[HP/TomHar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 74: Ép hỏi



Nghe đến câu cuối cùng, bàn tay đang cầm đũa phép cọ cằm của Tom chợt khựng lại khiến cho đũa phép suýt chút nữa chọc thẳng vào miệng hắn. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Harry đang cười nắc nẻ, nhắm mắt cố nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Thì ra bọn họ đến là muốn xem náo nhiệt chứ không phải muốn xem so tài! Sớm biết thế ta đã làm nổ tung rào chắn, để Nhện Khổng lồ tám mắt tạo náo nhiệt cho họ xem!"

Nghe những lời giận dỗi này của Tom, Harry và Alphard liếc nhau, suýt chút nữa bật cười lớn. Đúng lúc này, tiếng hoan hô nhiệt liệt lại vang lên trong sân đấu, Quán quân thứ hai ra sân!

Tom vốn vẫn còn buồn bực, vừa nghe đến Quán quân thứ hai thi đấu là Lucky Mark, mà thứ mà cô ả phải đối phó lại chính là thú Chimaera háo sắc, hắn liền lập tức quên mất mình còn chưa kịp đi kiếm đồ ăn, đã túm tay Harry kéo nó chạy tới đấu trường.

"Anh không đói bụng sao?" Harry vừa bị Tom kéo chạy đi vừa hỏi, không chút để ý đến Alphard đang gọi với theo nó.

Bước chân của Tom hơi chậm lại, nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi từ trận thi đấu: "Sắp có kịch hay để xem, chúng ta mau tìm một chỗ tốt."

"Kịch hay?" Harry thoáng sửng sốt, lại lập tức hiểu ra. Nó bị Tom kéo ngồi xuống hai vị trí mà đám học trò Slytherin vừa thấy bọn nó chạy tới đã vội chừa ra, "Có phải nữ sinh Beauxbatons kia xui xẻo đến bốc trúng thú Chimaera?"

Tom nín cười gật đầu, Harry gần như không nhịn được mà trợn tròn mắt. "Vận may của anh tốt đến thế, mà cô ấy lại xui xẻo tận mạng. Cuộc so tài này còn cần so tài nữa sao?"

Tom nghe Harry cảm thán cũng không vội đáp mà kéo nó ngồi xuống, nhìn xuống Mark đang chật vật trong đấu trường phía dưới, lúc này, quần áo trên người cô gái đáng thương đã te tua gần như lông chim điểu, nhưng cũng đã tiếp cận được gần hơn tới quả trứng vàng mới nhàn nhã mở miệng: "Lời vừa rồi của em có phải đang trách ta chỉ dựa vào vận may mà thắng không được vinh quang, bất bình thay James Lee?"

Harry đang lo lắng nhìn Mark bị những tiếng huýt kích động của những nam sinh vây xem mà như sắp khóc, nghe được giọng điệu êm ái mà nguy hiểm này của Tom, nó kinh ngạc, lập tức quên đi nữ sinh đang bị con thú hoang đùa giỡn, quay đầu nhìn Tom nghiêm túc: "Vận may cũng là một phần của thực lực." Dừng lại một chút, Harry mới nói tiếp: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Ít nhất, kẻ thù của tôi chết, mà tôi, khi ấy mới là một đứa trẻ còn chưa đến tuổi tới trường học pháp thuật, lại sống. Lẽ nào, tôi vì vận số quá tốt mà nói với người chết kia, thật ngại quá, vận may của ta quá tốt, ngươi sống lại truy sát ta tiếp đi?"

"Phì..." Tom nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Harry hết sức nín nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa mà phì cười, lần này đến cả hắn cũng không chú ý đến tình huống dưới sân đấu nữa, "Lúc em nói những lời này, kẻ kia đã không nghe được nữa rồi."

Harry nhướn mày, "Dù hắn nghe được thì có thể làm gì tôi?" Đấy là còn chưa nói hắn nghe xong vẫn cười hì hì đấy thôi?

Tom không biết suy nghĩ của Harry, chỉ cười, đang chuẩn bị nói gì đó chợt bị tiếng hoan hô vang dội xung quanh cắt đứt.

Nhìn đám nam sinh chung quanh huýt, vỗ ghế, Tom và Harry đều lập tức quay đầu, kết quả nhìn thấy váy trên người Lucky Mark đã bị xé một mảng lớn, mảnh váy rách te tua không ngừng bị gió thổi lật lên.

"Thú Chimaera xem ra rất thích đùa với cô ấy!" Harry cong miệng, "Chẳng lẽ vinh quang hấp dẫn đến thế sao, đến mức này rồi vẫn không chịu buông bỏ?"

"Nếu vinh quang không hấp dẫn..." Tom nhàn nhã nói, tay nhẹ cọ cọ cằm, "...sao trước kia em lại đề nghị ta hợp tác để thuyết phục đám người kia tổ chức Cuộc thi Tam Pháp Thuật ở Hogwarts?"

"Bởi vì lúc ấy..." Giọng nói Harry nhỏ dần, ánh mắt phức tạp nhìn Tom rất lâu, cuối cùng không nói gì, mà nhìn xuống cô gái đang linh hoạt nhảy quanh những tảng đá để né tránh con thú hoang. Nó có thể nói bởi vì lúc ấy nó vốn không hề có tình cảm gì với Tom, chỉ cần Tom tương lai không trở thành Voldemort điên loạn, thì dù hắn đạt được vinh quang thế nào, trở thành người làm mưa làm gió đến đâu cũng không liên quan gì tới nó không?

Nhưng bây giờ, nó muốn ở bên Tom, bình yên ở bên nhau!

Chỉ là, có một số việc hối hận cũng đã muộn.

Lúc ấy? Tom thấy Harry đột nhiên ngừng lời liền nghi hoặc, hồi tưởng lại tình hình lúc đó, mặc dù lúc đó đã đoán ra được Harry cố ý nghiên cứu về Cuộc thi Tam Pháp Thuật là vì hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại, tại sao Harry lại vì hắn mà hao tâm tốn sức như vậy? Ngẫm lại những chuyện phát sinh kể từ khi Harry xuất hiện, tâm trạng vui vẻ của Tom lập tức chìm xuống đáy.

Là một Slytherin tiêu chuẩn, từ trước đến nay Tom luôn tin tưởng, trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Thái độ ngập ngừng của Harry vừa rồi khiến hoài nghi trong lòng hắn trước kia bị khơi dậy. Nếu nói Harry là bạn của hắn, trong lòng hắn lại có chút do dự. Nếu như lúc ấy Harry đã coi hắn là bạn, chỉ đơn giản là muốn giúp hắn thì...

Do trong lòng có khúc mắc, kết quả Tom không để ý đến quá trình cuộc thi đấu, chỉ biết rằng cuối cùng Lucky Mark cũng lấy được quả trứng vàng khi toàn bộ thân thể gần lộ ra hết trong khí trời rét lạnh của tháng mười một, cả người không biết là run vì lạnh hay run vì sợ.

Cuối cùng, nếu không phải các Pháp sư được giao trọng trách khống chế con thú hoang kịp thời xuất hiện, nói không chừng cô gái vừa lấy được quả trứng vàng liền quên mất phòng bị mà bị con thú Chimaera làm nhục rồi.

Người lên đấu trường sau đó chính là James Lee, đáng tiếc Tom hoàn toàn mất hết hứng xem, kéo Harry rời khỏi khán đài, lúc vào đến lâu đài Hogwarts liền nghe thấy Mark đạt 42 điểm. Xem ra điểm đặc sắc của trận thi đấu rất có ảnh hưởng đến kết quả nha. Chật vật như vậy mới lấy được quả trứng vàng lại kém hắn năm điểm. Tom kéo Harry đi thẳng đến phòng bếp của Hogwarts, đưa tay nhẹ cọ quả lên trên cánh cửa, hai người liền đi vào gian phòng bếp tràn ngập Gia Tinh.

Vừa thấy có người đi vào, Gia Tinh lập tức nhiệt tình vây tới, có con còn nhanh trí bưng đến những đồ ăn mà Tom và Harry thường ngày vẫn thích, chờ bọn hắn ngồi xuống liền đặt lên bàn.

Tom phất tay ý bảo đám Gia Tinh vây quanh tản đi, rồi mới lấy dao nĩa ăn cùng Harry. Ăn hết một nữa hắn mới mở miệng dò xét: "Harry, ta nhớ em từng nói danh vọng cùng thực lực của cá nhân có liên quan đến nhau." Đây chính là một trong những nguyên nhân ban đầu khiến Tom nhanh chóng đồng ý thi đấu Tam Pháp Thuật, "Danh vọng càng cao thực lực càng cao, mà Dumbledore và Grindelwald chính là ví dụ. Nhưng ta không tìm được những chuyện này từ trong sách."

Harry vốn không hề nghĩ đến Tom trong một thời gian ngắn lại suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, theo bản năng trả lời: "Trước kia tôi cũng không biết, nếu như không có người vì bảo vệ tôi mà chết kia nói ra, chỉ sợ tôi sẽ không bao giờ hiểu được tại sao đến cuối cùng tôi lại..." Nó đột nhiên dừng lại, buông bánh bí rợ trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng Tom: "Anh muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi."

Tom bị vạch trần mà có chút ngượng ngùng, có điều mặt hắn không đỏ lên chút nào, ngược lại nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa, "Ta muốn biết, nếu như đây là thật, như vậy tại sao em lại tìm cách tổ chức Tam Pháp Thuật để giúp ta có được danh vọng?" Không dưng ban ân tình lại không phải gian trá, Tom cũng nhận ra Harry không giống đám Slytherin kia, coi hắn như thủ lĩnh mà đối xử, luôn muốn nịnh nọt hắn. "Nghĩ kỹ lại, kể từ khi xuất hiện, em dường như giúp ta không ít." Tom đưa tay bẻ một miếng bánh bí rợ đưa tới trước mặt Harry, "Coi như vì sau này chúng ta trở thành bạn bè, vậy còn lúc ban đầu thì sao? Em giúp ta là vì cái gì?"

Hắn nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Harry, lập tức hiểu được lúc đầu mình đã quá chủ quan, xem thường Harry rồi. Xem ra Harry giấu hắn không chỉ một hai chuyện.

Nghĩ đến có thể bản thân đã bị lợi dụng, trong lòng Tom lạnh lẽo, nụ cười trên mặt càng lúc càng ôn hòa.

"Harry?" Hắn nghiến răng, "Nói cho ta, rốt cuộc là vì sao?"

"Tôi..." Mặc dù đã sớm nghĩ đến ngày này, nhưng Harry không ngờ nó lại tới sớm như vậy. Hắn vốn tưởng dù Tom có hoài nghi, nhưng ít nhất hiện tại hắn sẽ vẫn quan tâm đến lợi ích trước mắt. Lại không ngờ được rằng, quan hệ giữa hai người bọn nó lại có thể từ dò xét, phòng bị, lợi dụng mà phát sinh tình cảm.

Nếu như Harry đối với Tom thật sự chỉ có lợi dụng, hợp tác, nói không chừng Tom sẽ giống như Harry nghĩ, kiên quyết bắt lấy lợi ích trước mắt, lợi dụng đồng thời phòng bị Harry, hoặc có lẽ đôi khi sẽ ngầm cho phép nó lợi dụng hắn.

Nào ngờ, trong quá trình này, Tom lại thích Harry. Đối với người mình thích và người mình lợi dụng, yêu cầu của Tom hoàn toàn khác nhau. Hắn có thể chịu được người mình thích giấu mình một vài chuyện, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được người mình thích lợi dụng, đặc biệt còn là bày kế hoạch lợi dụng hắn bao lâu như thế.

Cho nên, lúc này hắn chỉ lẳng lặng nhìn Harry, không nói một câu, chỉ đợi Harry trả lời. Mà hắn cũng đã quên trước kia hắn đã làm những chuyện gì với, còn Harry lần nào cũng đều nhẹ nhàng bỏ qua cho hắn.

Harry trầm mặc vài phút, thấy Tom không nói gì, biết hôm nay không cho Tom một câu trả lời thỏa đáng hắn sẽ không bỏ qua cho mình, vì vậy cười khổ ngẩng đầu: "Anh cảm thấy tôi hại anh sao?"

"Trước mắt không có." Tom thận trọng trả lời, hiện tại quả thật nó mang đến cho hắn rất nhiều lợi ích. Biết được hậu quả nếu cố tình tạo ra Trường Sinh Linh Giá, có quan hệ với Grindelwald, sắp tới còn có thể trở thành Quán quân Tam Pháp Thuật. Những thứ này đều là những lợi ích lớn, còn những lợi ích nhỏ... Tom nghĩ lại những lợi ích nhỏ hắn có được trong quá trình hắn và Harry tiếp xúc: Bản đồ sống, Áo Khoác Tàng Hình, còn cả kỹ năng thực chiến.

"Vậy nếu như tôi nói..." Harry cười khổ nhận lấy miếng bánh bí rợ trong tay Tom đặt xuống đĩa, "Tôi làm tất cả đều chỉ vì muốn tốt cho anh, anh có tin tôi không?"

"Ta..." Tom nhìn Harry, chần chừ một lát, cuối cùng cắn răng lắc đầu, sau đó hắn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng bi thương của Harry.

Nếu là người khác hỏi hắn câu hỏi này, hắn sẽ không chút do dự mà nói đằng sau tin tưởng nên phòng bị thế nào, lợi dụng ra sao, nhưng người hỏi câu này lại là Harry! Hắn chần chừ hồi lâu, cuối cùng lựa chọn nói thật.

Tom tin tưởng, Harry có thể hiểu hàm ý của hắn.

Harry có lẽ không thông minh bằng Tom, nhưng nó cũng không ngốc, nếu không sao ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt đã có thể thu hút Tom. Cho nên, cẩn thận nghĩ lại, vẻ thất vọng trên mặt dần chuyển thành nụ cười sáng lạn.

"Anh muốn một lý do?"

Tom thu hồi lời nhắc Harry mau trả lời, khẽ gật đầu.

"Ta muốn em nói cho ta biết nguyên nhân từ đầu đến cuối. Tại sao ngay từ đầu lại muốn ta tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật, nhưng đến khi ta tham gia, em lại có chút không muốn." Quan sát bao nhiêu ngày nay, Tom đã lờ mờ đoán được, Harry có vẻ thật lòng không muốn hắn giành được vị trí Quán quân. Chỉ là, nếu như ngay từ đầu Harry đã bố trí cục diện Cuộc thi Tam Pháp Thuật thì đến khi hắn tham gia, Harry cũng không có lý do gì để đột nhiên thay đổi cục diện do chính mình sắp xếp cả? Lẽ nào... nghĩ đến một khả năng, Tom đột nhiên cảm thấy tâm trạng khá hơn, thậm chí còn tốt hơn cả giành hạng nhất trong bài thi đầu tiên.

Nếu đúng là nguyên nhân hắn nghĩ... Tom có chút khẩn trương mà siết chặt nắm tay, cuối cùng thở dài buông ra, hắn vẫn không thể từ bỏ vinh quang dâng đến này được!

"Nếu như tôi nói..." Harry ngập ngừng nói, hai má bất giác hồng lên, "...trong chuyện này, tình cảm của tôi đã thay đổi, anh có thể hiểu được không?"

"Tình cảm thay đổi...." Tom nhìn biểu hiện của Harry liền xác định được một nửa, liền cố ý kéo dài giọng trêu tức Harry, "Thật sao?"

"Thật!" Harry chột dạ đáp, cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Dù trong lúc chiến tranh nó đã học được Bế Quan Bí Thuật, nhưng nó vẫn không biết cách khống chế tình cảm của mình như Tom.

Tom như cười như không nhìn Harry, vẻ mặt thản nhiên không nói năng gì, chỉ dựa người ra lưng ghế, có điều hắn đã hoàn toàn quên mất mục đích moi được bí mật của Harry.

"Vậy em nói xem tình cảm của em đã thay đổi thế nào?"