[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 120: Manh mối mới từ nước Đức



Mulciber kính sợ lén liếc nhìn Tom, sau đó mới đặt giấy tờ trong tay lên mặt bàn, "Hình như có nơi nào đó phát nổ, nếu như không phải mấy năm trước Ngài sắp xếp người trà trộn vào tất cả các nước khác, e rằng chúng ta không thể biết được việc này."

Tom nghe như thế, vẻ mặt tức giận mới chậm rãi thu lại. Nhưng hắn cũng không vội xem tài liệu trên bàn mà nhìn Mulciber, thấp giọng hỏi: "Nói vậy nghĩa là tin tức này không có nhiều người trong Bộ Pháp Thuật biết?"

"Ngoại trừ những người ở nước Đức báo tin về, tại nước Anh chỉ có tôi và ngài Malfoy biết thôi, thưa Chúa Tể." Mulciber lập tức trả lời.

Nghe đến đây, thần sắc của Tom mới hòa hoãn lại, hắn hài lòng gật đầu với Mulciber, "Ngươi làm rất tốt. Tiếp tục phong tỏa tin tức, nếu như phía chính phủ Đức không thông báo, chúng ta liền xem như không hay biết gì."

"Chuyện này..." Mulciber sửng sốt, không hiểu đây rõ ràng là một cơ hội rất tốt để vơ vét tài sản từ chính phủ nước Đức, nhưng tại sao Tom lại bỏ qua. Nhưng, suy nghĩ lại, nếu làm lớn chuyện này khiến cho các pháp sư, phù thủy nước Anh đều biết, sợ rằng không dễ che giấu nữa. Hơn nữa, lời của Chủ nhân chưa bao giờ sai.

Vì vậy, y gật đầu nhận lệnh, rồi rời phòng làm việc của Tom.

Sau khi Mulciber ra ngoài, Tom mới cúi đầu nhìn đống giấy tờ trước mặt, nhưng hắn còn chưa kịp mở ra xem những tài liệu tuyệt mật về sự kiện xảy ra bên phía nước Đức thông báo về, cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng gõ.

Tom cất tài liệu kia đi, sau đó mới nói: "Vào đi!"

Đẩy cửa đi vào là một trợ lý khác của hắn, mang tới những văn kiện và công vụ trong nửa tháng hắn đi vắng. Tom nhìn đống văn kiện trôi nổi giữa không trung, nhức đầu bóp trán, sau khi người kia đặt xuống liền ra dấu cho y đi ra ngoài.

Dù thế nào, trước tiên hắn cần xử lý xong những công vụ chồng chất trong nửa tháng đã. Mặc dù khi hắn đi vắng có một Thứ trưởng lớn tuổi hỗ trợ xử lý công việc, nhưng mà dù sao hắn mới là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, có một số việc hắn phải gật đầu mới được.

Nhìn đống văn kiện chồng chất siêu vẹo mà không hề đổ xuống, Tom nhắm mắt suy nghĩ, sau đó gọi vị trợ lý bên ngoài phòng làm việc vào, nói y mời Thứ trưởng tới đây. Dù sao phần lớn văn kiện này vị Thứ trưởng Kim Mellon đã xem qua, thậm chí có thể nói lão hồ ly Kim Mellon kia đã nghĩ ra cách xử lý. Tìm lão nói không chừng đến tối có thể xử lý xong công việc cần thiết trước.

Nói cách khác...

Tom nhìn núi văn kiện, thở dài, sợ rằng mình hắn thì đến tối mai cũng không thể xử lý xong.

Có một Thứ trưởng nhiều tuổi đã thành tinh hơn nữa trong đầu vốn đã có sẵn phương án xử lý đứng ra hỗ trợ, cộng thêm sự quyết đoán của Tom, một giờ sau giờ tan ca, rốt cuộc những văn kiện kia đã được xử lý ổn thỏa, cho dù sáng hôm sau chưa kịp thông báo tới những người liên quan thì cũng kịp xuất hiện trên bàn làm việc của những bộ phận khác.

Tom nở nụ cười cảm ơn Kim Mellon đã bận rộn giúp đỡ hắn cả buổi chiều, khác sáo mời ông về nhà mình ăn tối.

Kim Mellon cũng khách khí cười, nói ở nhà đã chuẩn bị bữa tối chờ ông về ăn.

Tom cũng không cố nài. Trong mười hai năm Harry mất tích, hắn ngày ngày ngày tăng ca là bởi vì có trở về thì căn nhà kia cũng chỉ có mình hắn, mà giờ đã có người chờ hắn trở về.

Nghĩ tới đây, hắn cũng không cố nán lại Bộ Pháp Thuật xem tài liệu tuyệt mật Mulciber đưa cho mình nữa, chỉ lấy từ trong ngăn kéo ra rồi rời phòng làm việc, gật đầu xem như đáp lời chào của nhân viên trực đêm rồi về thung lũng Godric.

Vừa xuất hiện trên con đường quanh co trong thung lũng, Tom đã thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ nhà mình. Trong lòng ấm áp, hắn bước nhanh hơn, vừa chào hỏi những người đã ăn tối xong, đi tản bộ trên đường, vừa bước nhanh về nhà mình.

Khi mở cửa, hắn thấy Harry và Severus đang bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, thậm chí tóc mái Harry vẫn còn ướt mồ hôi, để lộ ra vết sẹo mà hắn vô cùng quen thuộc.

"Anh về rồi!" Ngay khi Tom vẫn còn ngây người đứng trước ngưỡng cửa, Harry ngẩng đầu thấy hắn, liền nở nụ cười gọi hắn vào ăn tối, "Không biết khi nào anh mới về nên thịt bò của anh vẫn để trong bếp." Harry nói xong liền quay người, nhưng anh vừa mới rời phòng khách, Tom đã theo kịp anh vào bếp.

"Harry..." Hắn nhỏ giọng gọi một tiếng, trong lúc Harry vô thức quay đầu lại lập tức ôm lấy anh, cúi đầu, mạnh mẽ mà thận trọng hôn môi anh, khát khao hút lấy chất ngọt trong miệng anh, nỉ non: "Em trở về thật sự quá tốt."

Harry ở trong ngực Tom giãy dụa mấy cái, cuối cùng không còn sức lực mà chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt. Mặc dù lý trí mách bảo anh rằng Tom rất nguy hiểm, không nên lần nữa rơi vào mê đắm, nhưng trong chuyện tình cảm, lý trí có tác dụng gì đâu. Đây là bản năng muốn gần gũi thân mật với người mình yêu mà thôi.

Hồi lâu sau, Tom mới ý thức được trong nhà không chỉ có mình và Harry, không nỡ mà buông Harry, hơi đẩy anh ra một chút, lại hôn lên trán anh một cái, nhỏ giọng nói: "Harry, ta phát hiện ta không yêu em."

"Cái gì cơ?" Harry còn đang bối rối, nghe thấy câu này liền ngẩng đầu nhìn Tom, "Anh nói gì?"

"Ta phát hiện ta không chỉ đơn giản là yêu em, mà đã sớm coi em như một phần linh hồn mình, cũng không thể để mất em." Tom ôm chặt Harry lần nữa, sau đó buông tay, bưng phần bít tết của mình lên, "Đi thôi, Severus đang ở bên ngoài chờ chúng ta ăn tối đó."

Nói qua hắn đi ra ngoài, đến phòng khách thấy Severus đang ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ vốn tái nhợt lại hơi ửng hồng.

Tom vừa nhìn liền biết, hẳn là Severus thấy hắn và Harry vào bếp lâu như vậy mà không đi ra, tò mò vào xem, không ngờ lại thấy hai người bọn hắn đang hôn nhau nên mới đỏ mặt. Hắn bật cười, vời Harry đang chần chừ đi ra, ra dấu ăn tối thôi.

Mãi đến khi ăn xong, thậm chí là tắm rửa thay đồ ngủ nằm trên giường lớn của hai người, Tom vẫn còn nhớ đến ánh mắt kỳ quái không ngừng dán lên người hắn nhưng lại khiến hắn cảm thấy thoải mái của Harry.

Hắn tự cười nhạo mình, đã bao nhiêu tuổi mà vẫn như đứa nhỏ mới mười bảy, mười tám, chỉ vì một chuyện như vậy mà trái tim vui vẻ đến không tĩnh tâm được, lại còn tự tưởng tượng ra những chuyện khác. Sau đó mới lấy tài liệu Mulciber đưa, ngồi ở trên người, cẩn thận xem.

Nhưng mà đến khi đọc xong, nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, chỉ còn vẻ mặt nghiêm trọng như khi hắn vừa nghe tin nước Đức phát nổ.

Tom ngồi ở đầu giường nhìn tài liệu kia, suy nghĩ đến nửa giờ, sau đó đột nhiên đứng dậy, đi dép lê rời phòng ngủ, sang phòng sách.

Mà trong thư phòng Harry cũng không có nằm ngủ. Bởi vì James và Sirius không ở đây, hôm nay chỉ có một mình Severus ở phòng khách. Mà Harry không ngừng nhớ lại câu nói của Tom lúc ở trong bếp: Ta phát hiện ta không chỉ đơn giản là yêu em, mà đã sớm coi em như một phần linh hồn mình, cũng không thể để mất em.

Lời này của Tom rốt cuộc là vì giữ anh ở lại, hay là lời thật lòng?

Còn có một điểm quan trọng nữa, Harry nhớ tới thế giới trước khi anh tới đây – thế giới đã có được hòa bình mà mọi người mong đợi.

Anh là Trường Sinh Linh Giá cuối cùng của Voldemort, nếu như anh không giết thì anh sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám thứ ba, hoặc Voldemort sẽ thông qua anh mà sống lại, lần nữa thống trị thế giới.

Mà câu nói anh như một phần linh hồn Tom khiến anh cảm động, đồng thời nhớ lại ký ức khiến anh không muốn nhớ đến nhất kia, cảm giác bị bạn bè, người thân xa lánh đó, anh không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Một ngày trước anh còn là Cậu Bé Vàng của tất cả, là đối tượng bọn họ sùng bái, hoan hô, nhưng chỉ sau một ngày, khi tin tức kia bị truyền ra, anh đi đâu cũng nghe được tiếng xì xào bàn tán, cho đến cuối cùng anh như một con chuột, không dám ra ngoài cửa nữa. Thậm chí còn có người tập trung trước cửa Bộ Pháp Thuật, yêu cầu giết chết 'Chúa Tể Hắc Ám' là anh.

Mà đến cuối cùng, anh vẫn cho rằng đó là một lời đồn, là mưu kế của Dumbledore. Chỉ có điều, nghe lời nói kia của Tom, trái tim Harry đột nhiên hẫng một nhịp, bắt đầu nghĩ rằng có lẽ đó là sự thật.

Trong khi Harry trằn trọc không ngủ được, anh chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra: "Ai đó?" Anh bật dậy hỏi, sau đó nghe thấy tiếng đáp của Tom, còn thêm câu anh cứ ngủ đi, không cần để ý đến hắn.

Nếu thật sự không có chuyện gì nghiêm trọng, Tom sẽ vội vàng rời đi sau bữa trưa, rồi trở về muộn hơn một tiếng đồng hồ sao? Nếu không có chuyện gì, hắn nửa đêm sẽ sang phòng đọc sách tìm kiếm sao?

Harry do dự một lát rồi dứt khoát đứng dậy, đi ra gian ngoài, thấy Tom đang tìm kiếm gì đó trên giá sách.

"Anh đang tìm gì thế?"

"Bản đồ nước Đức, ta nhớ trước kia em có mua." Tom không quay đầu lại, trả lời.

Harry đứng sau Tom kinh ngạc, sau đó dựa theo trí nhớ tìm kiếm, cuối cùng thật sự tìm được tấm bản đồ nước Đức từ vị trí mà anh cất trước kia.

Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, Tom không hề dịch chuyển bất cứ đồ vật gì anh trưng bày sao? Những bức tranh kia vẫn thế, những quyển sách ở đây cũng vậy.

Tom không chú ý tới biểu hiện khác thường của Harry, cúi đầu nhiệt tình hôn Harry một lúc, rồi ngồi xuống bàn đọc sách, mở tấm bản đồ ra, cầm bút lông đánh dấu lên bản đồ.

Harry ngập ngừng, rồi dẫm mạnh chân nhắc nhở Tom rằng mình đang bước tới. Thấy Tom không tỏ vẻ gì là phản đối, mới cúi đầu nhìn những địa điểm được Tom dùng màu sắc khác nhau đánh dấu lên. Nhìn hồi lâu vẫn không nhận ra điều gì.

"Này..." Anh chuẩn bị lên tiếng hỏi, Tom đã nghiêm trọng mà quay đầu nhìn anh. "Harry, ta nghĩ ta đã tìm ra được vị trí của của căn cứ bí mật kia." Nói xong hắn cầm bút lông màu đỏ vẽ một vòng tròn lên một điểm trên bản đồ.

P/s: Ta nói tên của chương truyện sau là: Trường Sinh Linh Giá – Voldemort.