[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 13: Dumbledore và mèo



"Trò nghĩ, thân là Huynh trưởng Slytherin, trò có quyền lợi có thể đi lại trong trường học trong giờ giới nghiêm." Tom cười lạnh xoay người lại, ánh mắt không chút che giấu sự phòng bị nhìn bóng người trong bóng tối, "Thưa giáo sư Dumbledore."

Dumbledore với mái tóc và bộ râu màu nâu dài được buộc lại đang đứng ở góc tối sau cây cột Tom vừa lướt qua. Tom nhìn chằm chằm bóng người của ông lúc ông bước ra, lên tiếng chào: "Chào buổi tối, giáo sư Dumbledore."

"Chào buổi tối, Tom." Dumbledore chậm rãi đi ra trước mặt Tom, "Trò vừa từ thư viện về hả?"

"Hình như trò không vi phạm nội quy nào, thưa giáo sư."

"Không có." Dumbledore đi tới gần Tom.

Nhìn nụ cười càng lúc càng sâu, Tom như cảm nhận được áp lực như hắn đã từng cảm thấy trong lần đầu tiên gặp lão già này. Người kia lúc nào cũng bày ra thái độ hòa nhã, dáng vẻ thoải mái không chút để tâm và nụ cười độ lượng giả dối nhìn hắn, khiến hắn có cảm giác như bị thương hại!

Tom siết chặt nắm tay dưới lớp áo chùng, "Nếu như không có chuyện gì, trò xin phép về nghỉ ngơi. Dù sao tiết đầu sáng mai chính là tiết Biến hình đầu tiên của năm thứ năm."

Hắn nỗ lực ròng rã suốt bốn năm chính là muốn khẳng định bản thân với người đầu tiên dẫn dắt hắn đi vào thế giới Pháp thuật, hơn nữa còn muốn thể hiện cho ông ta thấy, hắn không giống những kẻ tầm thường kia. Thậm chí, bốn năm nay, hắn không ngừng muốn Dumbledore nhìn hắn bằng con mắt khác! Nhưng mà...

Tom xoay người, toàn thân cứng ngắc đi khuất tầm mắt Dumbledore.

Nếu như hắn có thể tìm được Phòng Chứa Bí Mật, nếu như hắn có thể chế tạo được một, hay thậm chí là nhiều Trường Sinh Linh Giá, nếu như hắn có thể đạt được thành tích khiến toàn thế giới Pháp thuật phải mở to mắt mà nhìn, Dumbledore chắc hẳn sẽ không thể coi thường hắn được nữa?

Hắn, mang dòng máu của pháp sư vĩ đại nhất Slytherin, từ nhỏ hắn đã khác biệt với đám người tầm thường, thấp hèn kia. Tương lai, hắn nhất định sẽ trở thành một pháp sư vĩ đại nhất giới Pháp thuật! Trở thành một pháp sư khiến Dumbledore phải nhìn bằng con mắt khác, trở thành một pháp sư mà ông ta không thể coi thường!

Ngoặt vào một khúc quanh, rồi ngoặt thêm lần nữa!

Bước chân của Tom càng lúc càng nhanh, nhưng khi gần về đến Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, hắn đột ngột dừng bước. Hắn nhìn bức tường đá ẩm ướt phủ rêu xanh trước mặt, rồi chợt xoay người đi đến một hành lang tối tăm khác dẫn sâu xuống.

Dumbledore hẳn sẽ không còn ở hành lang Hogwarts nữa, vậy sao hắn không nhân lúc này đi tìm kiếm Phòng Chứa Bí Mật của Slytherin trong truyền thuyết kia? Là hậu duệ của Slytherin, ngay từ đêm đầu tiên vào Slytherin, Tom đã hoài nghi vì sao biểu tượng của Slytherin lại là một con rắn rồi. Mà sau khi tra ra được huyết thống của mình, hắn càng khẳng định ý nghĩa đại diện của con rắn.

Hắn tin chắc, Phòng Chứa Bí Mật mà cuốn Hogwarts, Một Lịch sử chỉ dành vài câu đề cập tới – trước khi rời bỏ Hogwarts, Salazar Slytherin đã tạo một Phòng Chứa Bí Mật – sẽ dùng biểu tượng rắn làm dấu hiệu. Bởi vì Xà Ngữ là một đặc trưng của Slytherin, cũng chỉ có dùng Xà Ngữ mới có thể đảm bảo không một kẻ nào khác trừ Slytherin có thể vào được Phòng Chứa Bí Mật.

Có điều, phạm vi những thứ có liên quan với biểu tượng rắn rất nhiều, hắn không thể nào kiểm tra từng cái một được. Hơn nữa, Salazar Slytherin chắc chắn sẽ không để dấu hiệu quan trọng như vậy ở một nơi dễ dàng nhìn thấy.

Ngoặt vào một khúc quanh khác, Tom nhuần nhuyễn gõ nhẹ đũa phép lên một điểm ở giữa bức tường đá phủ rêu xanh, để lộ ra một cánh cửa màu đỏ. Hắn nghiêng người lách qua cánh cửa đang chậm rãi mở ra, đi tới trước một cánh cửa khác mà lần trước hắn tình cờ phát hiện.

"Mở ra!" Hắn nhìn chằm chằm biểu tượng con rắn mờ mờ trong bóng tối, phát ra một tiếng rin rít chói tai, nhưng biểu tượng con rắn kia lại không mảy may biến đổi.

"Không phải nơi này sao? Hay là mở không đúng cách..." Tom suy nghĩ, đang định rút đũa phép ra kiểm tra biểu tượng kia một cách kỹ lưỡng, lại chợt nghe thấy tiếng dẫm lên đá vốn không thể xuất hiện trong hành lang bí mật không một bóng người này.

"Kẻ nào?" Hắn lập tức chỉa thẳng đũa phép về phía vừa phát ra tiếng động, quát một tiếng, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt xanh lục tỏa sáng giữa bóng tối.

Tom tiến lên một bước, thần kinh căng lên lúc này mới chậm rãi thả lỏng.

"Hóa ra là một con mèo đen." Hắn nhỏ giọng nói, hạ đũa phép xuống, ngay lúc con mèo xoay người rời đi, hắn đột nhiên hô, "Hóa đá!"

"Cạch!"

Một tiếng rơi nặng nề vang lên từ mặt đất. Lúc này Tom mới đi tới, đá vào thân hình cứng ngắc của con mèo đen kia một cái, "Thực sự chỉ là một con mèo bình thường thôi sao?" Con mèo hóa đá bị hắn đá một cái, thân người đập vào bức tường đá bên cạnh, lần nữa phát ra tiếng va chạm.

"Phục hồi!" Tom lầm bầm niệm, con mèo bị hóa đá lập tức tung người nhảy dựng lên.

"Meo meo!" Nó hướng về phía Tom hung tợn kêu, sau đó xoay người chạy vào góc tối.

"Khoan đã!" Tom theo bản năng đứng dậy đuổi theo con mèo xuất hiện một cách kỳ quái kia, thậm chí không kịp nhận ra mình vừa đi vào một hành lang dài hẹp tối tăm khác của Hogwarts. Đến khi con mèo kia tung người nhảy bổ tới tấm thảm treo tường phủ kín hành lang, hắn sửng sốt phát hiện, con mèo đen mà hắn chưa từng rời mắt đã không thấy đâu nữa.

Chết tiệt!

Tom thầm rủa một tiếng, nhận ra mình vừa bỏ lỡ một cơ hội tốt!

Lúc đuổi theo con mèo kia, hắn vốn không chút suy nghĩ đến việc tại sao bản năng của hắn lại từ bỏ việc nghiên cứu biểu tượng con rắn kia mà đuổi theo một con mèo không rõ lai lịch. Nhưng sau khi chạy theo con mèo trong hành lang tối tăm như mê cung, hơn nữa còn là những hành lang mà hắn chưa từng phát hiện, hắn mới ý thức được tại sao bản năng lại thúc giục hắn đuổi theo nó.

Nếu như con mèo kia có thể xuất hiện trước khi hắn đi vào trong hành lang bí mật, hẳn là nó rất quen thuộc với những hành lang bí mật khác ở Hogwarts, nếu như hắn có thể lợi dụng nó...

Nhưng bây giờ con mèo đó đã chạy biến đâu mất rồi!

Đáng chết!

Tom hít một hơi thật sâu, nhìn tấm thảm treo tường phủ kín bức tường, ghi nhớ hành lang mới phát hiện này, rồi mới trở lại Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin.

Thế nhưng, vừa bước vào Phòng Sinh Hoạt Chung dài hẹp, hắn đã nhìn thấy ngay một mái đầu bù xù ngồi trong ghế sofa.

"Người nào?" Tom tiến tới, "Trễ thế này rồi còn không mau về phòng?"

"Không phải anh cũng chưa về phòng đấy sao, Tom?" Đầu kia quay lại, Harry sắc mặt đỏ hồng cười đến híp mắt, "Ngày mai tôi phải nộp luận văn Biến hình cho giáo sư Dumbledore, mà đến giờ tôi vẫn chưa viết một chữ nào cả..."