Hũ Muối, Tôi Thích Ăn Nhạt

Chương 17: Bị Đánh Cắp (1)



...Chương 17 - Bị Đánh Cắp (1)...

...----------------...

Tư Mỹ đi ra khỏi văn phòng của hắn với tâm trạng vô cùng bực mình, cũng cảm thấy có phần buồn chán nên muốn đi dạo một vòng ở CIQ, sớm cũng đã đến giờ nghĩ trưa hầu hết mọi nhân viên trong công ty sẽ ra ngoài ăn uống nghỉ ngơi. Trước đó khoảng 30 phút, Vĩnh Lệ có cùng đồng nghiệp của mình trò chuyện ở phòng vệ sinh, Vĩnh Lệ cơ bản là vẫn còn ấm ức chuyện cũ đành than vãn với An Châu là người bạn của cô.

Cũng không phải chỉ ganh tị vì chuyện Cẩn Du được Tề Mặc giao cho việc quan trọng, vốn dĩ cô ta cũng có tình cảm với Tề Mặc từ lâu khi biết hắn chưa có người yêu, nhưng trong mắt của Tề Mặc, người mà hắn có tình cảm hắn sẽ tự động tiếp cận, còn Vĩnh Lệ, đến một câu nói rõ ràng cũng không có dịp gặp mặt hắn để thốt ra, đã sớm chịu sự lạnh nhạt này thấu đến tận xương tủy, hôm nay thấy hắn ưu ái một người khác như giọt nước tràn ly khiến cho cô càng trở nên ấm ức. Nhưng cuộc trò chuyện ngắn ngủi này lại vô tình để cho Triệu Tư Mỹ đứng bên ngoài nghe thấy, sau khi An Châu rời đi chỉ còn lại một mình Vĩnh Lệ thì Tư Mỹ mới khẽ bước vào rồi chậm rãi đi đến bên cạnh, cô mở lời trước.

- Tề Mặc ưu ái Cẩn Du đến như vậy sao?

Vĩnh Lệ nhìn thấy Tư Mỹ tuy có chút giật mình nhưng liền quay sang nói.

- Đúng là như vậy, trước đó khi phỏng vấn Giám Đốc Tề đã vô cùng nhẹ tay với cậu ta, gì mà thích ăn cua rang me cơ chứ, tất cả mọi người trong phòng thiết kế đều cố gắng lắm mới có thể được như hôm nay, vậy mà cậu ta trả lời một câu hỏi vớ vẩn liền có thể có được một chân ngồi vào vị trí đó, cô xem có còn công bằng không?

Tư Mỹ nhìn bộ dạng bộc bạch của Vĩnh Lệ có chút buồn cười liền đáp.

- Còn tôi thì sao, chỉ cần một cú điện thoại là có thể làm thư ký của giám đốc, có phải là rất bất công không?

Nghe vậy Vĩnh Lệ có chút ấp úng, đầu bổng chốc nảy số.

- Làm gì có chuyện đó, cô Triệu là đối tác lớn của chủ Tịch, dĩ nhiên là không thể so sánh như vậy rồi.

Tư Mỹ khẽ mỉm cười, cô nhìn vào gương rồi nhỏ giọng.

- Khi nãy tôi có xem qua thời gian gặp đối tác, Tống Dao trước đó đã đem một bảng hồ sơ đến cho Cẩn Du chỉnh sửa, đây là lần đầu tiên cậu ta đảm nhận việc này, nếu như có sai sót chắc chắn sẽ không có lần sau, cô hiểu ý tôi nói chứ?

Vĩnh Lệ nghe vậy dã tâm liền dấy lên vài phần, Tư Mỹ thấy cô gật đầu liền ghé sát vào tai Vĩnh Lệ thì thầm, nhưng cô ta đâu biết rằng Tư Mỹ chỉ là đang buồn chán nên muốn rót thêm một miếng dầu đổ vào đám cháy nhỏ để nó bùng lên thêm một chút. Sẵn tiện cũng muốn biết Cẩn Du rốt cuộc là có bao nhiêu bản lãnh mà lại khiến cho Tề Mặc đối xử nhẹ nhàng đến như thế.

[...]

Tại phòng thiết kế, vừa đến giờ nghỉ trưa Mạn Nhu đã rời tay khỏi bàn phím rồi vươn vai vài cái khiến cô thoả mãn, xong xuôi liền khều nhẹ vai của Cẩn Du.

- Nè, anh có muốn đi ăn chung với tôi không Cẩn Du?

- Tôi chưa sửa xong bản thiết mà Giám Đốc giao cho, ở canteen có bánh mì, một lát nữa tôi sẽ ra.

- Chỉ mới có nữa buổi, anh gấp gáp làm chi, khi nào vào làm chúng ta cùng sửa, giờ thì mau đi ăn thôi tôi đói rồi.

Cẩn Du chưa kịp phản ứng gì đã bị Mạn Nhu kéo đi.

- Nè nè, nhưng mà...

Cẩn Du đột nhiên bị lôi đi khiến cho cậu không thoải mái, nhưng khi Mạn Nhu mới kéo cậu ra khỏi dãy bàn làm việc ở phòng thiết kế liền bắt gặp Tề Mặc đứng trong thang máy nhìn chằm chằm vào hai người, Mạn Nhu lúc này liền bỏ Cẩn Du ra khẽ cúi đầu chào hắn, còn Cẩn Du thì nhanh chóng chỉnh lại trang phục cho gọn gàng liền ngẩng đầu nhìn hắn có chút khép nép.

- Cẩn Du, tôi chở cậu đi ăn.

Cẩn Du nghe xong có phần ngạc nhiên đáp lời.

- T...Tôi còn chưa làm xong hồ sơ của anh giao cho, nên chắc...

Nhân lúc Cẩn Du còn chưa nói xong thì hắn đột nhiên tiến đến nắm lấy cổ tay cậu kéo đi để lại Mạn Nhu vẫn còn ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng viễn cảnh này lại vô tình lọt vào tầm mắt của Tư Mỹ đang chạy theo phía sau nhưng cũng chỉ có thể nhìn Tề Mặc đưa Cẩn Du vào trong xe rồi đi mất. Cô hậm hực dậm chân có phần tức giận, lát sau liền bật điện thoại gọi cho thư ký của thư ký riêng.

- Mau!!! Đến CIQ đưa tôi về ngay!!!

[...]

Nhân lúc bên trong công ty không có ai nhưng thay vì ra ngoài ăn trưa, Vĩnh Lệ lại ở lại bên trong phòng thiết kế với lý do bản thân chưa hoàn thành xong công việc, nhưng tầm mắt của cô vốn dĩ đã dán vào bàn làm việc của Cẩn Du từ lâu.

Vì thời gian nghỉ trưa không nhiều, nên Vĩnh Lệ quyết định giải quyết mọi chuyện thật nhanh trước khi có bất kì ai đi qua đây, nhưng vấn đề là ở phòng thiết kế còn có camera giám sát, giờ này chắc có lẽ bảo vệ cũng đã đi ăn, Vĩnh Lệ lẳng lặng tiến đến phòng camera an ninh rồi không chút do dự mà vô hiệu hoá hết tất cả, rồi nhanh chóng quay về phòng thiết kế. Đứng trước tập hồ sơ còn đang chỉnh sửa dở dang trên bàn, Vĩnh Lệ có chút sợ sệt trước việc bản thân sắp làm, nhưng vì lòng đố kỵ xen lẫn cảm giác vui sướng khi nghe những gì Triệu Tư Mỹ tiêm vào đầu khiến cho cô ta càng trở nên quyết đoán hơn.

Sau khi ngẫm nghĩ, Vĩnh Lệ không chần chừ mà lấy đi bản thiết kế trong hồ sơ rồi nhanh chóng rời đi, lát sau tất cả camera ở đã được khôi phục như ban đầu.

[...]

Tại một nhà hàng sang trọng ở gần công ty, Tề Mặc dẫn Cẩn Du vào một bàn ngồi vô cùng sang trọng, không những thế nhân viên bên trong không những quen biết hắn mà còn chào đón rất trịnh trọng, có vẻ như là khách quen ở đây.

Hắn để cậu ngồi vào bàn ăn, còn mình thì ngồi ở phía đối diện, còn gọi ra rất nhiều món ngon, Cẩn Du ngơ ngác nhìn những gì diễn ra liền nhướn mày khó hiểu.

- Nhìn tôi làm gì? Còn không mau ăn đi!

- T...tề Mặc, tôi còn chưa báo đáp cho anh vụ lần trước, cũng chỉ vừa vào làm được ngày đầu tiên, anh đối tốt với tôi như vậy sau này làm sao mà tôi báo đáp cho hết.

- Hân Nghiên nói trước kia cậu làm nhiều chỗ, đã vậy công việc lại vô cùng mất sức, lần này tôi sẽ không để Hân Nghiên lo lắng nữa, tôi không lo cho cậu, là đang lo cho tinh thần của Hân Nghiên đã bị cậu dày vò mà thôi.

Cẩn Du nghe vậy liền bất lực, con người này không thể nói lý với hắn vì đằng nào cũng sẽ bị thuyết phục bằng những lý lẽ nghe như đang khích bác nhưng thật ra cũng phần nào hợp lý, cậu ngẫm nghĩ một chút rồi cũng đành gật đầu ăn cơm.

Tề Mặc bên ngoài tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lại rất muốn nói gì đó, nhận ra im lặng cũng không phải là cách hay nên lúc này mới cất lời.

- Ờm... Chuyện lúc sáng ở đại sảnh, cậu có nghe được gì không?

Cẩn Du đang cặm cụi ăn, nghe thấy hắn đang hỏi mình liền ngẩng đầu đáp lời.

- Chuyện gì? Ý anh là chuyện Hôn Ước...

- Không Phải!!!

Cẩn Du bị Tề Mặc đột nhiên cắt ngang liền im lặng, hắn thấy mình có hơi thất lễ liền nói.

- À không, ý tôi là tôi và cô ta không có hôn ước gì ở đây hết, tôi hoàn toàn độc thân...

Nhìn bộ dạng ấp úng của Tề Mặc khiến cậu có chút buồn cười:

- Việc anh có hôn ước cũng là chuyện tốt mà, giờ anh cũng đâu còn trẻ, đã đến tuổi lập gia đình rồi.

Nghe xong, Tề Mặc liền chau mày nhìn Cẩn Du thầm nghĩ.

"Cậu ta không quan tâm đến chuyện này luôn hay sao, còn nghĩ đó là chuyện tốt nữa chứ, cái tên ngốc ngố này phải ăn bao nhiêu con cua mới thông minh ra đây hả?"

Chất giọng của Tề Mặc từ bình thường đột nhiên dần chuyển sang có chút giận dỗi, hắn nói:

- Hợp đồng của Tề Gia và Triệu Minh kéo dài đến 10 năm, cùng lắm là tôi độc thân thêm 10 năm nữa, đến lúc đó sẽ không phải chịu sự ràng buộc này.

- Tề Mặc, anh có ấm trán không? Đến lúc đó anh đã là U50 thì có khác gì trái cà héo không?

Dứt lời, hắn khẽ hừ nhạt một tiếng, khoé môi cũng có chút cong lên.

- Sao cậu biết? Nếu vậy thì chờ đến lúc đó, cậu muốn thử không?