[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 87: Tức giận



*Thận: Từ chương này trở đi tui viết trong giai đoạn khá là stress. Nói thiệt tui muốn bỏ ngang rồi nhưng lại thấy có lỗi với các cô quá. Thế là tui nghĩ kết ẩu thì cũng vẫn là kết, cả tuần nay tui chưa có viết được chương nào ra hồn nữa đọc lại thấy lấn cấn mà chẳng biết sửa thế nào. Nếu thấy câu cú lủng củng hay có bất hợp lý chỗ nào thì bỏ qua cho tui nha. Lần sau có viết tui thề tui phải hoàn rồi mới đăng.

Harry trở về Hogwarts trong sự chào đón không hề nồng nhiệt. Lũ trẻ con đã bị lùa trở về, nhóm người lớn còn ở lại thì nhìn cậu với vẻ mặt kiêng kị và sợ hãi. Cậu chậm rãi vịn vào Snape bước từng bước nặng nề xuyên qua đám người. Dù cho có đang bị cơn đau đớn dày vò cậu cũng không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt đám người này. Snape cũng biết điều đó nên hắn chỉ trầm mặc đỡ cậu đến lều y tế mà không có một câu dư thừa nào. Chỉ đến khi cánh cửa khép lại cách ly những ánh mắt tò mò bên ngoài Harry mới thả lỏng người, trước mắt tối sầm đổ gục xuống.

Bà Pomfrey cùng Lily vội vàng đỡ lấy Harry đặt cậu lên giường bệnh nhanh chóng tiến hành các biện pháp cấp cứu. Snape lùi lại phía sau canh giữ cánh cửa, đôi mắt đen trống rỗng nhìn chăm chăm vào thiếu niên đã mất đi ý thức nằm đó, bàn tay giấu dưới lớp áo chùng siết chặt.

Một trận ồn ào vang lên, James dùng bùa trôi nổi mang Barty Crouch đang hôn mê tiến vào lều y tế, đằng sau là Sirius, Remus, Dumbledore và cả Bộ trưởng Fudge thừa dịp hỗn loạn cũng lẻn vào theo.

Bà Pomfrey ngẩng đầu trong giây lát liếc nhìn Barty Crouch, ông ta bị đứt mất hai chi nhưng do mặt cắt bị bỏng đã gián tiếp cầm máu cho vết thương nên mặc dù nhìn có vẻ dữ tợn nhưng nhất thời không nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi đã đánh giá sơ bộ tình trạng Barty Crouch bà lại cúi đầu tiếp tục chữa trị cho Harry. Bà dùng kéo cẩn thận cắt mở chiếc áo rách rưới thấm đẫm máu và tro bụi làm lộ ra thân hình gầy gò và những vết thương to to nhỏ nhỏ trên người cậu. Vừa nhìn thấy cảnh này ngọn lửa phẫn nộ như muốn thiêu đốt cả người Lily. Cả người cô run lên vì tức giận nhưng bàn tay vẫn vững vàng lau rửa miệng vết thương trên vai Harry.

"Phần cán mũi tên vẫn còn nằm trong ổ bụng. Chúng ta phải rút nó ra." Bà Pomfrey nghiêm túc phân phó Lily chuẩn bị.

Bà dùng một lưỡi dao bạc rạch mở phần da bụng bị thủng của Harry sau đó nhanh như chớp dùng kẹp rút thanh gỗ mắc kẹt giữa những thớ cơ ra. Ngay cả khi hôn mê Harry vẫn cảm nhận được cơn đau buốt thấu xương khi bà thực hiện thủ thuật, cả người cậu co giật đầu mi xoắn chặt vào nhau phát ra tiếng than đau đớn không ngớt. Máu của cậu chảy thành dòng nhiều đến mức thấm ướt lớp ga giường trắng tinh nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Không giống như những người khác trong phòng đang lo lắng trông ngóng quá trình cấp cứu của Harry, Fudge tham lam nhìn vũng máu đỏ tươi cô đọng dưới đất. Ông ta muốn bước lên thì bị Sirius chặn lại.

"Bộ trưởng, coi chừng dính phải lời nguyền đấy." Y liếc Fudge thấm thía nói.

"Không... tôi... đó chỉ là máu bỏ đi. Cậu ta cũng không biết, đâu có được tính là cướp đoạt." Ông ta chống chế.

"Đúng vậy" Sirius gật gù. Ngay khi Fudge sáng mắt chuẩn bị cúi xuống thì nhanh tay vẫy đũa phép làm biến mất tất cả máu rơi trên mặt đất. "Nhưng cẩn thận vẫn hơn. Nhỉ?"

"Cậu... cậu..." Fudge tức đến run người chỉ vào mặt y.

"Xem đi, tôi quan tâm tới Bộ trưởng cỡ nào." Sirius khoác tay lên vai Fudge cực kỳ 'thân mật' lôi ông ta ra khỏi lều y tế.

Một lúc lâu sau Sirius trở lại đến bên cạnh James hỏi. "Thế nào rồi?"

"Tốt rồi. Thằng bé đã qua khỏi nguy hiểm." Giọng anh trở nên nhẹ nhõm hơn.

"Ừ" Y thở phào gật đầu. "Này, vừa rồi mình gặp lão chỉ huy trưởng Gawain Robards đấy. Ổng hỏi tụi mình có muốn về lại đơn vị không."

"Rồi cậu đáp thế nào?" Anh nhướng mày nhìn Sirius.

"Mình trả lời là..." Y nhún vai. "KHÔNG"

James giơ nắm đấm chạm vào vai của Sirius, đúng là anh em tốt của tôi.

Tuy Harry đã qua cơn nguy kịch nhưng vì mất máu quá nhiều nên nhất thời cậu vẫn chưa thể tỉnh lại. Bà Pomfrey đã chuyển cậu vào bệnh thất trong lâu đài để tiện chăm sóc kĩ hơn. Dumbledore thì đi làm một việc mà ông đã quá quen thuộc, đó là giải quyết những rắc rối mà học trò của mình gây ra. Tuy rằng cái rắc rối lần này thực sự rất lớn. To chuyện rồi đây, Dumbledore đau đầu nghĩ. Và trong khi tin tức về cuộc thi đấu Tam pháp thuật khiến dư luận bùng nổ, người người nhà nhà hoảng sợ thì Harry vẫn cứ an tĩnh ngủ say yên bình trên giường bệnh chẳng mảy may biết gì.

...

Mùa hè ở Gloucestershire không có cát vàng biển xanh mà thay bằng màu tím bát ngát của những cánh đồng hoa oải hương trải dài tít tắp. Gió thổi qua căn nhà gỗ trên đỉnh đồi cao mang theo mùi hương thoang thoảng ngọt ngào dễ chịu. Trước hiên nhà đặt một chiếc ghế bành dài bọc vải mềm mại, cánh cửa sổ phía sau mở rộng cơn gió khiến màn cửa làm từ lụa bay phấp phới quét qua gò má của thiếu niên ngồi trên ghế khiến Snape có cảm tưởng như cậu đang chìm vào trong mây trắng. Hắn hai ba bước tiến nhanh đến phất tay điều khiển tấm màn tự buộc gọn gàng lại.

Harry đang lim dim khi cảm thấy hắn tới thì mỉm cười ngẩng đầu, cậu nhìn chiếc ly thủy tinh chứa độc dược trên tay hắn mà bất dắc dĩ giơ hai bàn tay đã phục hồi lành lặn láng bóng lên cao. "Em đã không sao rồi. Nhìn xem."

Snape không nói gì chỉ đứng đó dùng ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cậu.

"Thôi được rồi." Harry một lần nữa thỏa hiệp. Cậu vươn tay muốn cầm lấy cái ly nhưng lại bị Snape tránh đi.

Hắn hơi khom người đưa ly đến bên môi Harry quan sát cậu uống cho bằng hết rồi đứng dậy mang ly trở về, cả quá trình cũng không nói lời nào.

"Severus, anh định cứ như vậy mãi sao?" Cậu nhíu mày nói nhưng hắn không hề quay đầu lại.

Harry híp mắt nhìn nhìn bóng lưng tuyệt tình của Snape khẽ cắn môi, là anh ép em đấy nhé.

Cộp... cộp... cộp...

Snape sửng sốt cúi đầu nhìn hạt châu màu vàng trắng giao nhau lộp cộp lăn tròn đến cạnh giày của hắn rồi lại văng ra xa. Snape quay phắt lại tức giận dậm chân đùng đùng tới trước mặt Harry. Cậu mở to đôi mắt sũng nước vươn tay về phía hắn chờ đợi, hai người cứ giằng co như vậy một lúc lâu cuối cùng Snape cũng lại là người bại trận. Hắn cúi xuống ôm lấy thân thể gầy gò của Harry vào lòng.

Cậu vòng tay qua thắt lưng vùi đầu thật sâu vào hõm vai hắn rồi phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. "Em xin lỗi. Em sai rồi."

"Ta đã rất sợ." Bên tai Harry vang lên giọng nói đầy áp lực. "Cứ phải nhìn em suýt chết hết lần này đến lần khác. Harry, em ác độc lắm em biết không?"

Trong lòng Harry chợt tràn ngập cảm xúc áy náy và hối hận thật sâu. Cảm giác này sao cậu lại không biết chứ, đau đớn nhất không phải không có người yêu thương mình mà là phải tận mắt chứng kiến người thân yêu rời đi. Bởi vì Snape luôn biểu hiện ra là người thật cứng rắn mạnh mẽ dường như không có gì có thể hạ gục mà cậu cứ vô tư cứa thêm vào lòng hắn những nhát dao thật sâu. Cậu đã quên mất hắn cũng là con người, có cảm xúc, trái tim của hắn cũng sẽ tổn thương như bất cứ ai.

"Em đã luôn một mình rất lâu." Harry giấu mặt vào vai Snape nhỏ giọng giãi bày, tiếng nói có hơi lạc đi. "Em không quen tìm kiếm sự trợ giúp cũng không quen nhận được sự giúp đỡ của người khác. Em sẽ sửa... Xin anh, đừng không để ý tới em nữa."

Tiếng hạt châu rơi xuống mặt sàn liên tiếp vang lên, Snape phát ra tiếng thở dài không thể nghe rõ, có người yêu nhỏ không bớt lo như thế hắn có thể làm gì đây. Snape khẽ nâng gương mặt của Harry hôn lên khóe mắt ướt nhem của cậu, rồi tới gò má mềm mại cuối cùng là đôi môi tái nhợt lành lạnh. Nhẹ nhàng liếm mút, chậm rãi triền miên vỗ về, xoa dịu tâm trạng xúc động của Harry cũng như an ủi trái tim đau đớn của chính hắn. Quen biết một người là do duyên phận, hiểu được một người là do kiên trì. Chinh phục được một người dựa vào trí tuệ, có thể ở bên nhau dài lâu hay không thì lại phải dựa vào sự bao dung.

Harry rời khỏi môi Snape ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen sâu hun hút đã không còn trống rỗng của hắn mà nhẹ nhàng mỉm cười. Cậu sẽ không nói cảm ơn, hắn không cần những lời sáo rỗng đó. Hắn cần cậu, đồng dạng cậu cũng cần hắn. Kiếp này có thể gặp được người chính là may mắn lớn nhất của em.

Cậu còn muốn gần gũi Snape thêm một chút nữa lại bị tiếng rung của gương hai mặt cắt ngang. Snape hiểu ý nhặt cái ly nằm lăn lóc trên mặt đất muốn rời đi lại bị Harry ngăn cản. Cậu kéo hắn ngồi xuống ghế bành cứ tự nhiên coi Snape là gối mềm để ngả lưng, Harry xoay chuyển người tìm một vị trí thoải mái nhất dựa hẳn lưng vào người Snape sau đó mở gương hai mặt.

"Chào buổi sáng, cậu Potter... và cả... ngài Snape?" Giọng nói hưng phấn của Rita Skeeter vang lên khi bắt gặp còn một người khác nữa thì suýt nghẹn.

"Chào buổi sáng, bà Skeeter. Dạo này bà thế nào?" Harry mỉm cười hỏi.

"Cực kỳ tốt. Trên thực tế dạo này tôi tốt đến mức ban biên tập còn phải đau đầu xem với diện tích hữu hạn của tờ Nhật báo tiên tri thì phải đăng tin nào trước." Bà ta kích động nói.

"Vậy thì tốt." Cậu nhận lấy tách trà Snape đưa qua nhấp một ngụm. "Tình hình ở Bộ thế nào rồi?"

"À phải, hôm nay tôi gọi cho cậu cũng vì chuyện này đây. Việc xảy ra vào ngày thi đấu cuối cùng của giải Tam pháp thuật đã dấy lên mâu thuẫn giữa hai nước Anh và Đức. Bộ trưởng Fudge khăng khăng cáo buộc phía Đức đã tiếp tay cho kẻ-mà... à cho Rodolphus Lestrange. Tạo điều kiện để hắn che giấu đội quân quái vật với âm mưu tấn công giới phù thủy nước Anh. Còn phía Đức lại cho rằng nước Anh không thể quản lý tốt giám ngục, chỉ biết trục xuất chúng mà không quan tâm chúng sẽ đi đâu làm gì. Như thế đã vi phạm Đạo luật Quốc tế về Kiểm soát Sinh vật Huyền bí gây nguy hại."

"Nghe thật là phức tạp." Harry có phần nhức đầu, có sống thêm bao nhiêu năm nữa cậu cũng không thể hiểu được mấy chuyện chính trị này.

"Ai nói không phải đâu. Đây chính là thảm họa ngoại giao lớn nhất của nước Anh kể từ trận đấu sống còn giữa Dumbledore và phù thủy hắc ám Gellert Grindelwald năm 1945." Rita Skeeter phía bên kia gật gù.

"Nghe bà nói thì có vẻ Fudge cho rằng Rodolphus Lestrange gây ra chuyện này chứ không phải Voldemort?" Cậu hỏi.

Rita Skeeter nghe thấy cái tên này hơi run lên một chút rồi ngập ngừng đáp. "Đúng vậy, Bộ trưởng đã phát lệnh truy nã Rodolphus và Bellatrix Lestrange nhưng chủ yếu mang tính biểu tượng, gần như không có hành động thực tiễn nào."

"Tôi có thể hiểu được." Không ngoài dự đoán, lão nhát chết Fudge lại tiếp tục phủ nhận khả năng Voldemort đã quay trở lại.

"Còn nữa, dạo gần đây Bộ trưởng đã tập hợp một số thần sáng và cả những kẻ giấu mặt trong hẻm Knockturn để tạo thành một nhóm người chuyên theo dõi hành động của những ai ông ta cho là có âm mưu lật đổ chính quyền hiện tại."

"A?" Harry ngạc nhiên, bây giờ mới có tí tin tức đáng giá này.

"Bởi vì thần sáng Potter và thần sáng Black từ chối không trở về làm việc tại Bộ pháp thuật mà cứ ở lại Hogwarts. Bọn họ còn là nòng cốt của hội Phượng Hoàng, tôi cho rằng Bộ trưởng Fudge nghi ngờ Dumbledore tính toán xây dựng một đội quân chống lại Bộ và định lấy Hogwarts làm tổng hành dinh. Ông ta còn nghiêm cấm các cuộc hội thoại giữa ba người trở lên trong Bộ và ban hành lệnh kiểm soát thư từ và phương tiện liên lạc, không khí làm việc ở Bộ bây giờ rất áp lực." Rita Skeeter nói ra những gì mà bà ta biết.

"Còn việc mà tôi nhờ bà để ý, có ai ở Bộ pháp thuật hành động khác thường không?" Mặt mày Harry trở nên nghiêm trọng.

"Bởi vì những việc mà Bộ trưởng đã làm tôi thấy ai cũng khác thường hết. Có lẽ cần phải quan sát thêm, nếu có tin tức mới tôi sẽ cho cậu biết đầu tiên." Rita Skeeter nhún vai.

"Được rồi, cảm ơn bà. Nếu có khó khăn gì đừng ngại nói với tôi." Harry gật đầu.

"Tất nhiên rồi, tạm biệt nhé." Rita Skeeter nhếch môi cười rồi biến mất.

Cất đi gương hai mặt, Harry đăm chiêu nhíu mày. "Tệ thật em đang muốn gặp giáo sư Dumbledore và mấy người nữa."

"Cho dù là Bộ trưởng Bộ pháp thuật thì cũng không thể nhúng tay vào các buổi tụ hội của quý tộc." Snape nhắc nhở.

Harry quay đầu nhìn hắn chợt nở nụ cười rạng rỡ. "Hình như sắp tới sinh nhật em rồi. Em muốn tổ chức một bữa tiệc mời tất cả bạn bè tham gia, anh nói có được không?"

"Em thích là được. Ta sẽ giúp em viết thiệp mời." Snape xoa xoa mái tóc xù xù của Harry cưng chiều nói.

"Tay em đã lành hẳn rồi." Harry la ó.

"Chuyện đó để Poppy khám lại mới có thể kết luận." Hắn gạt đi.

"Vậy chừng nào cô Pomfrey nói được anh phải để em được làm mọi thứ đấy nhá. Em còn muốn tự tay nấu bữa tiệc sinh nhật nữa." Cậu cọ đầu vào người hắn năn nỉ.

"Cái đó để sau đi."