởi mỉm ác ý.

Sau đó rất bình tĩnh mà phóng ra một bùa Chắn khi tên nhãi sư tử con kia hoảng sợ đến run tay, thả lông nhím vào vạc trước thời điểm quy định.

"Trừ Gryffindor mười điểm!"

Snape tỏ vẻ cần đối xử tử tế với cậu bé của mình, nhưng điểm của Gryffindor thì vẫn phải trừ!

Tan học, Ron an ủi Neville mặt mũi đã tái nhợt, không nhận ra ánh mắt của bạn thân mình giáo sư Độc Dược đã thêm chút tò mò.

*

"Severus, chàng trai của tôi, anh muốn nói chuyện gì?" Trong phòng hiệu trưởng, cụ Dumbledore gõ đũa phép lên góc bàn, biến ra một tách hồng trà vẫn còn đang bốc khói cho giáo sư Độc Dược có vẻ đang thất thần.

"Tôi tự tay giết chết ông, sau đó bị chết bởi con rắn của Chúa Tể Hắc Ám, cuối cùng... xuyên qua thời gian mà trở về nơi này." Snape trầm mặc rất lâu mới lên tiếng.

Tách hồng trà trong tay ông đã không còn bốc khói.

Vị hiệu trưởng già nghe giáo sư Độc Dược của mình nói chính tay ông giết mình, vẻ mặt không có bất cứ thay đổi nào. Nhưng khi Snape nói ông xuyên thời gian trở lại nơi này, hai hàng lông mày bạc trắng nhíu lại gần nhau.

"Tôi tự tay giết chết ông, Albus." Snape lặp lại, mang theo sự nhẹ nhõm.

Dù đã từng, hay nói đúng hơn là trong tương lai, ông tự tay phóng Lời Nguyền Chết Chóc giết giáo sư của mình, thì đây cũng là kế hoạch hai người trù tính.

Ông tự tay kết thúc tính mạng của vị pháp sư già dâng hiến cả cuộc đời cho giới Pháp Thuật. Ông tự tay giết chết người mà cậu bé của ông tin tưởng nhất – đương nhiên trừ ông ra, người hướng dẫn ông, vị pháp sư già ông kính trọng nhất, là người ban đầu đã cho ông một lý do để sống tiếp.

Đến giờ ông vẫn còn nhớ lời cầu khẩn cuối cùng của cụ.

Dù lý do là gì, cảm giác tội lỗi và day dứt vẫn theo ông đến tận bây giờ, không cần nhắc đến sự nghi ngờ của Hội Phượng Hoàng, sự dò xét của Chúa Tể Hắc Ám.

Cuối cùng, người dẫn đường cho ông đi về phía trước đã không còn.

Cụ Dumbledore nhìn cặp mắt đen đang thản nhiên nhìn mình. Xem ra cụ và người này đã trù tính cho cái chết của chính cụ.

Nhưng xuyên thời gian...

"Anh chứng minh thế nào đây, Severus?" Cụ Dumbledore nhìn vẻ mặt sửng sốt của Snape, bình thản cười, "Không sai, Severus, anh vẫn là người của tôi. Có lẽ tôi đã có thể đoán ra được chút ít, nhưng chúng ta xác nhận với nhau không phải sẽ càng tốt hơn sao?"

"Có lẽ. Ký ức của tôi có thể chứng minh." Snape chỉ đũa phép lên thái dương của mình, không khỏi nghĩ ký ức ông giữ lại cho Harry, Cậu Bé Vàng vĩ đại kia có xem hay không.

Sau khi nhẹ nhàng thả ký ức xuống Chậu Tưởng Ký, Snape nhìn cụ Dumbledore biến mất trong những sợi ký ức màu bạc óng ánh, cuối cùng thả lỏng cơ thể, ngả người ra ghế sofa.

Fawkes từ trên nhánh cây bay xuống, đậu trên vai Snape.

Cơ thể con phượng hoàng ấm áp dễ chịu áp lên gò má Snape, xoa dịu sự mệt mỏi của ông.

Đến khi ánh hoàng hôn làm đỏ rực khung cửa sổ trong phòng hiệu trưởng, cụ Dumbledore mới xuất hiện trở lại trước mặt Snape.

Ký ức của giáo sư Độc Dược không phức tạp, nhưng sự lạnh lẽo và u ám của chiến tranh vẫn khiến cụ Dumbledore giật mình.

Cụ biết chuyện đó cuối cùng sẽ tới. Cụ biết đứa trẻ kia rồi sẽ trở thành trung tâm của cuộc chiến, dù cụ muốn tránh đi thế nào. Cụ biết gián điệp của mình rồi sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Cụ cũng biết Bộ Pháp Thuật sẽ ngó lơ một khi chiến tranh bùng nổ. Cụ càng biết đời này mình sẽ vì mục tiêu lớn lao hơn mà chết đi trong cô độc.

Nhưng ký ức của Snape vẫn khiến cụ dao động và bất an.

Có vẻ như còn rất nhiều chuyện cụ chưa nói với giáo sư Độc Dược, có thể là chưa kịp, nhưng... rất có thể là vì quá nguy hiểm.

Bí mật của Tom, con rắn Nagini, suy đoán về Harry. Ký ức của Severus chưa hẳn đã đúng. Dường như còn có chuyện gì đó xảy ra mà ngay cả giáo sư Độc Dược cũng không biết.

Sau cùng, tại sao Harry lại công khai xuất hiện ở Hogwarts?

Nhưng trong ký ức này còn một vài chuyện thú vị khác.

"Severus, quan hệ giữa anh và Harry tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi." Cụ Dumbledore chớp chớp đôi mắt màu lam sáng ngời, từ sau cặp kính nửa vầng trăng nhìn Snape đột nhiên cứng ngắc.

Trước đây giáo sư Độc Dược còn bắt cụ thề không được tiết lộ mặt tốt của ông ra với người khác.

"Nhưng anh bằng lòng đối xử với Harry như vậy thật không gì tốt bằng. Lúc Minerva đi đón thằng bé..."

Lời của cụ Dumbledore còn chưa dứt, Snape ngồi đối diện đã đứng bật dậy.

"Ai đi đón cậu bé? Albus, ông nói lại xem ai đi đón cậu bé?"

"Minerva, đương nhiên. Tôi hỏi anh, nhưng anh không muốn đi." Cụ Dumbledore nói.

Hỏi ông? Trước khi ông tới?

"Ở... quá khứ, là Hagrid đi đón cậu bé, ông cũng không hề hỏi tôi."

"Sáng nay tôi mới tới nơi này."

Có một số việc, dường như trở nên phiền phức.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có thể mọi người đã phát hiện ra, thế giới Pháp thuật trước khi giáo sư quay về quá khứ cũng không phải thế giới thực. Thế giới thực của giáo sư về sau sẽ có giải thích, mọi người không cần lo lắng.

o0o Hết chương 1 o0o