[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 37: Cuối kỳ chiến tranh lạnh, trở lại điểm xuất phát



"Cúp Nhà quan trọng đến vậy sao, khiến anh thà rằng làm hại một học trò bị đuổi học cũng nhất định phải giành được cái cúp vô tri ấy? Đừng nói với tôi, anh vì học sinh Hogwarts, Riddle! Hagrid vụng trộm nuôi Người Sói trong trường là anh ấy không đúng, nhưng nếu như anh thật sự vì học sinh Hogwarts, anh nên sớm nói chuyện này cho thầy hiệu trưởng biết rồi mới phải! Anh là người lạnh lùng, vô tình như thế sao? Anh vốn không hề quan tâm người khác có thể bị Người Sói cắn hay không! Hagrid dù không biết chuyện đó nghiêm trọng thế nào nhưng ít nhất anh ấy có thể khống chế được đám sinh vật nguy hiểm đó, nhưng anh biết rõ Người Sói nguy hiểm, lại ngầm bỏ qua cho anh ấy, thậm chí còn muốn Người Sói kia trưởng thành, làm hại những học sinh khác trong trường... Hành động của hai người, ai sai hơn ai, tôi không muốn phán xét. Nhưng anh nên biết, dù giáo sư Dumbledore biết chuyện này, dù thầy ấy có là Chủ nhiệm nhà Gryffindor, thầy ấy cũng tuyệt đối không bao che cho Hagrid!" Harry ngẩng đầu nhìn Tom, "Hagrid không bị đuổi học, anh Riddle ạ. Tôi không biết anh có cảm thấy thất vọng không, nhưng tôi lại rất thất vọng vì hành động của anh. Ngoài vì Cúp Nhà, anh muốn Hagrid bị đuổi học còn có mục đích nào khác...?"

Harry rút ra đũa phép phá bỏ bùa chú Tom ếm, sau đó kéo cửa phòng đi thẳng ra ngoài. Sự lạnh lùng trong đôi mắt xanh ngọc cũng dọa đám Slytherin tò mò bu bên ngoài cửa chột dạ lùi ra.

Tom lẳng lặng trong phòng túc xá Huynh trưởng, một lúc lâu sau, đám học trò Slytherin đang túm năm tụm ba trong Phòng Sinh Hoạt Chung xì xào bàn tán chuyện vừa xảy ra đều bị tiếng nổ lớn làm cho giật mình.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như phòng ký túc xá nào đó bị nổ..."

"Nghe phương hướng hình như là phòng ký túc xá Huynh trưởng?"

"Đừng nói lung tung..."

"Để tôi đi xem!" Mulciber đứng dậy, lướt qua đám học trò xì xào bàn luận đi tới cầu thang dẫn xuống ký túc xa, nhưng lại bị một cánh tay duỗi ra ngăn lại.

"Mulciber, cậu làm xong hết bài tập rồi chứ?" Abraxas nhỏ giọng nói: "Nếu chưa xong thì quay về làm đi."

"Nhưng..." Mulciber nhìn về phía phòng ký túc xá Huynh trưởng, "Thủ lĩnh..."

"Cậu đã thấy có chuyện gì Tom không giải quyết được chưa?" Abraxas giả cười, "Hơn nữa, con mắt nào của cậu thấy Tom thích người khác quan tâm đến chuyện riêng của mình?"

"Tôi..." Mulciber chần chừ, cuối cùng lui lại, nhìn Abraxas đi về hướng cửa phòng ký túc xá Huynh trưởng.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa làm Tom đang mất hồn nhìn căn phòng hỗn loạn hoàn hồn, hắn quay đầu ra cửa lạnh giọng hỏi: "Ai?" Dám cả gan tới quấy rầy hắn!

"Tom, là tôi." Giọng nói lười biếng của Abraxas truyền vào, "Cậu thật sự để một Malfoy đứng ngoài cửa nói chuyện?"

Nghiến răng nhìn đồ đạc hỗn độn khắp phòng, Tom phất đũa phép ếm vài bùa chú, sau đó mới ra mở cửa phòng, nghiêng người cho Abraxas bước vào.

"Không tệ, không tệ nha. Xem ra bùa chú của cậu tiến bộ không ít, trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến căn phòng khôi phục lại dáng vẻ có thể để cho người nhìn thấy." Abraxas cười trêu chọc, "Tom, hành động này rất không giống cậu. Bị một thằng nhóc năm nhất làm cho tức giận đến nổ tung căn phòng của mình, cho dù cậu ta có là họ hàng xa đến không thể xa hơn, cậu cũng quá để ý đến cậu ta rồi."

"Không cần anh quan tâm, Abraxas." Tom cứng ngắc nói, ngồi xuống giường, dùng ngón chân nhón quyển sách bị ném xuống đất lúc nãy, "Đây là chuyện riêng của tôi."

"Chuyện riêng của cậu? Tôi tưởng là vì cậu muốn đoạt lại Cúp Nhà từ tay Gryffindor, nhân tiện đuổi luôn thằng cha Lai Khổng lồ thô lỗ kia." Abraxas ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, dáng điệu nhàn hạ như đang thưởng thức trà chiều, khác hẳn Tom Riddle âm trầm đối diện. "Chuyện này không chút ý nghĩa nào cả. Có điều, không chỉ riêng cậu, ngay cả tôi cũng không ngờ đến Harry lại quan tâm đến Hagrid kia như vậy, thậm chí còn vì nó mà trở mặt với cậu..."

Xoẹt...

Trong phòng chợt vang lên tiếng giấy bị xé. Tom cúi đầu đầu nhìn quyển sách đã thành hai nửa trong tay, rồi lần nữa ném nó xuống đất, "Cậu ấy... cậu ấy chỉ vì quá trọng nghĩa thôi. Ai mà lại quan tâm đến thằng nhãi lông lá xồm xoàm, chỉ mang đến phiền phức như Hagrid chứ."

"Người bình thường đương nhiên sẽ không, nhưng Harry của cậu lại khác, Tom à." Abraxas đứng lên, hài lòng nhìn quyển sách bị xé rách vứt xuống sàn, "Nhớ kỹ nguyên tắc của Slytherin, chỉ cần muốn sẽ không từ thủ đoạn đoạt lấy."

Nhìn theo Abraxas đi ra ngoài cửa rồi đóng cửa lại, sắc mặt Tom càng lúc càng khó coi. Hắn biết Harry quan tâm thằng nhãi Lai Khổng lồ kia, nhưng hắn chưa từng ngờ được Harry lại quan tâm nó đến mức trở mặt với hắn!

Mối quan hệ nhìn có vẻ có chút không bình thường của huynh trưởng Slytherin và Harry từ hôm ấy hoàn toàn tan vỡ. Không chỉ không ai nhìn thấy hai người nói chuyện dù chỉ một câu, mà ngay cả lúc ăn cơm, Harry cũng không ngồi bên cạnh hay đối diện Tom như thường ngày nữa. Nó ngồi giữa đám học trò năm nhất đang nhấp nhổm lo lắng, mà Tom có vẻ như không để ý đến sự thay đổi đột ngột này của nó, hay nói đúng hơn là, hắn không có chút phản ứng nào.

Suốt thời gian còn lại của năm học, cả Slytherin đều lâm vào một sự yên lặng khiến người ta bất an, đến ngay cả khi giành được Cúp Nhà trong bữa tiệc cuối năm, bọn họ cũng không hô lớn chúc mừng... Sự khác thường này làm cho cả học trò nhà Gryffindor cũng bất an lây.

"Harry, huynh trưởng Riddle thật sự rất tốt, rốt cuộc là vì sao em lại giận nhau với anh ấy?" Trên tàu Tốc hành Hogwarts, ở toa tàu của Gryffindor, Hagrid lén nhìn Harry đang mỉm cười đối diện, "Còn nữa, nếu như em không vui thì đừng cười như vậy, anh cảm thấy vô cùng..."

"Vô cùng sởn tóc gáy." Harlus Potter đẩy cửa toa tàu, đứng dựa trên khung cửa, "Harry, toa này là địa bàn của Gryffindor, một Slytherin như cậu ngồi đây có vẻ không được thích hợp lắm?"

"Anh không nhỏ nhen đến mức không chào đón khách chứ? Giờ tôi không muốn nhìn thấy kẻ nào đó..."

"Đương nhiên tôi biết." Harlus gật đầu, "Nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy kẻ nào đó không ngừng tuần tra khu vực toa tàu của nhà Gryffindor, còn nhân chút thời gian cuối cùng bắt học trò Gryffindor sử dụng pháp thuật đùa nghịch để xử phạt đâu! Harry à, tôi rất thích cậu, nhưng tôi không thể vì cậu mà bỏ mặc học trò Gryffindor! Đã có mười học trò Gryffindor bị xử phạt dọn dẹp Tàu Tốc hành Hogwarts sau khi xuống tàu rồi đó..."

"Vậy thì cứ để anh ta phạt thêm mấy người nữa, như vậy khi xuống xe sẽ có càng nhiều người dọn dẹp tàu rồi!" Harry lười biếng nói, nụ cười lưu manh trên mặt khiến Harlus đảo tròng mắt.

"Được rồi, tôi thực sự thích một Slytherin như cậu." Nói xong anh đóng cửa toa tàu lại, nhưng như vậy cũng không ngăn được tiếng anh ta lớn tiếng quát, "Nhóc con, mau ngoan ngoãn chui vào toa tàu cho tôi, nếu không tôi sẽ phạt các trò dọn dẹp toàn bộ xe lửa!"

*

Giữa trưa nóng bức, toàn bộ dân làng Hangleton Nhỏ đều núp dưới nóc nhà mát mẻ uống trà hoặc nước trái cây lạnh. Trên con đường nhỏ không một bóng người đột nhiên xuất hiện một cái bóng cao gầy đang di chuyển tới hướng căn nhà giàu có nhất làng nằm trong trang viên Riddle trên đỉnh đồi có thể ngó xuống toàn bộ làng Hangleton nhỏ.

"Này, nhóc, đây là trang viên Riddle đó!" Khi cái bóng kia đi đến cửa trang viên Riddle, gã làm vườn Frank Bryce (người làm vườn bị bắt oan vì nghi giết cả nhà Riddle, cuối cùng bị giết chết trong tập 4) đi ra từ căn nhà gỗ ọp ẹp trong một góc vườn, "Đây không phải là nơi cho đám nhãi con vô công rồi nghề đến chơi đùa đâu. Mau cút đi!"