[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 37: Công tác mới



Một buổi tối mưa dây bão giật, James cùng Lily đang an ổn nằm ngủ trong ổ chăn ấm áp thì gương hai mặt của anh rung lên từng hồi chuông gấp gáp. James nhíu mày nhanh chóng tỉnh táo khi nhận ra đây là hiệu lệnh chỉ dành cho trường hợp nguy cấp.

"Tôi nghe." Anh mở gương hai mặt lên.

"Đội trưởng Potter, có tội phạm Azkaban vượt ngục. Tất cả các đội thần sáng được lệnh tập trung tiến hành truy bắt khẩn cấp."

"Tội phạm Azkaban? Ai?" James cau mày hỏi.

"Bellatrix Lestrange"

"Tất thối Merlin." James gập gương chửi nhỏ.

"James?" Lily cũng bị đánh thức.

"Anh phải đi. Đừng lo, em yêu, ngủ tiếp đi." James hôn nhẹ lên trán vợ mình trấn an rồi nhanh chóng thay quần áo đi đến Bộ pháp thuật.

Tuy Bộ đã huy động mọi nguồn lực tìm kiếm gắt gao nhưng Bellatrix Lestrange dường như bốc hơi khỏi nhân gian. Việc ả Tử thần thực tử nổi tiếng tàn độc đào thoát khỏi Azkaban như một hòn đá khuấy động cuộc sống yên bình của giới phù thủy. Người người nhà nhà trở nên lo lắng bất an. Cộng thêm tin tức bí mật về Rabastan Lestrange và Peter Pettigrew bị rò rỉ đã gây ra một đợt sóng gió căm phẫn từ người dân, hàng ngàn lá thư sấm được gửi thẳng đến văn phòng Bộ trưởng Bộ pháp thuật. Bắt buộc những người cầm quyền phải hành động, phải làm điều gì đó để xoa dịu dư luận.

"Ông nói cái gì cơ?" Sirius ngồi trong phòng Sở trưởng Sở thần sáng ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Bởi vì Bellatrix Lestrange đào thoát ngay sau khi các cậu tiến vào Azkaban nên Bộ trưởng cho rằng các cậu đã tạo cơ hội cho ả vượt ngục." Gawain Robards chỉ huy trưởng Sở thần sáng khó khăn thông báo.

"Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi được nghe từ khi sinh ra đến giờ." James tức giận đến mức phản cười.

"Chẳng phải Bộ trưởng tin tưởng lũ Giám ngục lắm hay sao? Bây giờ gặp chuyện lại đổ thừa cho chúng tôi là thế nào hả?" Sirius kích động chồm lên bàn làm việc của Robards.

"Sirius, bình tĩnh" James vội vàng đứng lên ngăn cản thằng bạn không đấm vào mũi của cấp trên, anh quay lại hỏi. "Cho nên chúng tôi bị đình chỉ công tác kể từ hôm nay?"

"Nói thuyên chuyển công tác sẽ hợp lý và nhẹ nhàng hơn." Robards đáp.

"Chuyển công tác? Đến đâu? Đừng nói là kho lưu trữ giấy tờ đấy nhé. Nếu thế thì tôi xin nghỉ việc ngay và luôn." Sirius bĩu môi.

"Yên tâm, tôi dám cá là hai cậu sẽ thích công việc mới này." Robards hòa ái cười, đây cũng chính là phúc lợi mà ông cố giành được từ Bộ trưởng dù sao trong chuyện này cấp dưới của ông bị oan rõ ràng.

...

Ngày khai giảng, trời mưa to, Harry đến sân ga sớm, ngồi trong toa xe lửa nhìn từng hạt nước gõ lộp bộp vào ô cửa sổ. Thật kỳ lạ cậu không nhớ năm nay có nhiều mưa thế này. Suốt cả tháng hầu như ngày nào cũng mưa, bầu trời xám xịt ngay cả hít thở cũng khó khăn khi lượng hơi nước chiếm tỷ trọng cao gần như bão hòa trong không khí.

"Chào anh, Harry"

Harry quay ra mỉm cười khi nhận ra người vừa mới đến, "Chào em, Luna. Em có muốn vào đây ngồi không?"

"Vâng ạ." Cô bé gật đầu.

Harry giúp Luna mang hành lý cất lên giá đỡ phía trên. Lúc này Hermione cũng vừa mới tới.

"Chào anh Harry, em vào nhé."

"Vào đi Hermione, đây là Luna Lovegood cùng nhà với anh. Luna đây là Hermione nhà Gryffindor." Harry giới thiệu hai người với nhau.

Hai cô bé gật đầu chào nhau rồi cùng nhau ngồi xuống. Cho đến khi tàu khởi hành Harry cũng không thấy thằng nhóc Harry nhỏ cùng với Ron đâu, cậu có chút hiểu sau việc cậu từ chối Ginny bọn chúng đang tránh gặp mặt cậu lúc này.

"Anh có biết vụ vượt ngục của Bellatrix Lestrange không?" Hermione cầm tờ Nhật Báo Tiên Tri tấm bìa hướng về phía Harry là tấm ảnh một người phụ nữ tóc đen với đôi mắt điên cuồng mặc bộ quần áo sọc đen trắng cầm bảng số hiệu tù nhân.

"Bây giờ khó có ai không biết điều này." Cậu đáp.

"Ở đây có ghi vì để bảo vệ cho các phù thủy nhỏ, Bộ pháp thuật đã điều Giám ngục đến canh giữ Hogwarts. Giám ngục là gì thế?" Hermione nhíu mày hỏi.

"Là một loại sinh vật khá khó chịu. Chúng ăn niềm vui của con người." Luna lên tiếng giải thích.

"Như vậy không tốt chút nào. Chúng ta lại không phải tù nhân." Hermione bất mãn nói.

Bỗng nhiên cả khoang tàu rung lên, Harry, Luna và Hermione đều nghiêng người theo quán tính khi con tàu dừng lại đột ngột. Hơi lạnh bắt đầu lan tràn khắp nơi, ánh đèn chớp tắt lập lòe rồi tắt hẳn. Trong bóng tối, Hermione chợt cảm thấy nỗi tuyệt vọng trào dâng từ tận sâu đáy lòng giống như từ nay về sau cô bé không thể vui vẻ nổi nữa.

"Harry..." cô bé bất an hô lên.

"Đừng sợ, Giám ngục muốn kiểm tra đoàn tàu. Cố chịu một chút." Harry thắp sáng đầu đũa phép của mình xua đi màn đêm xung quanh.

Lạch cạch, lạch cạch tiếng cánh cửa va đập vào nhau rồi bị xô mở một cách thô bạo, một bóng đen nhô đầu vào khoang tàu. Không khí dường như đông đặc lại, hai đứa nhỏ hét toáng lên. Harry bước tới trước muốn gọi thần hộ mệnh của mình nhưng khi đối diện với Giám ngục cậu bỗng ngơ ngác. Bên tai cậu văng vẳng tiếng gào tê tâm liệt phế bất lực của bản thân.

"James... không... các người không được làm như vậy... James..."

Đôi mắt Harry mở trừng trừng cảm nhận hơi thở băng lãnh tiến tới sát bên, cậu gần như có thể thấy làn da tím tái của thi thể sau lớp vải rách nát. Chỉ một chút nữa thôi nó sẽ chạm tới Harry.

Một tia sáng chợt lóe lên, con hươu to lớn màu bạc với đôi sừng đồ sộ phân nhánh lao đến hất tung Giám ngục đuổi nó đi thật xa. Harry choáng váng vươn tay nắm lấy khung cửa mới đứng vững được.

"Harry, cháu không sao chứ?"

Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, Harry ngơ ngác ngẩng đầu lên liền thấy James đang nhìn cậu đầy lo lắng.

"Cháu không sao." Cậu hít sâu lắc đầu cho tỉnh táo lại.

"Đừng có cậy mạnh, ngồi xuống đi. Ăn ít sô cô la này." James đỡ Harry ngồi xuống rồi móc ra một thanh sô cô la lớn đút vào miệng cậu. "Hai cháu cũng ăn đi. Nó sẽ làm giảm bớt ảnh hưởng của Giám ngục đấy."

"Chú James, sao chú lại ở đây ạ?" Hermione vừa ăn vừa hỏi.

"Bộ pháp thuật điều chú và Sirius cùng với đám Giám ngục tới Hogwarts để bảo vệ cho mấy đứa. Chú phải đi xem các toa khác đây, chào nhé." James trả lời nhanh trước khi ra ngoài đến những toa khác kiểm tra.

"Giáo sư Snape chắc chắn sẽ không thích điều này đâu." Harry vừa nhai sô cô la vừa lẩm bẩm.

"Sao vậy ạ?" Hermione tò mò hỏi.

"Em không muốn biết đâu." Harry thấm thía nói.

"..." Có, em rất muốn biết mà, Hermione lườm Harry.

Đến chiều muộn chuyến tàu bão táp cuối cùng cũng đến ga cuối cùng, Harry, Hermione và Luna cùng lên một chiếc xe không có ngựa kéo để đến lâu đài.

"Những con vong mã kéo xe trông thật buồn bã. Điều đó không tốt chút nào." Luna nhìn vào khoảng không trước xe kéo thầm thì.

"Em đang nói tới cái gì vậy? Những chiếc xe này trước giờ đều tự di chuyển mà." Hermione trông theo hướng Luna đang nhìn nhíu mày hỏi.

"Không phải chúng tự di chuyển đâu. Những chiếc xe này được kéo bởi một sinh vật tên là Vong mã chỉ là chúng tàng hình với đa số mọi người thôi." Harry giải thích.

"Vậy sao anh và Luna có thể thấy được?"

"Chỉ có những ai đã từng chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy chúng." Luna ngẩng đầu lên trả lời. "Em chưa bao giờ thấy vong mã buồn như vậy. Thật sự rất rất lạ."

Xuyên qua con đường đất quanh co lầy lội, cả ba tiến vào lâu đài. Harry đỡ Luna và Hermione xuống xe, cậu trầm tư nhìn sinh vật gầy nhẳng có thân hình giống ngựa trên lưng là đôi cánh dơi rách tung tóe quay đầu chạy về phía xa. Khắt khe mà nói, vong mã không được tính là một sinh vật, nó nằm ở giữa lằn ranh của cái chết và sự sống. Tâm trạng của một vong mã từ xưa thường được xem là điềm báo trước cho những sự kiện sắp xảy ra, những con vong mã năm nay đặc biệt buồn sao? Bọn chúng sẽ báo trước chuyện gì đây?

Harry thôi không nghĩ nữa mà bước vào cổng, cậu gặp Harry và Ron trước đại sảnh. Nhóc Harry có vẻ muốn tiến tới chỗ cậu nhưng nề hà bị Ron kéo về dãy bàn Gryffindor, nó nhìn cậu áy náy, Harry trả lại cho nó một nụ cười không sao.

Sau buổi phân viện nhanh chóng, Dumbledore đứng dậy phát biểu như thường lệ.

"Một năm học mới lại bắt đầu, chắc các trò cũng đọc được những tin tức không mấy vui vẻ gần đây. Bộ pháp thuật vì đảm bảo sự an toàn cho những phù thủy nhỏ đã điều những Giám ngục đến canh giữ tại tất cả cửa ra vào của lâu đài. Trong lúc chúng lưu lại nơi đây, thầy phải nói rõ, bất cứ người nào khi chưa có sự cho phép cũng không được ra khỏi trường. Giám ngục Azkaban không bị lừa gạt bởi những quỷ kế hay cải trang, chúng trời sinh không hiểu cái gì là cầu xin hoặc lấy cớ. Thầy cảnh cáo các trò: đừng cho chúng cơ hội để tổn thương bất cứ ai. Ta trông cậy vào các Huynh Trưởng, các trò phải cam đoan học sinh sẽ không phát sinh xung đột với Giám ngục Azkaban. Hơn thế nữa, chúng ta có hai vị thần sáng sẽ cùng với Giám ngục tuần tra bảo vệ chúng ta trong năm học này, thầy xin giới thiệu thần sáng James Potter và Sirius Black."

Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên chào đón hai vị thần sáng điển trai nhất là ở bàn Gryffindor học viện hai người đó xuất thân.

"Năm học trước, vì lý do sức khỏe mà giáo sư Lockhart đã không thể phụ trách chức vụ giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám nữa. Năm nay vị trí này sẽ được giáo sư Remus Lupin đảm nhiệm. Trước khi chúng ta đánh chén, thầy thông báo luôn là theo yêu cầu của đa số các phụ huynh Hogwarts sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho học sinh toàn trường. Mỗi ngày danh sách những người tới lượt kiểm tra sẽ được dán trước cửa đại sảnh, trò nào có tên trong danh sách sẽ phải đến phòng y tế để tiến hành kiểm tra. Đây là một công trình lớn nên Bộ đã mời một lương y từ St.Mungo đến Hogwarts để phụ giúp cho y sĩ trường chúng ta. Thầy giới thiệu lương y Lily Potter."

Harry nhìn Lily vui vẻ cười nói chuyện với bà Pomfrey, bên cạnh cô James, Sirius và Remus tinh thần phấn chấn nhìn ngó khắp nơi. Phía bên kia bàn ăn giáo sư là gương mặt đen sì lì của Snape. Hiệu trưởng Dumbledore, thầy để cái tổ hợp hủy diệt này tụ họp ở đây suốt một năm thì thầy nghĩ sang năm Hogwarts có còn nóc để che mưa che nắng không hả?

*Trong thế giới phù thủy, người hành nghề y không được gọi là bác sĩ mà gọi là lương y.