[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 58: Nói chuyện trước cửa phòng



Trang viên Malfoy có một số gian phòng đóng kín, rất hiếm khi mở ra, hơn nữa chỉ khi nào chủ nhân của trang viên và khách cần nơi bí mật để thảo luận chuyện quan trọng mới có thể đi vào.

Mà lúc này, Tom đang ở trong một trong những căn phòng đó, ngồi bên tay phải hắn là Abraxas đã đưa hắn tới đây, còn tay trái của hắn đang nắm rất chặt bàn tay của một người vốn không tình nguyện vào đây cùng hắn.

Tộc trưởng của gia tộc Malfoy nở nụ cười giả lả tương tự Abraxas mà nhìn Tom. Hai má tái nhợt của Tom hơi ửng đỏ, gương mặt lạnh lùng hiện vẻ ngượng ngùng, những cái liếc đôi lúc về phía Abraxas thường kèm theo cái giật giật nơi khóe môi cho thấy giữa bọn hắn khẳng định là có chuyện gì đó.

Trên thực tế, giữa bọn hắn quả thật có vấn đề.

Nghĩ đến cái hôn đã xâm nhập được vào sâu lại đột nhiên bị Abraxas cắt ngang, Tom liền cảm thấy bực bội. Nhưng hắn chẳng tin Abraxas 'không nhìn thấy, không cố ý' như lời y nói. Y nhất định là cố ý trả thù hắn!

Mà chính vì sự xuất hiện của tên khổng tước bạch kim đó mà hắn vẫn chưa xác nhận được tình cảm của Harry dành cho mình, thật uổng một cơ hội tốt. Có điều, chuyện hắn muốn nói với lão Malfoy lại vô cùng quan trọng, dù là hắn hay Harry đều rất xem trọng chuyện này. Nhưng mà, hắn nhất định sẽ trả thù Abraxas!

Sau khi thầm hạ quyết tâm sau bữa tiệc đính hôn sẽ trả thù gấp bội, Tom mới nhìn lão Malfoy gật đầu: "Vâng, thưa ngài Malfoy tôn kính, tôi có lòng tin chắc chắn sẽ trở thành Quán quân đại diện cho Hogwarts." Hắn dừng lại một chút, quyết định củng cố thêm sự khẳng định cho mình. "Tôi sinh ra là một Slytherin cao quý, mang trong mình dòng máu tinh khiết, cao quý nhất..."

Nói đến đây, Tom chợt dừng lại. Hắn quay đầu liếc nhìn Harry đang bối rối bên cạnh, khóe môi không tự chủ mà cong lên. Mà lão Malfoy hoàn toàn không chú ý đến đến nói phía sau của Tom, đôi mắt vốn đang híp lại của lão đột ngột trừng lớn, nhìn Abraxas đang mang trên mặt nụ cười không chút đứng đắn, nhìn theo mấy cô gái đến tham dự bữa tiệc đang tản bộ trong vườn cây bên ngoài.

Tom Riddle thật sự đúng như lời con trai của lão đã nói, là hậu duệ của Slytherin thật sao?

"Ta nghe nói..." Ánh mắt lão Malfoy hơi lóe lên, dò xét mở miệng: "Cậu đã tìm ra Phòng Chứa Bí Mật ở Hogwarts mà Slytherin đã ở hơn một nghìn năm trước?"

Đôi mắt Tom hơi híp lại, nở một nụ cười trong sáng nhìn lão Malfoy, "Nếu như ông đang nói tới căn phòng giam giữ một con Tử Xà, thì đúng vậy, tôi đã tìm ra, hơn nữa cũng đã tiếp nhận con Tử Xà kia." Hắn cười, đôi mắt gần như híp lại thành một đường, dáng vẻ ngây thơ không chút phòng bị, "Ngài Malfoy dường như rất có hứng thú với chuyện đó, có lẽ ngài sẽ muốn gặp con Tử Xà kia?"

Nói xong, không đợi lão Malfoy kịp phản ứng, Tom đã phát ra những tiếng rin rít chói tai.

"Ra đây! Để cho lão già sắp hói kia nhìn ngươi một cái!"

"Phụt..." Harry nãy giờ vẫn ngồi thừ người trên ghế đột nhiên bật ra một tiếng, sau đó lập tức cúi đầu tránh đi ánh mắt mọi người, lén chọt chọt con rắn đang nằm trong ống tay áo của mình.

"Không! Tên kia còn chẳng chịu gọi tên tôi, tôi còn lâu mới nghe lời cậu ta!"

Nghe được câu trả lời như vậy, nhìn nụ cười như có như không trên mặt Harry, sắc mặt Tom lập tức đen lại, khóe môi giật giật mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn đành phải thỏa hiệp: "Rắn (nghiến răng)... nhỏ (tiếp tục nghiến răng), mau đi ra để con khổng tước già sắp rụng hết lông đuôi kia được nhìn thấy phong thái của Tử Xà ngươi đi." Nịnh nọt một con rắn không được mấy thông minh, Tom cảm thấy, từ khi quen biết Harry, hắn thật sự càng ngày càng quá lương thiện rồi.

Thế nhưng, con rắn thấy hắn vì không thể không nhượng bộ mới đành bất mãn mà gọi mình như vậy, nó lại càng thêm bất mãn. "Lúc cần mới chịu gọi người ta là 'rắn nhỏ', lúc không cần thì chỉ gọi 'Này!', cậu thật đúng là..."

"Rốt cuộc ngươi có chịu đi ra hay không? Nếu cứ tiếp tục dông dài, ngươi có tin ta sẽ ếm bùa ngươi, hoặc là ném thẳng ngươi đến chuồng gà không?"

Cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, Tom giả cười làm như không để ý đến dáng vẻ khiếp sợ của lão Malfoy khi nghe thấy hắn dùng Xà Ngữ. Chỉ chốc lát sau, một con rắn nhỏ xanh biếc từ ống tay áo của Harry chui ra, hơn nữa còn ngoan ngoãn lướt tới, ghé đầu vào bàn tay của Tom, nhẹ nhàng vung vẩy đuôi nịnh nọt hắn: "Tom, đừng làm vậy với tôi."

"Nếu như mi ngoan ngoãn nghe lời, đồng thời chịu đổi sang một cái tên bình thường mà ta có thể chấp nhận, ví dụ Jerry, Ian, Charles... gì đó, về sau ta sẽ gọi mi bằng tên, còn đối xử với mi như cách một con Tử Xà nên được hưởng."

"Nhưng mà người ta thích..."

"Vậy từ nay về sau ta sẽ tiếp tục gọi mi bằng 'Này!', hơn nữa, chỉ cần mi không nghe lời, ta sẽ ném mi vào trong chuồng gà. Ta nghe nói giáo sư Chăm sóc Sinh vật Huyền bí mới nuôi một loại gà pháp thuật gì đó, có lẽ ngươi sẽ thích được bọn chúng trao đổi tình cảm?" Tom nói xong lạnh lùng nhếch môi.

Con Tử Xà bị đe dọa sợ đến run người, "Cậu không thể đối xử với tôi như vậy được. Tôi... tôi... tôi..."

Giọng điệu bi phẫn của nó khiến Harry nghe mà thấy thương cảm, lần đầu tiên lên tiếng từ khi bị cưỡng chế kéo vào gian phòng này, "Rắn nhỏ, từ nay về sau mày lấy tên là Jerry đi." Hi vọng khi Tom nghe thấy cái tên này từ bộ phim hoạt hình nổi tiếng sẽ không hối hận.

Con Tử Xà nghe thấy Harry nói vậy quay ngoắt đầu lại, "Harry, cậu cũng muốn đổi tên của tôi sao?"

Harry khó xử gật đầu, do dự một lát rồi thẳng thắn nói, "Cái tên 'Rắn nhỏ' thật sự không được hay cho lắm..."

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi..." Con Tử Xà lắc lư cái đầu, "Vậy về sau cứ gọi tôi là Jerry đi." Nói xong nó liếc mắt nhìn Abraxas đang đứng bên cửa sổ...

*

Sau khi giải quyết được phiền toái lớn Jerry mang lại – Abraxas bị hóa đá, Tom mới cùng Harry rời trang viên Malfoy, thuận lợi trở về ký túc xá Slytherin. Ngay khi tay Harry vừa đặt lên tay nắm cửa, Tom chợt lên tiếng: "Harry?"

"Sao thế?" Harry đang vặn nắm cửa, nghe thấy Tom gọi liền quay đầu không hiểu nhìn Tom, ánh mắt trong suốt tựa như giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì.

Tom thấy vậy nhíu mày, hắn hiểu Harry như vậy tức là thế nào – cũng giống như bao nhiêu lần trước, Harry cảm thấy hành động của hắn là không đúng, nhưng cuối cùng vẫn 'rộng lượng' coi như không biết gì, cho hắn một cơ hội!

'Rộng lượng'!

Lúc này hắn không cần nhất chính là thứ 'rộng lượng' chết tiệt đó, giống như dù hắn có làm bất cứ chuyện gì, Harry đều có thể dùng thứ 'rộng lượng' đó để tha thứ cho hắn, nhưng trên thực tế là đang ở một tư thế trên cao nhìn xuống hắn, lặng lẽ nói với hắn: Tôi không để bụng, tôi tha thứ cho sai lầm của anh!

Nếu là như những lần trước, có lẽ hắn đã bỏ qua hành động này của cậu bé, nhưng hôm nay không được, hắn nhất định phải nhận lại một đáp án!

Tom siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, nụ cười giả quen thuộc trên mặt đã không còn. Hắn nghiêm túc nhìn Harry, "Những lời ta nói với cậu lúc ở trang viên Malfoy hồi tối..."

"Đúng rồi, về chuyện Thi đấu Tam Pháp Thuật, anh cảm thấy lão Malfoy sẽ thật sự giúp chúng ta sao? Nước Đức có ngài Grindelwald hỗ trợ, nhất định sẽ không có vấn đề gì, còn nước Pháp, tôi nghĩ hẳn bọn họ cũng muốn học trò của mình có cơ hội phô bày sự ưu tú của mình cho các quốc gia khác đều thấy. Nhưng anh đã thể hiện khả năng nói Xà Ngữ của anh cho lão Malfoy thấy, tôi cũng đã bị bại lộ, cho nên, tôi nghĩ..."

Lời của Tom hoàn toàn bị hàng loạt những phân tích của Harry nhấn chìm, Tom bất lực trợn mắt, đưa tay kéo Harry lại, hai tay chống lên phía trên, vây Harry ở giữa hai cánh tay của hắn, rồi cúi đầu áp bức nói: "Harry, chẳng lẽ cậu không thể chú ý đến những chuyện khác sao?"

Bị ép dựa lưng lên cánh cửa bằng gỗ sồi lạnh buốt, Harry ngẩng đầu nhìn Tom, miễn cưỡng nở một nụ cười. Mà Tom lại chỉ chú ý tới đôi môi ửng hồng của nó. Dường như kể từ lúc chính thức hôn Harry, sự chú ý của hắn lúc nào cũng không tự chủ mà bị cặp môi kia hấp dẫn. Một khi đã được nếm thử hương vị của Harry...

"Chẳng lẽ anh muốn nghe tôi nói về đồ ăn trong bữa tiệc nhà Malfoy có mùi vị như thế nào?"

"Ta muốn..." Tom đè nén lửa giận đang chậm rãi dâng lên trong lòng, cúi đầu sát xuống gò má đã nóng bừng lên của Harry, môi khẽ khép mở, chạm lên chóp mũi của nó, "...phân tích về hương vị nước bọt của cậu..." Nói xong hắn nghiêng đầu, đôi môi lạnh như băng liền chạm vào đôi môi mềm mại của Harry.