[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 66: Cạm bẫy quá khứ



Một bầu không khí kì diệu bắt đầu dâng lên giữa hai người, Harry nhìn Tom, sau đó nở một nụ cười sáng lạn.

"Tôi đi rửa mặt trước rồi sẽ nếm thử xem tay nghề của anh có đúng là tốt hơn Gia tinh không." Nó nói xong xoay người rời phòng ngủ, Tom ngồi bên giường rút đũa phép ra lau chùi, khóe môi nhẹ cong lên.

Xem ra đêm qua trong lúc hắn mê man quả thật đã xảy ra chuyện gì đó. Mà rất có thể hắn đã vô tình nói ra một số chuyện mà trước đây hắn không muốn Harry biết. Nhưng mà, phản ứng của Harry làm Tom không biết nên rầu rĩ hay không.

Nếu như sớm biết những chuyện khiến cho đám học trò nhà Slytherin xem là hèn mọn, thậm chí khinh bỉ có thể làm Harry mềm lòng, có lẽ lần trở về cô nhi viện vừa rồi hắn nên mang Harry theo cùng, để cậu tận mắt nhìn thấy đám người đó đối xử với hắn thế nào. Có điều bây giờ phát hiện ra cũng chưa muộn, ít nhất hắn đã nghĩ ra cách khiến Harry nói ra bí mật của chiếc nhẫn Slytherin.

Lẳng lặng ngồi bên ngắm Harry ăn xong bánh bí đỏ, sau đó một hơi uống hết nước bí đỏ, Tom cười vươn tay lau khóe môi đang đầy thỏa mãn mà cong lên của Harry.

"Tuyệt vời!" Harry cảm thán, sắc mặt đỏ ửng né bàn tay vươn của Tom, lau loạn xạ khóe môi mình, mất tự nhiên đứng lên dọn dẹp, "Tôi đi rửa bát."

"Ta giúp em" Tom cũng đứng lên, thân mật đi theo Harry, "Làm những chuyện này một mình rất nhàm chán. Ít nhất ta có thể trò chuyện với em."

Harry hơi cứng đờ người, sau đó nhún vai, "Anh muốn trò chuyện gì?" Nếu về chiếc nhẫn kia, không nói thì tốt hơn.

Tom cúi đầu nhìn Harry đang múc nước rửa bát, nhạy bén nhận ra đối phương đang phòng bị mình. Không phải vì Harry để lộ ra qua vẻ mặt, mà là một loại cảm giác. Hắn cảm nhận được Harry đang đề phòng mình.

"Trò chuyện về..." Tom kéo dài giọng, "...quá khứ của ta đi. Không biết vì sao sáng nay tỉnh dậy, ta đột nhiên nhớ về những chuyện ở cô nhi viện, như là nửa đêm đói đến đau dạ dày lén xuống bếp trộm thức ăn, kết quả bị bắt gặp, bị giam trong phòng tối với cái bụng đói đến ba ngày liền. Hình như lúc đó là ngày sinh nhật lần thứ ba của ta. Ta chỉ nhớ đêm Giáng sinh, khi ta từ căn phòng tối đó bước ra, đến cả sức lực để đứng lên cũng không có..." Tom bật ra một tiếng cười chói tai, "Đám người đó đưa cho ta súp lẫn rượu còn thừa trong tiệc Giáng sinh, chúng tưởng ta đói đến mức không cần biết đó là thứ gì nữa. Nhưng ta nghe được chúng nói với nhau..." Hắn ngừng lại, nhắm mắt hít một hơi, "...thằng quái vật đó quả là mạng lớn, giam nó đến thế mà vẫn không chết!"

Tuy rằng kể lại chuyện này là để làm giảm sự phòng bị của Harry, khiến nó mềm lòng, tiếp đó moi được càng nhiều bí mật từ nó nhưng khi hồi tưởng lại, Tom phát hiện, hắn chưa từng quên. Những kẻ mà hắn nghĩ hắn không chưa bao giờ để ý đến lại gây cho hắn những tổn thương không thể phai mờ.

Nhưng bây giờ, những chuyện đó đều không quan trọng.

Hít sâu một hơi, Tom giễu cợt cười, rồi nhìn Harry đang đứng trước bồn rửa, đã hoàn toàn quên mất chuyện rửa bát.

"Có lúc, ta đã thật sự nghĩ mình nên chết đi. Không có ba, má cũng không muốn vì ta mà sống. Trong cô nhi viện không ai thích ta, tất cả đều cho ta là quái vật. Mỗi khi xảy ra chuyện gì kì lạ, ta luôn là kẻ đầu tiên bị tình nghi. Không hỏi một câu đã giam ta lại, đến khi tìm được người thật sự gây tội cũng không nói với ta một câu xin lỗi." Nhắm mắt, Tom đè nén tâm trạng càng lúc càng kích động của mình, cố gắng giữ giọng điệu nói tiếp, "...giống như ta đáng bị đối xử như thế vậy."

"Vậy..." Harry mở miệng, nó vẫn ở tư thế cúi đầu nhìn bát đĩa trong bồn rửa chén. Tom thầm thở ra một hơi, biết những lời khi nãy đã có tác dụng. Sau đó, hắn chợt nhìn thấy có mấy giọt nước nhỏ xuống bồn rửa, tạo ra những vòng sóng nhỏ. Đây là... Tom sửng sốt đến mức suýt chút nữa không nghe thấy câu hỏi của Harry: "Sau đó thế nào?"

"Sau đó? Thái độ của người lớn ảnh hưởng rất lớn đến những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, và thế cả cô nhi viện đều biết Tom Riddle không được viện trưởng và các xơ thích, cũng biết chúng không đánh lại được ta – lúc đó ta không còn là đứa nhỏ nhẫn nhục chịu đựng nữa – cho nên, chúng hợp thành nhóm, bọn con gái nói những lời khó nghe, học những lời mắng của các xơ để giễu cợt ta, bọn con trai lúc đầu chỉ đứng từ xa ném cỏ, ném đá vào ta, sau thấy không ai để ý, liền có gan đánh ta..."

"Nhưng mà lúc đó anh..." Harry lại mở miệng, giọng nói nghèn nghẹn, "...đã biết mình có 'năng lực đặc biệt' rồi chứ?"

Tom gật đầu, bước lên một bước khoác vai Harry, "Em có thể tưởng tượng được vẻ mặt của bọn chúng hoảng sợ như thế nào khi đang đánh ta đến sướng tay lại đột nhiên bị mấy con rắn bò đến cắn không?" Trong giọng điệu hắn không tự chủ để lộ sự thù hận, hắn lập tức nhận ra được điều đó, cũng cảm nhận được thân thể Harry dưới cánh tay mình đột nhiên cứng ngắc.

Vì thế hắn vội khống chế cảm xúc của mình, "Ta chỉ muốn bảo vệ mình, nhưng như thế lại càng làm cho chúng thêm tin rằng ta là quái vật. Vì muốn bảo vệ mình mà nhất thời để lộ năng lực, ta đã phải trả giá đắt. Bọn chúng xa lánh ta, tắm rửa cũng để ta tắm cuối cùng chỉ còn nước lạnh, có người quyên góp quần áo, dù chúng không thích mới để lại cho ta thì những đồ đó không phải quá ngắn thì là quá dài. Khi ta bị sốt, chúng cho rằng ta có thể không sống nổi nữa liền ném ta ra ngoài. Nhưng lúc đó ta vẫn còn ý thức, có thể là do pháp sư bản năng đã có pháp thuật tự bảo vệ mình, cho nên sau khi bọn họ bỏ ta lại nơi dã ngoại mà đi về, ta đã chân không chạy về cô nhi viện, gõ cửa lớn đến nỗi người đi đường đều nghe thấy."

Nhớ lại buổi tối đó, khóe môi Tom lại cong lên, tựa như đang nhìn thấy bà Cole người đầy mùi rượu Gin, cả cơ thể núc thịt đều run rẩy, không ngừng cười nói giải thích cho người đi đường rằng vì hắn uống trộm rượu cho nên bà mới đuổi hắn đi.

"Dĩ nhiên bà Cole chẳng dám cho người khác biết rằng trong cô nhi viện này có một tên quái vật, bởi vì một cô nhi viện như thế có lẽ sẽ không được giáo hội và những kẻ giàu có quyên góp nữa. Nhưng, kể từ đó bà ta bắt đầu tìm đủ mọi cách chứng minh ta bị điên, muốn đưa ta đến bệnh viện tâm thần. Những chuyện như vậy cứ tiếp diễn cho đến khi Dumbledore mang lá thư nhập học Hogwart đến. Lúc đó, ta đã luôn phòng bị tất cả mọi người, cũng học được cách dùng ngữ khí ra lệnh để nói chuyện, ta còn nhận ra, một khi ta dùng ngữ khí đó, bọn ngốc Muggle đều không thể kháng cự yêu cầu của ta, luôn thành thật nói ra mục đích thật sự của chúng. Điều duy nhất ta sai chính là..."

"Đừng nói nữa!" Harry đột nhiên bỏ ném khăn lau xuống, ngắt lời Tom, quay đầu nhìn hắn.

Tom nhìn đôi mắt xanh lục trong suốt phía sau cặp kính, tựa như có thể nhìn thấu chủ nhân của nó, hắn thoáng sửng sốt, sau đó bật cười. "Ta biết em thích Dumbledore, có lẽ nếu như không gặp trong tình huống như vậy, ta cũng sẽ thích ông ta."

"Không phải!" Harry chớp chớp mắt, " Tôi không nói về thầy Dumbledore."

"Thế thì...?" Hắn cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn so với bình thường, bị Harry nhìn chằm chằm, hắn đột nhiên cảm thấy bất an.

"Chiếc nhẫn kia, chiếc nhẫn chạng vạng hôm qua Gaunt đưa cho anh có liên quan đến một người tôi từng rất kính trọng, luôn coi người đó là người thân thiết với mình, đến cuối cùng người đó đã làm những chuyện khiến người ta phẫn nộ, nhưng tôi lại không thể giận người đó, vì người đó đã chết rồi." Harry đang trong thời kỳ đổi giọng, giọng nói trầm lạnh có chút khàn khàn của nó vang vọng khắp căn phòng, "Chiếc nhẫn đó không có bí mật gì cả, cho nên anh không cần phải tốn công đến vậy đâu, anh Riddle."

Nói xong, nó cầm lại bát đĩa, vừa dùng sức rửa sạch làm phát ra tiếng nước thật to, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho dù nó có là bí mật thì cũng là vì anh"

Chuyện về chiếc nhẫn không moi ra được gì, mà hình như mùa hè này Tom không có kế hoạch gì, cũng không mở miệng nói sẽ rời đi, cứ như vậy cùng Harry ở lại làng Hangleton Nhỏ. Thậm chí, đến ngày thứ ba, sau khi uống hết thuốc, tới tận nhà cảm ơn vị thầy thuốc kia, hắn còn thuận đường tìm được công việc giao báo bán thời gian.

Đối với việc hắn dùng phép Độn thổ để đi giao báo, Harry chỉ ngạc nhiên lúc đầu, sau đó khịt mũi phát biểu ý kiến: "Anh quả thật rất giỏi sử dụng phép thuật ở trong tình huống thực tế."

Tom giả cười lớn đáp lại, tuy rằng cảm thấy dùng phép Độn thổ để giao báo là có hơi dùng sức lớn làm việc nhỏ, nhưng việc này không những giúp hắn kiếm được số tiền không nhỏ, lại không lãng phí thời gian, còn có thể luyện tập Độn thổ, gần như không ai làm việc này tốt hơn hắn. Thậm chí vì giao báo sớm hơn những người khác, đôi khi hắn còn có thêm một ít tiền boa.

Muggle hèn mọn vô dụng, nếu bọn chúng giống Phù thủy... Nở nụ cười hòa nhã che giấu sự khinh thường trong lòng, Tom phát hiện, tài sản của hắn đang dần nhiều lên.

Cùng với nhiệt độ ngày càng cao, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng bảy. Ngày hôm đó trời vừa hửng nắng, Tom đã giao hết báo cho cả làng, còn có được thêm mấy bảng Anh tiền boa.

Mang theo thức ăn mua từ phiên chợ buổi sáng trở về nhà Gaunt, Tom thoáng nhìn vào gian phòng hắn cùng Harry ngủ, thấy Harry chưa dậy, rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, dự định khi Harry đến trang viên Riddle, hắn sẽ đi ra ngoài.

Đến bây giờ hắn vẫn chưa quên, một năm trước, tuy thèm muốn chiếc bánh sinh nhật phải mua bằng tất cả số tiền bọn hắn có, nhưng vì tiết kiệm tiền, Harry chỉ mua một chiếc bánh nhỏ bằng bàn tay.

Hắn cũng còn nhớ chiếc bánh Harry đã tặng mình, cả món quà sinh nhật đang được Jerry chăm sóc ở Hogwarts.

Có điều, giờ ngẫm nghĩ, Harry chỉ mới mười ba tuổi thôi mà. Một phù thủy mười ba tuổi lại khiến hắn không sao hiểu được, cũng yêu thích đến vậy.

Đi trên đường phố, Tom vừa mua những thứ đồ hắn và Harry cần trong năm học tới – tiền mua đều từ học bổng hỗ trợ của Hogwarts, vừa tìm kiếm một món quà sinh nhật thích hợp.

Đến khi đứng trước một cửa hàng trang sức, nhìn thấy đầy rẫy những nhẫn, dây chuyền trưng bày bên trong, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện hắn bỏ qua đã lâu. Có lẽ, hắn có thể nhân cơ hội này tìm hiểu xem rốt cuộc chiếc nhẫn của Slytherin có bí mật gì hay không.