[HP] Ta Là Duy Nhất

Chương 16: Ghen ghét



Edit: Lục

Tôi chỉ muốn nói là tôi đang lạc ở mùng 7, ai cho tôi dề lại 28 Tết dới!!

Không biết khi nào chương này có thể diện kiến mọi người a~

- ----------------------------------------------------

"Potter, là một trong ba quán quân tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật, trò hẳn phải biết mình cần một người bạn nhảy cho lễ Giáng Sinh." Giáo sư Snape trong văn phòng hỏi.

"Không biết, thưa giáo sư."

"Vậy hiện tại trò đã biết." Snape đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ nói tiếp, "Mặt khác quán quân dự thi còn phải khiêu vũ mở màn, cho nên về vấn đề khiêu vũ trò thật sự không ổn, ta tin từ giờ bắt đầu luyện tập hẳn sẽ khá lên một chút. Potter, ta không hy vọng ngươi khiến Slytherin mất mặt."

"Vâng, giáo sư." Harry vừa cất bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người hỏi Snape, "Giáo sư, chỉ có thể mời bạn nhảy là nữ sao?"

"Chẳng lẽ trò nghĩ trò được phép mời nam sinh?"

"Nga, thực xin lỗi. Con đi ngay." Harry ra khỏi văn phòng Snape, không biết phải giải thích việc này với Draco như nào. Từ khi tiến vào mối quan hệ yêu đương với Draco, cậu nhận ra Draco có tính chiếm hữu đặc biệt cao, Harry chỉ cần cười nhẹ với một ai đó cũng có thể làm hắn ghen. Sau đó liền trở thành một tên nhỏ nhen, giận dỗi vô cớ*.

Lục: Nguyên văn ở đây là Lâm Đại Ngọc-là một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết, từ bé lớn lên ở thành Dương Châu, tư chất thông minh, có tài làm thơ nhưng tính tình nhỏ nhen, hay buồn giận và tự ti về số phận mồ côi, phải đi ở nhà bà ngoại (Theo Wikipedia)

"Em thật vô tâm, anh ngày thường thà để ngòi bút hướng tới mình*, cũng không để em phải chịu đựng, chỉ sợ em bị thương. Nhưng hôm nay em lại đối với anh như vậy, Harry em nói anh phải làm thế nào mới tốt a!"

Lục: Ý chỉ những điều nguy hiểm

Harry tưởng tượng bộ dạng đó của Draco liền lên cơn đau đầu.

"Draco, anh biến Tam Pháp Thuật yêu cầu bạn nhảy chứ?" Ở lúc ăn cơm, Harry hỏi Draco.

"Biết, làm sao vậy?" Draco quen tay cầm hai phần bít tết đặt vào dĩa mình và dĩa của Harry.

"Giáo sư Snape nói không thể mời nam sinh, cho nên..."

"Không có việc gì, anh có thể hiểu. Nhưng là đến lúc đó anh muốn em bồi thường cho anh." Draco cố ý kéo dài âm cuối từ "Bồi thường", trông có vẻ nghịch ngợm lại đáng yêu.

"Bồi thường thế nào?"

"Mời anh ăn một bữa ăn ngon." Draco bổ sung nói, "Hơn nữa em là người mua."

"Cứ như vậy? Không còn yêu cầu khác?"

"Chẳng lẽ em còn nghĩ đến cái khác?"

"Không cần, như vậy khá tốt. Đến lúc đó ăn cái gì thì anh chọn, em tính tiền." Harry nghe được yêu cầu này của Draco tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến cha mẹ có để lại cho mình một hầm Galleons, yêu cầu này của Draco, Harry vẫn có thể ứng phó được.

Cuối cùng, Harry mời một người từ một quốc gia xa xôi ở phương đông trên dưới 5000 năm lịch sử có tên Trung Quốc là một nữ sinh Hufflepuff, gọi là Susan.

Lục: Yia, đây là tên tác giả của bộ TLDN này đó~

Vị này nữ sinh cùng những người khác không giống nhau, tóc cô có chút xoăn, hơn nữa còn mang theo mắt kính. Cũng coi như là dễ nhìn,là một bạn nhảy không tồi.

"Tóc mình từ nhỏ đã xoăn như vậy." Susan giải thích nói, "Bạn bè của mình còn thường xuyên trêu chọc mình nói nếu mình đi tham gia vũ hội tóc đều không cần làm."

"Kỳ thật mình cảm thấy tóc xoăn cũng khá xinh đẹp." Harry cẩn thận đánh giá Susan một phen, tuy rằng không thể gọi là kinh diễm, nhưng tuyệt đối không tục tằng. Ở trên người nàng có một cảm giác đặc thù của người đến từ phương đông.

"Cảm ơn. Nhưng mà mình cảm thấy mặc sườn xám vẫn là đừng làm tóc quá xoăn mới đẹp, có lẽ cuối tuần mình nên đến Hogsmeade chỉnh lại."

Ở vũ hội cuộc thi tam Pháp Thuật, Harry nắm lấy bàn tay Susan, tuy rằng lẫn ở bên trong đám người, nhưng Susan vẫn như cũ cảm nhận được một cổ lạnh lẽo: "Harry, Draco có phải là đang nhìn chúng ta?"

"Không có việc gì, đừng lo lắng. Hắn chính là như vậy." Harry ngoài miệng an ủi Susan, nhưng thực tế trong lòng cậu cũng cảm nhận được cổ lạnh lẽo kia. Chỉ có Draco ở thời điểm cực kỳ không vui mới có thể toát ra khí tức lạnh lẽo như vậy.

Khi âm nhạc vang lên hai người bắt đầu khiêu vũ kết hợp nhẹ nhàng, dáng múa của Susan tạm thời thu hút sự chú ý của Harry, đem Draco ném ra sau đầu.

Vũ hội kết thúc, Susan liền đi theo đám bạn của mình. Harry một mình trên đường đi về.

Cậu không phòng bị đi tới, bị đột nhiên xuất hiện một bóng người khiến Harry trở tay không kịp.

Bóng người kia túm cậu chạy vội, hai người cơ hồ là một đường nhanh như điện chớp mà trở lại phòng ngủ Slytherin.

"Harry, em có biết hay không hiện tại anh vô cùng tức giận." Draco vừa trở về liền đem Harry đè xuống giường, làm Harry khó hiểu chính là cậu căn bản không tìm thấy nguyên nhân làm Draco tức giận như vậy.

"Em cùng cô ả kia khiêu vũ trông rất vui vẻ nhỉ," Draco gằn từng chữ một đem từng đó từ nói ra, áo sơ mi của Harry trên tay hắn cũng đã cởi bỏ hơn phân nửa," Thế nào? Quên mất em có một người bạn trai sao?"

"Draco, em không quên ước định." Harry giãy giụa bò dậy lấy từ bên trong áo choàng một hộp bánh kem, "Nào, rất ngon. Nếm thử xem."

Draco nhìn thoáng qua bánh kem, lại nhìn thoáng qua Harry. Ôm lấy Harry bị hắn đem đè ở dưới thân nói: "Bảo bối, đêm nay em chính là bánh kem."

Nguyên lai 'muốn ăn ngon lại còn Harry trả tiền' của Draco chính là ý này, Harry hối hận không thôi, nhưng mà đã nói thì phải làm, cậu chỉ có thể thành thành thật thật trở thành món ngon mỹ vị của Draco, để hắn từ từ thưởng thức.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn' bạch thật sơ dinh dưỡng dịch', cảm tạ đã duy trì. Cái kia mọi người tiếp theo tương đối ngược, không tiếp thu được ngược có thể nhảy qua một chút ha

- ---------------------------------------------

28/1/2023

Oh Shjt!!!! Tôi thế mà có thể kiên nhẫn làm một chương hớn 1000 từ trong vòng 1 ngày....

Thật ra thì...mọi lần đối với mấy chương hơn 1000 từ như này thì đa phần tôi làm trong 2 ngày (Nếu tôi không lười?). Mau mau khen tôi đi a~

Tôi không đòi quà đâu chỉ cần 1 ngôi sao màu cam, cám ơn~.