[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 82: Gryffindor dũng cảm nhất



Snape đến đại sảnh ăn trưa muộn hơn thường lệ, cả người tỏa ra khí lạnh căm căm. Dumbledore nhìn mái tóc vẫn còn hơi ẩm nước của hắn mà cực kỳ ngạc nhiên.

"Severus, tuy rằng đã sang xuân rồi nhưng thời tiết còn chưa ấm áp đâu không nên tắm nước lạnh dễ cảm lắm." Ông nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Quan tâm đến việc của ông đi. Đừng xía vô chuyện của người khác." Hắn lạnh lùng nói.

"Xem ra hôm nay có người tâm trạng không được tốt." Dumbledore nhấp một ngụm trà mật ong lẩm bẩm.

Đã qua gần nửa giờ ăn trưa, đám học trò đứa nào ăn nhanh cũng đã lấy sang món tráng miệng rồi. Từ cửa chính lác đác vài con cú bay lượn tiến vào đáp xuống những dãy bàn dài. Ở khu vực Gryffindor, một con cú lông màu nâu xám sà xuống trước mặt Hermione.

"Ồ, bài tập Phòng chống nghệ thuật hắc ám mình nhờ ba mình gửi tới rồi này Neville." Hermione lịch sự lau miệng bằng khăn ăn sau đó rút cuộn giấy da trên chân con vật.

Phần bài tập cô đưa cho Neville còn lại là thư nhà thì giữ lại chậm rãi đọc không để ý đến Neville sau khi nhận lấy đống bài tập chợt trợn to mắt vẻ mặt không dám tin. Cậu nhóc quay đầu ngơ ngác nhìn về phía bàn ăn Ravenclaw.

"Neville? Em tìm anh có việc gì không?"

Giọng nói điềm đạm vang lên làm Neville sực tỉnh, thế mà trong vô thức cậu nhóc đã đi tới trước mặt Harry rồi. Nhìn gương mặt ôn hòa trước mặt Neville bỗng xúc động khóc òa lên ôm chầm lấy Harry.

Rít!!!!

Tiếng dao kim loại cắt sát qua đĩa sứ phát ra âm thanh làm người ta sởn gai ốc, ánh mắt của Snape chợt trở nên sắc bén tia thẳng tới chỗ Harry.

Tất cả đám học trò đều hít ngược một hơi.

Gryffindor: "Anh bạn, có chán đời cũng đừng tự sát như thế chứ?"

Hufflepuff: "Không nghĩ tới người can đảm nhất nhà sư tử lại là cậu ta."

Ravenclaw: "Luận về khả năng Neville Longbottom có thể tồn tại đến sáng ngày mai hay không?"

Slytherin: "Dám tranh người với rắn chúa bệ hạ. Đây là muốn chết hay không muốn sống nữa???"

"Severus, bình tĩnh. Tôi chắc trò Longbottom có... có lý do cho hành động này mà..." Dumbledore gượng gạo trấn an Snape khi cảm thấy hàn khí bên cạnh tỏa ra ngày một nhiều.

Sau giây lát bất ngờ Harry cũng lấy lại tinh thần, cậu vỗ nhẹ tấm lưng mập mạp của Nevill hỏi nhỏ. "Em làm sao vậy?"

"Hức... hức..." Cậu nhóc chỉ khóc nấc chẳng thể trả lời.

"Ne... Neville cậu làm sao thế?" Harry, Ron và Hermione cùng tiến lại gần hai người lắp bắp hỏi.

Ron nhìn phạm vi 10 bước xung quanh anh Harry và Neville vắng bóng người, ngay cả nó khi vừa tiếp cận đã cảm thấy rờn rợn vì ánh mắt chết chóc phát ra từ trên bàn giáo sư. Chẳng lẽ người dũng cảm nhất Gryffindor thật sự chính là cậu bạn cùng phòng nhút nhát của nó mấy năm qua sao.

"Anh Harry, cảm ơn... cảm ơn anh." Neville đứng thẳng dậy nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay của Harry.

"Em...?" Không chỉ Harry mà tất cả mọi người đều khó hiểu khi Neville cứ liên tục cám ơn cậu.

Neville khụt khịt mũi rồi lấy tay lung tung quẹt lên mặt lau đi nước mắt nước mũi sau đó hô lớn. "HBP... anh Harry chính là bậc thầy HBP"

Danh hiệu này đối với lũ học trò không phổ biến lắm đứa biết đứa không nhưng đối với những người lớn trên bàn phía trên thì lại là một tin tức gây sửng sốt tột độ.

Harry ngây người trong giây lát rồi mở miệng. "Làm sao em biết là anh?" Câu hỏi trực tiếp xác nhận phán đoán của Neville.

"Đơn thuốc điều trị di chứng lời nguyền không thể tha thứ... hức hức..." Neville lại bắt đầu nức nở.

"Đơn thuốc...?" Cậu nghiêng đầu bắt đầu nghĩ ngợi bản thân sơ hở ở đâu, đơn thuốc đó cậu không hề viết bằng nét chữ giống Snape thậm chí cậu còn viết bằng tay trái để che giấu.

"Em so sánh chữ trên đơn thuốc với chữ anh phê trên bài tập Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nhất." Neville giải thích. Cậu nhóc không thể tả nổi sự cảm kích của bản thân đối với Harry. Neville vốn là đứa trẻ nhút nhát từ nhỏ, bình thường cũng không thân với Harry như Harry hay là Hermione, tới Ron cũng không bằng. Không nghĩ tới anh Harry lại cho cậu ân huệ lớn đến thế. Loại độc dược đó ban đầu được gửi thẳng cho ba mẹ Neville, vợ chồng Frank và Alice Longbottom. Bà của Neville dù bị các lương y của St.Mungo ngăn cản vẫn lén đưa cho con trai và con dâu uống, không nghĩ tới nó thật sự có tác dụng. Nếu không trải qua những đêm thâu nhìn cha mẹ thân sinh cứ ngơ ngác không thể nhận ra chính con đẻ của mình thì sẽ không hiểu được cảm giác mừng như điên của Neville khi được bọn họ gọi tên lần đầu tiên sau bao năm mất đi thần trí sống như những đứa trẻ dại khờ. Neville chính là mang ơn Harry suốt đời.

"Em không trách anh để cho ba mẹ em thử thuốc sao?" Cậu nhìn nó hỏi.

"Anh đã chữa khỏi cho ba mẹ em. Em chỉ biết như vậy. Thật sự cảm ơn anh." Neville trịnh trọng nói.

Harry cũng không nói gì nữa mà mỉm cười xoa gò má beo béo của Neville lau đi nước mắt của cậu nhóc.

"Ravenclaw cộng 100 điểm vì trò Harry Potter đã giúp đỡ đồng học." Tiếng nói của Dumbledore vang lên từ phía sau.

Ông vừa dứt lời từng tràng pháo tay từ bốn phía nổi lên, Harry bất đắc dĩ nhìn quanh xấu hổ không biết để đâu cho hết. Cậu lại gây chú ý rồi.

"Đừng khen em nữa. Cho bệnh nhân uống độc dược chưa được kiểm chứng là phạm pháp đấy." Cậu ngượng ngùng che mặt.

"Sẽ không phạm pháp nếu thuốc xuất phát trực tiếp từ một người có chứng nhận bậc thầy. HBP đã được Hiệp hội độc dược trao chứng nhận bậc thầy vắng mặt." Snape tiến lên nói, còn thiếu chữ ký của Phó hội trưởng một chút nữa hắn sẽ bổ sung. Còn việc hắn đã từng gọi HBP là 'Tên vô liêm sỉ lấy bệnh nhân St.Mungo làm chuột bạch thí nghiệm độc dược'. Gì cơ? Hắn có nói như vậy bao giờ à?

"Cháu thật giỏi, Harry. Cô đã nghe nói về bậc thầy HBP thật không nghĩ tới đó lại là cháu." Lily ôm lấy cậu cảm thán.

"Nhóc ngầu lắm, Harry" Sirius vỗ tay.

James, Remus và các giáo sư khác đứng đằng sau cũng gật đầu đầy tự hào.

"Cám ơn mọi người." Harry tươi cười rạng rỡ.

Vào mùa xuân năm đó, Harry Potter học trò năm thứ năm của nhà Ravenclaw đã lập lên một kỷ lục trước nay chưa từng có, trở thành bậc thầy độc dược năm 15 tuổi. Tuy cậu cho rằng điều này là không đúng nhưng lại không ngăn được mong muốn vinh danh từ những người xung quanh. Dù thế trong lòng cậu danh hiệu bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất chính là danh hiệu chỉ thuộc về một mình Snape thôi, Harry nhìn hắn mỉm cười.

Gần đến ngày diễn ra trận đấu Tam pháp thuật cuối cùng, cái tên được nhắc đến nhiều nhất cả tai tiếng lẫn danh tiếng không ai khác chính là Harry Potter, tuyển thủ trẻ nhất, sở hữu số điểm cao nhất cũng đồng thời là bậc thầy độc dược trẻ nhất mới được công nhận. Cậu đẹp trai, cậu giàu có, hậu duệ của Rồng và người cá Siren có giọng hát tuyệt vời. Đám đông xì xào về cậu, bạn học ngưỡng một cậu, những đứa trẻ muốn trở thành cậu. Không ngoa khi nói Harry Potter chính là ngôi sao sáng mới nổi của giới phù thủy nước Anh hiện giờ.

"Như thế này chắc là đủ độ chú ý rồi đi." Harry ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen vần vũ. Thiếu đi danh hiệu Kẻ được chọn cậu phải dùng rất nhiều danh xưng khác để thêm vào tạo nên sự nổi tiếng của bản thân. Cái đích lớn như vậy mà kẻ tham lam như Voldemort còn không để ý đến thì hắn quả thật là bậc thánh nhân. Dù cậu vẫn bị bắt buộc tham gia Tam pháp thuật nhưng trực giác mách bảo cậu sự việc này cùng Voldemort không hề liên quan đến nhau. Cậu tin tưởng trực giác của mình, nó đã cứu cậu trong chân tơ kẽ tóc rất nhiều lần cho nên dù cực kỳ chán ghét nổi tiếng cậu vẫn phải bày trò để xây dựng danh tiếng như thế này.

Bất chợt, Harry cảm nhận được gì đó. Cậu vung đũa phép biểu hiện thời gian, vẫn còn 3 tiếng nữa mới tới giờ tiến hành trận đấu. Harry quay trở lại phòng ngồi xuống ghế vững vàng sau đó hơi mở to mắt. Con ngươi màu vàng kim sắc bỗng sáng lên trông xa như được bao phủ bởi một lớp bụi vàng mờ mịt. Đôi mắt của cậu được kết nối với một vật phẩm luyện kim cách xa nơi này hàng ngàn cây số, chính là con nhện tám chân làm từ búi sợi kim loại mà cậu thả đi cách đây vài tháng.

Tầm nhìn đột nhiên thấp lè tè làm Harry có chút khó chịu trong giây lát. Khi đã quen với tình trạng này, cậu mới có thể đánh giá tình hình xung quanh. Có vẻ như cậu đang ở trong một căn biệt thự cũ nát, âm u. Harry không điều khiển mà để con nhện tiếp tục cuộc hành trình tìm về chủ nhân của nó. Xuyên qua hành lang dài trên tấm thảm đỏ thẫm đã ngả đen vì bụi bẩn, sau khi con nhện chui rúc qua một khe hẹp không gian trước mắt Harry chợt mở rộng. Đây là một căn phòng cao lớn tối om, những tấm rèm nhung dày nặng che kín tất cả cửa sổ, cậu phải cố gắng căng mắt quan sát nhờ những tia sáng hiếm hoi lọt được vào trong.

Trải kín từ trần cho đến sàn nhà là những bức tranh chân dung giống hệt nhau, tất cả đều vẽ một người đàn ông không có tóc, gương mặt trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ ngầu và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi. Gương mặt đối với Harry mà nói quá là quen thuộc, gương mặt của Voldemort. Khi cậu còn đang nhìn ngó khắp nơi thì bất thình lình tất cả con ngươi đỏ máu đều chuyển động hướng về phía cậu. Cơn đau đớn bỏng rát thổi quét qua đôi mắt Harry, cậu vội vàng cắt đứt liên kết.

Rầm...

Harry ngã xuống mặt đất ôm chặt lấy đôi mắt của mình. Gân xanh trên thái dương co giật, ong ong đau đớn như bị hàng nghìn cây búa tạ gõ vào đầu.

"Harry, cậu làm sao thế?" Regulus vừa mới bước vào khung tranh tranh trong phòng của Harry thấy cảnh này liền hoảng hốt kêu to.

Harry ngẩng đầu mờ mịt hướng về phía âm thanh, từ khóe mắt cậu hai dòng lệ đỏ tươi chảy xuống không dứt.

"Mắt... mắt của cậu chảy máu kìa." Regulus hét ầm lên. "Chờ đó để tôi đi gọi giúp đỡ."

"Không cần đâu, Regulus"Harry mò mẫm gọi to nhưng đã quá muộn Regulus đã vọt đi từ lâu rồi.