[HP] Xấu Hổ

Chương 11



Băng tuyết đầy trời không thể xuyên qua bức tường, lập tức trở nên bùng nổ. Draco hoàn toàn mất đi lý trí, anh đè chặt Harry lại, hạ thể đập mạnh vào mông Harry, cúi người cắn xuống tuyến thể của cậu.

"Không! Thả em ra!" Harry đột nhiên xoay người, khuỷnh tay thúc mạnh vào cổ Draco. Pheromone vì Omega kích động lao về phía Alpha, sức nóng mạnh mẽ xông thẳng tới Draco. Draco rất đau, nhưng cơ thể vẫn không chịu buông Harry ra.

Harry nghiêng người muốn trốn thoát, nhưng Draco vẫn đẩy mạnh thân dưới vào cậu. dương v*t Alpha to lên vì tức giận, nhưng Omega lại không cảm thấy đau đớn, bởi những cú va chạm thô bạo đó. Cơ thể cậu vô cùng bao dung Alpha của mình, cho dù Draco mất kiểm soát, điên cuồng làm cậu, Harry vẫn sẽ cảm thấy như vậy chưa đủ.

Không đủ, vẫn chưa đủ. Harry chống hai tay lên vai Draco để không anh lại gần mình, chỗ giữa hai chân cậu không ngừng chảy ra dâm dịch. Khoái cảm khi được lấp đầy phủ đầy tâm trí, hơi mất tập trung liền trầm luân vào nó. Harry đau khổ đấu tranh chống lại Draco, đấu tranh chống lại ham muốn của mình. Lửa nóng và băng tuyết, đối mặt trực tiếp với nhau, nhưng khoảnh khắc chúng va chạm, lại biến thành mưa to giữa mùa hè nóng nực, ẩm ướt và cuồng bạo. Nhiệt độ nóng bỏng làm bốc hơi nước đọng trên mặt đất, biến nó thành hơi nóng dưới ánh nắng chói chang.

"Anh...Draco...ưm... làm ơn, không, làm ơn..."

Cuối cùng Harry khóc lên, cánh tay cản Draco dần kiệt sức, Omega dù có đấu tranh đến đâu thì vẫn luôn khuất phục trước Alpha. Draco gục mặt xuống, Harry buông hai tay ra, xoay người, rúc đầu vào gối tuyệt vọng.

Ít nhất cũng là Draco, cậu nghĩ, nếu là Draco, cậu sẽ hối hận, nhưng không bao giờ oán hận. Draco là anh trai cậu, là alpha có độ phù hợp nhất với cậu, là người thân thiết với cậu nhất trên giới gian. Nếu bị Draco đánh dấu hoàn toàn, cậu hẳn sẽ không còn khổ sở nữa.

Harry vùi mặt vào chiếc gối nhăn dúm, những giọt nước mắt trào ra bị tấm vải hút khô, biến mất không thấy, để lại vệt sẫm màu. Cậu trở nên im lặng hơn, trong phòng chỉ còn tiếng Draco 'chơi' cậu. Tiếng da thịt sột soạt, tiếng dâm dịch vang vọng trong căn phòng ngủ trống trải. Hai luồng pheromone trở nên mãnh liệt hơn sau khi hòa quyện vào nhau, tạo ra một hương vị quyến rũ. Draco nằm trên người Harry, đôi mắt xám mê luyến nhìn chằm chằm vào tuyến thể sau gáy cậu. Đó là thứ 'đắt' trời cho, là vực sâu không đáy, cục u nhỏ nhỏ tròn tròn kia chính là tất cả dục vọng của anh. Cắn xuống đi, Draco tự nhủ, chỉ cần anh cắn xuống, mọi hoang mang và ám ảnh sẽ được giải đáp, mọi khắc khoải và khao khát sẽ được thỏa mãn.

Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, mưa giông biến thành sương lạnh. Khi nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống. Harry cảm thấy khó thở dưới áp lực mạnh mẽ của pheromone lạnh giá, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn nhịp thở, nhưng lại hít vào nhiều pheromone của Draco hơn. Hơi lạnh xuyên qua mũi, tràn vào phổi, bị ngọn lửa mãnh liệt liếm láp, càng cuồng bạo hơn.

Mười ngón tay Harry nắm chặt lấy gối, rên rỉ thành tiếng. Pheromone của Draco là liều tình dược hiệu quả nhất với cậu, cuối cùng cậu sa ngã, ánh mắt trở nên mê man, hoàn toàn rơi vào vực thẳm dục vọng. Harry co chặt cúc hoa, nhưng lại bị Draco dùng sức nghiền ép vách thịt bên trong, chỉ một lát sau, vật 'nhỏ' cương cứng đã làm bên trong trở nên mềm xốp. Hình như Draco đụng phải cái gì đó, nhưng anh không quan tâm. Trong mắt anh chỉ có tuyến thể sau gáy Harry. Gần ngay trước mắt, tuyến thể căng tròn mê người, chỉ cần anh há miệng là có thể cắn xuống. Draco không chịu được nữa, đẩy nhanh tốc độ, anh điên cuồng đâm chọt, bỗng nhiên cảm nhận được một nơi hoàn toàn mới.

"A...đau quá!"

Ngay lập tức, Harry hét lên, Draco 'nhỏ' như mũi dao xé toạc cơ thể cậu, cả hai người rên lên vì sự ép chặt đó. Draco thở hổn hển, động tác dưới thân đột ngột dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người dưới thân mình với ánh mắt mơ màng.

"Đau quá..." Harry thút thít, như thể có nơi nào đó mới đang được mở ra trong cơ thể cậu - cậu rùng mình, chợt nhận ra đó là tử cung của mình. Draco đã tiến vào tử cung của cậu - ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Harry, nỗi khát khao dâng trào trong cơn đau - Draco đang tiến vào tử cung cậu, Harry ngẩng đầu lên, trong lòng quanh quẩn chuyện này, hông cậu đong đưa khiến Draco ngừng lại.

(Elisa: Tui tra gg là Omega có tử cung nha. Muốn biết thêm chi tiết, mời tra gg. Thân ái.)

"Anh ơi...Draco...tiến vào trong em đi...ưm!"

Harry cảm thấy như có thứ gì đó đang to lên trong cúc mình, cậu hét lên, ngay sau đó, liền bị Draco xoay lại. dương v*t to lớn đang cắm trong tử cung xoay một vòng. Khiến Harry rùng mình, vách thịt bên trong co giật như bị khuấy động, mới vừa nằm xuống, cậu lập tức bắn ra.

Chất lỏng màu trắng đục bắn tung tóe lên cằm Draco, anh đưa tay lên miệng, vị tanh ngọt sọc thẳng vào não, sau đó cắn mạnh vào ngực Harry.

"Shhh!"

Harry ăn đau, nhưng sự mát lạnh ở thân dưới hoàn toàn làm lu mờ mọi cảm giác quan khác. Dương vật đang thắt nút vẫn đâm chọc trong tử cung cậu, tinh dịch như thác vung vảy khắp nơi. Ngực bị Draco gặm cắn đến bật máu, nhưng Harry không hề cảm nhận được điều đó, chỉ mê mang, lớn tiếng rên rỉ.

Sau khi xuất tinh càng khiến 'cậu nhỏ' nhạy cảm hơn, nhưng tất cả các dây thần kinh trên toàn cơ thể đều dồn về tử cung. Nút thắt đang mở rộng bị mắc kẹt trong đường hầm nhỏ hẹp, sâu thẳm, không đi ra ngoài được. Draco cắn mạnh vào ngực Harry, pheromone mạnh mẽ tràn vào vết thương dọc theo kẽ răng bê bết máu, tan biến ngay lập tức. Mất mát như có như không, sự kiên nhẫn tột độ biến thành ham muốn tình dục, xông lên một cách mù quáng trong cơ thể Draco, cuối cùng tụ lại một chỗ, từ nút thắt bên trong tử cung thô bạo bắn vào cơ thể Harry. Harry lại hét lên, tinh dịch nóng hổi tràn vào tử cung cậu, như muốn nấu chín vách thịt cậu khi chạm vào. Toàn thân cậu run rẩy, hai chân quấn chặt lấy eo Draco, ép chặt hai người.

Lúc này tất cả phản kháng đều biến mất, Omega tham lam bóp chặt lấy thứ to lớn bên trong, trong tiềm thức chỉ muốn vắt ra nhiều tinh dịch hơn nữa. Bụng cậu căng đầy, thậm chí còn hơi phồng lên như vừa ăn no. Harry hài lòng ôm lấy Draco, ôm lấy Alpha của mình, hai chân vẫn kẹp chặt eo Draco, không cho anh rút ra, cũng không buông tha anh.

Chỉ là hơi đau ngực thôi - Harry nghĩ vậy trước khi chìm vào giấc ngủ, nhưng không hiểu sao cậu lại chẳng sợ gì cả, lòng cậu bình tĩnh hơn bao giờ hết. Ngọn lửa mãnh liệt dần dần lắng xuống, hóa thành những đốm lủa nhỏ, nhẹ nhàng được hơi lạnh xoa dịu. Harry co chân lại, cuộn tròn trong vòng tay Draco, thân dưới vẫn kẹp chặt. Cậu ưỡn hông, dù bản thân đang buồn ngủ lại mò mẫm môi anh mình.

Khi Harry hoàn toàn tỉnh táo, cậu cảm thấy mình hoàn toàn biến thành một phiên bản mới của mình.

Cậu chớp mắt, không nhớ nổi mình đang ở đâu. Sự suy nhược và khó chịu trên cơ thể đều biến mất, thay vào đó là một tinh thần sảng khoái và sự nhạy bén chưa từng có. Pheromone trên cơ thể không còn phân tán ngẫu nhiên nữa, chúng đòi hỏi Alpha kích thích hoặc mũi có thể ngửi thấy mùi trên da. Chỉ là khi cậu di chuyển, ngay lập tức nhận ra rằng cơ thể của mình là lạ, nhớp nháp và không thoải mái chút nào.

Harry quay đầu lại thấy Draco đã tỉnh, tựa vào mép giường nhìn cậu.

Tại sao Draco lại ở đây? Harry sững sờ, nhìn sang với ánh mắt vừa hoang mang vừa ngạc nhiên, nhưng giây tiếp theo, những ký ức trong vài tháng qua tràn ngập trong đầu cậu. Harry ngay lập tức trở nên hoảng sợ, nhìn Draco hơi sợ hãi.

"Anh cũng vừa mới thức dậy." Draco dừng nắm tay Harry lại, thả nó giữa không trung. Anh nhặt cây đũa phép của mình và sửa sang cho Harry và mình. Khi tất cả cảm giác khó chịu, cây đũa đặt lên vết thương trên ngực Harry.

"Đây...anh xin lỗi." Draco đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vết cắn của mình.

Sau đó, Harry nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, cậu giật tay mình sờ ra sau gáy. Không có gì ở đó cả.

Draco không đánh dấu cậu!

Harry ngạc nhiên nhìn Draco, cậu nhớ Draco đã thắt nút nhiều hơn một lần trong hai ngày qua. Có rất ít Alpha có thể kiểm soát bản thân để không đánh dấu khi thắt nút, và Draco có thể kiềm chế dục vọng mà không đánh dấu trong hai ngày.

"Anh..." Harry lo lắng kêu lên, "Anh có cảm thấy khó chịu không?"

Draco bật cười, hắn lưu luyến sờ sờ vết thương trên ngực Harry, giơ đũa phép lên chỉ vào vết thương mà anh cắn ra: "Anh sao mà xảy ra chuyện gì được? Nhưng mà em đó, đã hai ngày không ăn gì rồi, còn cần phải nghỉ ngơi tốt nữa."

Trước khi Harry có thể ngăn anh, câu thần chú chữa lành đã chữa trị vết thương đỏ ửng, giữa đôi môi và răng Draco. Vùng da bị thương đóng vảy, lành lại, chỉ trong chốc lát đã không còn bất kỳ dấu vết bị thương nào.

"Đừng..." Harry vội vàng thì thầm, nhưng cậu không biết mình đang vội vì điều gì.

Draco để đũa phép xuống, sờ lên ngực Harry, nơi đó không còn vết thương nữa, cuối cùng đưa tay lên vuốt đầu Harry: "Vết sẹo này không thích hợp để lưu lại."

Anh nói xong, vội bước xuống giường, nhặt áo sơ mi trên sàn mặc vào, đi chuẩn bị vài thứ để tắm rửa cho Harry. Harry ngồi ngẩn người trên giường một lúc, và chợt nhớ ra kỳ phân hóa của mình đã kết thúc, điều đó có nghĩa là kỳ phát tìnhcủa Draco đã hoàn toàn biến mất.

"Anh đưa em đi tắm."

Draco đi tới, cúi xuống bế Harry lên, Harry nhanh chóng đẩy tay anh ra, nói: "Em tự làm."

Cậu nhảy ra khỏi giường, duỗi thẳng chân, rồi nhớ ra mình không mặc gì. Harry lập tức duỗi tay xuống nhặt một bộ quần áo ngẫu nhiên trên mặt đất lên để che mình, vội vàng đi vào phòng tắm.

Sau khi quá trình phân hóa kết thúc, ngoài việc che phủ pheromone Omega bằng thuốc ức chế, và sử dụng thuốc ức chế trong kỳ phát tình, Harry không cần phải dùng bất kỳ loại độc dược nào vào các ngày trong tuần. Bây giờ hầu hết mọi người ở Hogwarts đều biết cậu là một Omega, Harry không buồn giấu giếm giới tính thứ hai của mình và ngừng sử dụng dược cách ly.

Sau khi tắm rửa xong, cậu đợi Draco tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng hai người cùng dọn dẹp sạch sẽ, đủ để nhìn được, Draco cởi bỏ phong ấn trong phòng, mở cửa, cùng Harry bước ra ngoài.

Harry nhìn hai tay đang buông thõng của Draco, nuốt nước bọt không nói gì, cũng không làm gì. Cúi đầu và cùng Draco bước ra cửa.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Harry đã cảm nhận xung quanh mình có gì đó rất lạ. Cậu nhìn lên và ngay lập tức kinh hoàng khi thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin —

Lucius Malfoy.

Ngay cả khi không có dấu vết, Harry đã bị vấy bẩn bởi rất nhiều pheromone của Draco, và cậu không thể rửa sạch nó chỉ bằng cách tắm. Lucius nhìn lên cậu, khứu giác nhạy bén của Alpha ngay lập tức cảm nhận được có điều gì đó không ổn với Harry.

Mặt Lucius đột ngột thay đổi, ông chống gậy sải bước về phía Harry, trước khi hai chàng trai kịp phản ứng, ông đã nắm lấy vai Harry, khiến cậu quay lại, kéo cổ áo cậu xuống.

Tuyến thể sạch sẽ, không bị đánh dấu, không có bất kỳ dấu hiệu nào bị đánh dấu.

Lucius thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó ông nổi cơn thịnh nộ, giơ cây gậy trong tay lên cao để đánh Harry. Draco ngay lập tức bước tới, kéo lấy Harry, chấn trước mặt cậu, pheromone Alpha lạnh lẽo đính kèm thông điệp bùng lên dữ dội trong phòng khách.

Vốn dĩ, sau khi Lucius đến, học sinh trong phòng sinh hoạt chung đã tản đi hết, chỉ còn lại một hai người tò mò trốn ở cầu thang nhìn trộm. Sau khi pheromone của Draco phát tán, một vài học sinh khẽ kêu lên, lập tức chạy trốn vào ký túc xá của mình.

"Hừm." Lucius hừ lạnh, "Không biết lượng sức mình."

Một sự ngăn cản mạnh mẽ hơn đột nhiên xuất hiện, Harry ngửi thấy mùi gỉ sắt lạnh lẽo biến mất ngay lập tức. Cậu thấy mình bị bao vây chặt chẽ bởi pheromone của Draco. Harry ngước nhìn Draco, người đang nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cha mình, tĩnh mạch nổi đầy trên trán.

Hai pheromone alpha mạnh mẽ đối đầu với nhau, Lucius bình tĩnh, không chút ảnh hưởng, nhưng Draco dần dần không nhịn được, những giọt mồ hôi lớn chảy trên má.

Harry lo lắng muốn lao lên, nhưng bị Draco đưa tay ngăn lại.

"Vô dụng thôi, đừng đi."

Harry đã trở thành Omega, ở trước mặt Lucius, còn chưa kịp nói hết cậu đầy đủ, đã bị Lucius áp chế.

Harry vẫn chưa bị thuyết phục, nhưng cậu có thể cảm nhận được pheromone của Draco xung quanh mình, biết Draco đang bảo vệ cậu. Cậu nắm tay Draco, đỡ anh, nhưng Draco vẫn không thể đối đầu với uy hiếp của Lucius, hai chân dần dần yếu đi, bất giác ngã xuống đất.

"Đó là một tai nạn!" Draco đột ngột hét lên "Con là người không chịu được pheromone của em ấy, nhưng con không có đánh dấu em ấy! Cha để Harry rời khỏi nhà Malfoy và con sẽ theo cha quay về."

Draco cúi đầu, giãy cánh tay bị Harry nắm vài lần, Harry mới buông ra.

Anh tiếp tục: "Cả Hogwarts đều biết những gì đã xảy ra với con và em ấy, cha giữ em ấy lại cũng vô ích."

Lucius mặt lạnh như băng, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu, tức giận, nói: "Được."

Potter vô dụng, dù sống hay chết, ông cũng không hề thấy hứng thú. Thấy con trai không tính hồ đồ, Lucius nén giận.

Phút chốc, ông thu lại pheromone, áp lực khiến người khác sợ hãi biến mất. Draco lập tức thả lỏng, toàn thân xụi lơ, ngã xuống đât.

"Anh trai!" Harry lập tức nhào lên đỡ anh, Draco cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu: "Đừng lo lắng, ông ấy sẽ không làm anh bị thương. Thi cử cho tốt, tốt nghiệp xong, nói chuyện sau."

Đột nhiên, anh mở hai mắt, đẩy Harry ra, đứng thẳng dậy khỏi mặt đất. Harry quỳ trên đất, ngước lên nhìn anh, nhưng Draco vẫn mặt lạnh, thậm chí không thèm nhìn cậu. Lucius không nói gì, vẻ mặt trào phúng, xoay người bước ra ngoài. Draco im lặng, đi theo sau Lucius, ra khỏi cửa phòng chờ, rời đi mà không nhìn lại.

#đã beta.

To be continue...