[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 72: Bài thi đầu tiên (1)



Tiệc tối, học trò Hogwarts đều kinh ngạc nhìn Tom và Harry buổi sáng trông như cãi nhau lúc này đang sóng vai cùng đi vào Đại Sảnh Đường. Hai người lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, mà Chiếc Cốc Lửa đang cháy rực giữa Đại Sảnh Đường lại không người ngó ngàng.

"Tom." Harry hơi mất tự nhiên giật giật tay áo Tom, "Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta có chút khác thường?" Nhớ ra chuyện xảy ra sáng nay, nó liền biến sắc, "Buổi sáng anh đã nói gì?"

"À..." Trên mặt Tom nở nụ cười đắc ý, "Ta chỉ nói ta ôm bạn trai mình có gì không đúng sao? Mà lúc ấy em không hề phủ nhận."

Nhìn vẻ mặt tái mét của Harry, đường cong nơi khóe môi Tom càng tăng. Hắn kéo Harry ngồi xuống dãy bàn dài Slytherin, nhân tiện liếc qua James Lee, sau đó lấy những đồ ăn Harry thích chất đống lên chiếc đĩa trước mặt nó.

"Em mau ăn đi." Hắn ra vẻ cưng chiều mà vuốt tóc Harry, sau đó mới lấy thức ăn vào đĩa của mình. "Nửa giờ nữa sẽ có kết quả, em căng thẳng không?"

"Ta không tham gia, có gì phải căng thẳng?"

Harry liếc mắt nhìn Tom, hắn liền nở nụ cười gượng: "Chẳng lẽ một chút căng thẳng cũng không có sao?"

"Vì anh sao?" Harry vô tội trợn hai mắt, "Tôi biết anh nhất định sẽ trở thành Quán quân Hogwarts, sao phải căng thẳng làm gì? Chờ đến khi cuộc thi đấu bắt đầu căng thẳng cũng không muộn. Nếu như Bài thi đầu tiên là để kiểm tra dũng khí của các Quán quân, tôi đoán bọn họ sẽ đưa ra những sinh vật nguy hiểm."

"Cùng lắm chỉ là rồng thôi mà." Tom hừ lạnh, "Bọn họ sẽ không dám mang những thứ như Chó Ba Đầu hay Tử Xà ra đâu."

Mặt Harry lần nữa đen lại. Chó Ba Đầu, Tử Xà? Nếu vậy thì không còn là Cuộc thi đấu nữa mà là cuộc mưu sát quán quân rồi! Nhưng, rồng sao? Lúc nó tham gia thi đấu cũng chạm trán thứ kia, lần này sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

"Sao anh...?" Harry suy nghĩ lát mới dè dặt ghé sát lỗ tai Tom – hành động này trong mắt người khác rất mập mờ, nhưng thực chất chỉ là vì nó không muốn người khác nghe thấy, "Sao lại là rồng? Sao anh lại đoán thế?"

"Harry, thư viện Hogwarts có đầy đủ các loại sách, muốn tìm một sinh vật huyền bí có thể đem ra thi đấu lại không gây ra chuyện gì quá mức nguy hiểm không khó." Tom nhàn nhã nói: "Những sinh vật như vậy không nhiều, chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút liền đoán ra được."

Được rồi! Harry dùng sức đâm dĩa xuống đồ ăn trong đĩa, nó chính là một minh chứng của không có đầu óc! Nếu như không phải bác Hagrid nói cho nó biết, chỉ sợ nó sẽ không bao giờ ngờ được Bộ Pháp Thuật sẽ mang tới bốn con rồng.

Sau khi lễ hội Halloween kết thúc, thầy Dippet thong thả đi tới phía trước Chiếc Cốc Lửa, chờ cho ngọn lửa phía trên chiếc cốc chuyển thành màu sắc chói mắt, lửa bắn tung tóe ra xung quanh mới vươn tay. Ngọn lửa đột nhiên chuyển thành màu đỏ rực, sau đó một miếng giấy da dê bị cháy xém đột ngột bắn ra.

Thầy Dippet một tay bắt được, liếc mắt nhìn rồi lớn tiếng tuyên bố: "Quán quân trường Durmstrang, là James Lee!"

Sau đó, Quán quân trường Beauxbatons là một nữ sinh có huyết thống Tiên nữ, Lucky Mack. Và cuối cùng, Quán quân Hogwarts đương nhiên là Tom Riddle.

Chờ đến khi ngọn lửa lần nữa chuyển về màu trắng xanh, tất cả học trò trong Đại Sảnh Đường đồng loạt vỗ tay hoan hô, chỉ mình Harry vẫn nhìn chằm chằm Chiếc Cốc Lửa, chờ đến khi Chiếc Cốc yên tĩnh trở lại mới cúi đầu, thở hắt ra một hơi.

Mà toàn bộ quá trình này đều bị Tom đang đứng bên cạnh hai Quán quân khác nhìn thấy hết. đam mỹ hài

Xem ra, dù Harry đã kể cho hắn nghe về chuyện trước kia của nó, nhưng vẫn còn che giấu không ít. Ánh mắt Harry nhìn Chiếc Cốc Lửa không giống những người khác, mang theo sự hoài niệm, xúc động và một chút oán giận khiến Tom ngạc nhiên.

Có điều, sau đó Tom không hề có cơ hội dò hỏi nó chuyện liên quan đến Chiếc Cốc Lửa. Phần lớn thời gian rảnh của hắn đều ở trong thư viện, nghiên cứu những Sinh vật huyền bí mà trước kia hắn hoàn toàn không để vào mắt, thậm chí có thời gian còn tìm gặp giáo sư Kettleburn (giáo sư Sinh Vật Huyền Bí) để hỏi về nhược điểm của những sinh vật mà hắn nghĩ có thể sẽ được đưa tới, hay một vài chuyện khác.

Mà sau khi được lựa chọn, hắn liền phải chịu sự quan tâm quá mức của tất cả học trò Hogwarts, gần như hắn đi tới đâu cũng đều nghe thấy những lời khích lệ, chúc mừng. Nhưng chuyện duy nhất khiến Tom cảm thấy bất mãn lại là thời gian hắn ở cùng Harry vốn đã ít lại càng ít hơn. Bởi vì năm học thứ ba của Harry thêm rất nhiều môn học, cả hai đều bận rộn vô cùng. Cho nên, Tom hoàn toàn không hay biết trong một tháng này, Harry đã gặp riêng James mấy lần, hơn nữa cũng đã tìm cách dò xét nam sinh kia. Nhưng cuối cùng nó đành thất vọng mà tìm đến Tom để luyện tập bùa chú.

"Bùa Triệu hồi nhất định phải biết, chỉ cần biết bùa chú này, lúc tranh tài anh muốn đồ gì sẽ có đồ đó." Harry vứt những thứ đồ đang xếp chồng bên cạnh mình khắp phòng học, "Thử xem sao."

Bùa Triệu hồi? Bùa chú này lên năm thứ tư mới được học, hơn nữa trong lúc đối kháng sẽ không giúp ích gì nhiều, Harry cũng biết? Tom vung vẩy đũa phép tay tay, nhìn cuốn sách bên cạnh Harry: "Sách giáo khoa tới đây!"

Cuốn sách kia bỗng nhúc nhích một chút, rồi rơi từ trên bàn xuống đất.

Tom mất mặt giật giật khóe miệng, gằn giọng lớn tiếng: "Sách giáo khoa tới đây!"

Lần này cuốn sách giáo khoa kia bay lên, nhưng bay được một nửa liền 'bịch' một tiếng rơi xuống. Mặt Tom đen lại, mà Harry nhịn không được bật cười lớn – sau khi xác định James không phải là Ron, tâm trạng nó tốt hơn rất nhiều.

"Em làm thử xem." Trước kia Tom vốn chút để tâm đến loại bùa chú có không chút hữu dụng cũng không chút sát thương thế này, không ngờ lại vì vậy mà bây giờ để Harry chê cười.

Harry nhún vai, rút đũa phép, chỉ vào cặp sách bên cạnh Tom: "Cặp sách tới đây!"

Tom vốn tưởng Harry sẽ triệu hồi cuốn sách đang nằm giưa hai người, không ngờ Harry tự tin đến vậy, lại vì muốn trêu tức Tom mà không cần suy nghĩ đã triệu hồi cặp sách của Tom.

Tom bị bất ngờ không kịp trở tay, ngay cả túm lấy quai đeo cặp sách cũng không kịp phản ứng, chỉ đành trơ mắt nhìn cặp sách của mình bay tới tay Harry, mà tên nhóc chết tiệt kia đang đắc ý nhe răng cười.

Thẹn quá hóa giận, Tom giơ đũa phép chỉ thẳng Harry, không một lời nhắc nhở đã lớn tiếng hô: "Cặp sách tới đây!"

Harry vừa mới bắt được cặp sách, không nghĩ Tom lại đột nhiên phát giận, cũng không ngờ sau hai lần thất bại, Tom lại có thể thành công. Cho nên, lúc nghe thấy thần chú vang lên, nó chẳng những không buông tay, thậm chí còn túm chặt hơn.

Mà Tom bởi vì đã thất bại hai lần, còn bị tên nhãi Harry cười nhạo, cho nên lần này hắn hết sức tập trung, thần chú vừa thốt ra, cặp sách kia liền bị người khổng lồ giật lấy, bay tới chỗ hắn. Harry không phòng bị cũng bị kéo theo.

Tom thấy vậy, lúc đầu là sửng sốt, sau đó lập tức dang tay ôm lấy Harry. "Dù em có đột ngột phát hiện ra ta làm thành công cũng không cần vội vã ôm ấp yêu thương như vậy chứ?" Hắn trêu chọc, tay càng ôm chặt hơn, còn thừa dịp Harry ngẩng đầu định bảo hắn buông ra mà cúi đầu hôn lên môi nó.

Có lẽ là do đã bị làm bất ngờ nhiều lần, lần này Harry không chút chậm trễ, ngay khi nhận ra hành động của hắn liền cúi đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị Tom hôn lên chóp mũi.

"Anh..." Harry bực mình, ngả luôn vào ngực Tom, không đứng dậy nữa.

Tom nhìn dáng vẻ giống đà điểu của nó, lúc này mới buông tay, kéo nó ngồi xuống, coi như nghỉ ngơi sau khi luyện tập hơn nửa tiếng đồng hồ.

"Harry, sao em lại nắm được nhiều bùa chú như vậy?" Tom hỏi rất có kỹ xảo, hắn không hỏi sao Harry biết nhiều bùa chú như vậy, mà hỏi sao nó nắm được nhiều như vậy. Hai câu hỏi này hoàn toàn khác nhau. Tỷ như như vừa rồi bọn hắn thực hành bùa Triệu hồi, Tom là học, nhưng không nắm được, cho nên hắn mới thất bại đến hai lần. Nhưng Harry chẳng những biết mà dường như còn rất thành thạo.

Có lẽ lúc này Tom mới nhận ra, ở trên lớp có thể sử dụng bùa chú không có nghĩa là đã nắm được bùa chú đó. Cho nên, dù trên lớp hắn biểu hiện rất tốt, nhưng đến khi luyện tập thực tế lại vẫn không phát huy được hiệu quả. Hắn am hiểu những bùa chú có tính công kích hơn, ví dụ như Bùa Giải giới, Bùa Hóa đá, hay một số Pháp Thuật Hắc Ám trường học không dạy.

Những chú ngữ này năm thứ hai Harry đã sử dụng thành thạo hơn hắn, chỉ có điều Tom hoàn toàn quy kết là do lúc nhỏ Harry bị người đuổi giết. Nhưng hôm nay xem ra, đến cả những bùa chú hàng ngày ít sử dụng Harry cũng nắm rõ. Chuyện này thật khiến Tom tò mò.

Rất ít Pháp sư trẻ đạt được trình độ như Harry, bởi vì cao ngạo như hắn cũng không thể không thừa nhận Harry rất xuất chúng.

Harry không biết trong đầu Tom đang tính tính toán toán cho nên đưa ra một đáp án đơn giản mà thẳng thắn: "Bị ép."

Tom sửng sốt, cảm thấy Harry chỉ đang trả lời có lệ với mình. Chẳng lẽ có kẻ thù là một kẻ điên liền bồi dưỡng ra được một thiên tài sao? Những giáo sư, học trò kia không biết thực lực của Harry, nhưng Tom ở bên cạnh Harry nhiều như vậy, há lại không biết?

Nghĩ như vậy, trong lòng Tom càng không vui. Hắn buông cánh tay đang ôm Harry ra, gõ gõ đầu đầu đũa phép vào lòng bàn tay mình.

"Trong lúc chạy trốn bán sống bán chết hình như không dùng được bùa chú?" Hắn nhíu mày nhìn Harry, ánh mắt tỏ vẻ không tin.

Harry không chút để ý đứng thẳng người dậy, khiêu khích nhìn: "Nếu như anh không tin, chúng ta đấu một trận xem?"

Tom sửng sốt, kể từ học kỳ trước bắt đầu luyện tập bùa chú với Harry, hai người bọn họ chưa từng đấu tay đôi. Bây giờ Harry đột nhiên đưa ra đề nghị, hắn càng không phục. Tom lập tức đứng thẳng người dậy, siết chặt đũa phép, tự tin đáp: "Đấu thì đấu!"

Hai người không có nhiều nghi thức như một trận đấu tay đôi thực sự. Tom chỉ đứng tại chỗ nhìn Harry kéo giãn khoảng cách với mình, bày ra tư thế sẵn sàng liền ra tay.

Tia sáng đỏ bất ngờ lóe lên, mà Harry cũng phản ứng không hề chậm, lập tức dùng bùa Triệu hồi khiến một chiếc ghế chắn trước mặt mình, sau đó nhân cơ hội phản kích.

Tom cũng không chậm chạp, lập tức nhảy người né tránh bùa chú, ánh mắt phức tạp nhìn chiếc ghế gỗ, giơ tay ý bảo Harry dừng lại, sau đó bước tới cúi người nhặt miếng gỗ lên, tỉ mỉ nghiên cứu, cuối cùng gật đầu: "Xem ra bùa Triệu hồi hữu dụng."

Harry cười nói, "Không có pháp thuật vô dụng, chỉ có Pháp sư vô dụng."

Trước khi Bài thi đấu thứ nhất diễn ra vào ngày hai mươi bốn tháng mười một, Tom điều chỉnh lại kế hoạch luyện tập của mình, thực hành tất cả những bùa chú mà trước kia hắn vẫn xem thường. Thậm chí đôi khi còn thảo luận với Harry về công dụng trong thực chiến của những bùa chú kia.

Một tuần trước trận đấu, Tom đưa Harry vừa dám một mình vào Rừng Cấm trong giờ giới nghiêm trở về đến ký túc xá liền chạm mặt giáo sư Slughorn, hắn đành phải để Harry một mình trở về ký túc xá trước, mà hắn vừa suy đoán rốt cuộc giáo sư Slughorn dẫn hắn ra khỏi tòa lâu đài là vì chuyện gì, vừa tính toán nên làm cách nào để moi được đề thi thứ nhất từ ông.

Dựa theo sự chuyển biến trong thời gian gần đây, Harry không quá lo lắng về hướng đi của Tom nữa, liền chuyển hướng đi vào một hành lang âm u, chợt phát hiện hôm nay người bị chặn đường không chỉ có mình Tom.

Ở ngã rẽ cuối cùng trước khi về tới Phòng Sinh Hoạt Chung nhà Slytherin, James với màu tóc đỏ chói mắt trước ánh đèn hành lang leo lét đang dựa người lên tường, dùng đế giày cọ cọ lớp rêu xanh trên tường, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, cười híp mắt bước tới chỗ Harry: "Harry, tôi có một số việc muốn nói với cậu."

Harry nhìn gương mặt quen thuộc, muốn cự tuyệt nhưng lại không tự chủ được mà gật đầu, "Anh Lee, anh chọn rất đúng lúc, Tom vừa bị giáo sư Slughorn gọi đi, hoặc có lẽ..."

Hiện tại cả Hogwarts, tính cả đám học trò hai trường mới tới đều biết Thủ Lĩnh Nam Sinh Hogwarts và Quán quân Durmstrang bởi vì Harry Potter mà gây hấn với nhau. Harry cũng không sao ngờ đến, James lại chủ động tìm nó ngay trước khi trận tranh tài diễn ra.

"Tôi nghe nói giáo sư Slughorn muốn tìm hắn mới cố ý đợi hắn rời đi rồi tới tìm cậu." James cởi mở cười, "Nghe tôi nói, Harry, tôi không thể không thừa nhận Tom Riddle rất ưu tú, nhưng tôi cũng là một Quán quân của Cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật, cậu có thể cân nhắc đến tôi không? Huống chi, tên kia có vẻ không phải người sẽ đặt cậu lên hàng đầu..."

"Tôi với anh ấy không phải người yêu, nhưng tôi cũng sẽ cân nhắc đến anh." Harry thô lỗ ngắt lời James, trong lòng có chút không vui. "Tom là người thế nào, tôi hiểu rõ hơn anh, cho nên không cần anh tới đây chặn đường khuyên nhủ tôi. Tôi và anh ấy nhiều nhất cũng chỉ có thể là bạn bè mà thôi."

"Được rồi, xem ra nếu như tôi không giành được hạng nhất trong Bài thi đầu tiên, cậu sẽ không để tâm đến đề nghị của tôi. Thế này đi, Harry, nếu như tôi vượt qua Tom trong bài thi thứ nhất, cậu phải đồng ý tham gia vũ hội Giáng Sinh với tôi, được chứ? Tôi cũng không muốn giành được lợi thế hơn Tom, cậu về nói cho hắn biết, bài thi đầu tiên là Nhện Khổng lồ tám mắt, thú Chimera, Thú đầu người mình sư tử đuôi bò cạp (1), tất cả đều là Sinh vật huyền bí cấp XXXXX. Về phần ai phải chạm trán với sinh vật nào, phải xem may mắn của mỗi người thôi."

Một hơi nói xong những lời này, James không cho Harry cơ hội cự tuyệt liền xoay người rời đi.

Harry sững người đứng đó một lúc lâu, sau mới không kiềm được mà cảm thán: Thi đấu Tam Pháp Thuật quả nhiên là Thi đấu Tam Pháp Thuật, Bài thi đầu tiên đã mang tới những sinh vật huyền bí cấp XXXXX. Đối phó với ba sinh vật kia e rằng không hề dễ chịu hơn rồng một chút nào.

Editor chú thích:

Thú Chimera: Chimera là quái vật có phần trước của loài sư tử, phần sau của loài bò sát và đuôi là một con rắn. Ngoài ra, trên lưng nó còn mọc ra một cái đầu dê và đầu rồng. Chimera có khả năng thở ra lửa. Chimera là một quái vật đáng sợ, vì phải nuôi ba miệng ăn nên nó ăn thịt bất kì người nào nó gặp.

Thú đầu người mình sư tử đuôi bọ cạp (Manticore): Theo truyền thuyết của người Trung Đông, Manticore được miêu tả là quái vật lai, với phần mình là của sư tử, đầu người, đuôi của bọ cạp và có đôi mắt màu xanh. Manticore là quái thú có tới 3 hàm răng giống như một con cá mập. Manticore có giọng nói khá êm tai, giống như âm thành của tiếng kèn. Song hành với bộ dạng đáng sợ đó, Manticore là quái vật vô cùng thèm khát thịt người. Nó ăn tươi nuốt sống con người để thỏa mãn cơn đói của mình. Sau khi sử dụng cơ thể mạnh mẽ, uyển chuyển của mình để rượt đuổi theo con mồi, Manticore sẽ dùng móng vuốt để bắt giữ đối phương hoặc dùng đuôi để tóm nạn nhân. Khi con mồi đã nằm gọn trong tay, quái vật Manticore ăn tươi nuốt sống nạn nhân và không để lại một mảnh xương thừa. Quái thú Manticore còn có khả năng làm tê liệt hoặc giết chết con mồi từ xa bằng cách phóng những gai nhọn ở đuôi giống như một cây cung.