Hũ Muối, Tôi Thích Ăn Nhạt

Chương 40: Đối Mặt (3)



...Chương 40 - Đối Mặt (3)...

...----------------...

- Những chuyện con cần nói thì cũng đã nói xong rồi, chỉ mong ba chấp nhận.

[...]

Câu nói vừa dứt cũng là lúc Tề Mặt rời khỏi văn phòng, để lại biểu cảm khó coi trên gương mặt của Tề Bá, cuối cùng ông cũng không thể kềm chế được sự nhân từ của mình mà mở điện thoại gọi cho một dãy số.

Rất nhanh sau đó, người bên kia đã đáp lời.

Tề Bá lúc này mới trở nên nhẹ giọng, ông cầm tấm ảnh chụp rõ mặt của Cẩn Du lên, vừa nhìn vừa nói chuyện qua điện thoại.

- Tôi có một việc muốn nhờ cậu làm, thư ký của tôi sẽ gửi mail cho cậu.

Người ở đầu dây bên kia giống như là đã thực hiện việc này nhiều lần đến độ ông không cần phải nói gì thêm thì anh ta đã vội đáp lời đồng ý rồi nhanh chóng dập máy.

Bên ngoài, Tề Mặc thần sắc sớm đã trở nên không tốt, hắn nhanh chóng bước xuống cầu thang muốn quay trở về công ty để giải quyết công việc, nhưng khi đi được một nữa đoạn đường thì liền nghe thấy giọng nói của Tề Văn ở lầu dưới cùng Diệu Hàm, hắn vốn dĩ cũng không muốn tránh mặt, nên đã thẳng thừng bước xuống.

Sau lần khiến cho CIQ điêu đứng vì bị hủy hợp đồng từ các đối tác lớn, thì Tề Mặc vẫn luôn giữ một khoảng cách dè chừng với người trai của mình. Trong khi đó Tề Văn dưới phòng khách vừa nhìn thấy em trai của mình bước xuống liền tỏ ra vẻ trịnh trọng bước đến, trước mặt Diệu Hàm anh vờ như bản thân mình vô cùng vui mừng khi thấy Tề Mặc, Tề Văn liền bước đến, không ngần ngại mà ôm hắn một cái. Còn Tề Mặc ở phía sau lưng hắn nhìn thấy Tề Phu Nhân đang mỉm cười vui vẻ, hắn cũng vì thế mà nhìn bà cố nặn ra một điệu cười gượng gạo, nhưng sau đó lại dùng tay đẩy nhẹ Tề Văn ra, hắn thừa biết anh đang muốn đóng kịch nhưng hắn trước giờ vẫn luôn là người thẳng tính, có thể giả vờ một chút cho Diệu Hàm vui, nhưng bảo hắn đóng một màn kịch giả tạo từ đầu đến cuối thì Tề Mặc không làm được.

Lúc này Tề Văn có hơi sượng, thấy vậy liền vỗ vai Tề Mặc rồi nói.

- Lâu quá rồi anh em chúng ta không gặp nhau. Thế nào? Dạo này vẫn tốt chứ hả?

Hắn giương đôi mắt sắc lẹm nhìn anh, Tề Mặc vờ cong môi, hắn lạnh nhạt đáp lời.

- Rất tốt!

Nói xong hắn liền đẩy tay của anh ra khỏi vai mình rồi quay sang Diệu Hàm.

- Mẹ, đến giờ con phải đến công ty rồi, con đi đây.

Tề Phu Nhân mỉm cười gật đầu, còn hắn sau khi nói xong thì bước một mạch ra cửa trước, Tề Văn nhanh chóng cất lời với Diệu Hàm, nhưng lại có chút lớn tiếng trông như đây là điều mà anh ta muốn Tề Mặc cũng phải nghe thấy.

- Mẹ, chắc bây giờ ba vẫn chưa nguôi giận đâu, mẹ nhớ nói là con có đến đây nhé, giờ con cũng phải trở về công ty đây.

[...]

Xong xuôi, Tề Văn cũng nhanh chóng rời khỏi nhưng khi vừa bước đến cửa chính, đã trông thấy Tề Mặc đứng ở sân trước vẫn đang nhìn chằm chằm về phía mình, vẻ mặt còn có chút nghiêm nghị khó coi, thấy vậy Tề Văn cũng không khách khí gì liền bước đến trước mặt hắn, hai tay cho vào túi quần, với vẻ mặt cao ngạo vốn có, Tề Văn nhanh chóng cất lời trước.

- Có chuyện gì sao em trai?

Tề Mặc khoanh tay tự người vào cửa xe, chỉ là sau khi nghe thấy câu nói của Tề Văn thì hắn cũng đã ngấm ngầm hiểu ra mọi chuyện, thật sự thì ngoài Tề Văn ra, đối với mọi người xung quanh, kể cả đối tác làm ăn, Tề Mặc vẫn luôn giữ một mối quan hệ hoà khí với họ, nếu có tư thù cá nhân thì việc này rất hiếm khi xảy ra, nhưng còn đối với Tề Văn thì khác và hắn thì luôn tin vào trực giác của mình, tất nhiên lần này cũng không nằm ngoài dự đoán.

Sở dĩ Tề Văn tự mình vạch áo cho hắn xem không phải là anh ta hồ đồ vạ miệng mà chính là muốn khích bát sự bực tức trong lòng, khiến hắn bức bối mà làm hành động lỗ mãng, hiện giờ Tề Bá đang giận hắn nên mọi hành xấu của Tề Mặc chỉ tổ khiến cho ông phẫn nộ hơn mà thôi.

Kế hoạch này của Tề Văn rất hay, nhưng chỉ tiếc là nó được dùng để hãm hại Tề Mặc - một kẻ nhạy bén và sắt đá.

Nhìn thấy anh càng ngày càng tiến đến gần, Tề Mặc cũng nhanh chóng giấu đi vẻ mặt cau có của mình, thay vào đó là một nụ cười nhẹ khiến cho Tề Văn có hơi bất ngờ, không đợi lâu hắn liền đáp.

- Lâu ngày không gặp mặt, hoá ra anh lại dùng cách này để chào đón tôi sao?

Tề Mặc vừa nói vừa phủi tay áo, phong thái của hắn rất ung dung, đến nỗi sự thản nhiên của hắn còn phải khiến cho Tề Văn có chút khó chịu, dứt lời hắn lại nói thêm.

- Lần này tôi phải cảm ơn anh rồi, ảnh chụp rất rõ nét, đúng là chuyện bám đuôi người khác thì chẳng ai qua mặt được Tề Văn anh.

Tề Văn lúc này máu đã dồn lên đến tận não, hai tai anh nổ ong ong khi nghe thấy những gì Tề Mặc phỉ nhổ mình, nhất thời không thể kềm chế được mà bước đến bấu lấy cổ áo thẳng tắp của Tề Mặc giật về phía mình, hai mắt trừng trừng ánh kên tia lửa nhìn hắn, Tề Văn nghiến răng nói khẽ.

- Mày nói gì?

Tề Mặc dù bị anh ta tác động như thế nhưng cũng không muốn phản khán, vì hắn biết rõ nơi này chính là địa điểm thuận lợi nhất để Tề Bá từ văn phòng có thể nhìn thấy được, Tề Văn hành động quá khích với hắn như vậy thì chẳng phải là đã tự đâm mình một nhát hay sao?

Hắn khẽ nhếch môi, dùng tay gỡ cổ tay anh ta ra rồi nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn.

- Đừng quá khích như vậy chứ? Tập làm quen với những điều này đi vì ngày mai anh còn chẳng biết chuyện gì xảy ra với mình đâu.

Nói xong, Tề Mặc thẳng thừng mở cửa xe bước vào rồi rồ ga chạy đi mất, còn Tề Văn vốn dĩ định tạt thêm một chậu nước dơ sau việc theo dõi hắn, nào ngờ lại tự đổ lên đầu mình, cuối cùng người mất kiểm soát trước lại chính là anh.

Sau khi Tề Mặc rời đi không lâu, Tề Văn cũng nhanh chóng bước vào bên trong xe, nhưng anh không đi ngay mà lại mở điện thoại gọi cho ai đó.

Rất nhanh sau đó, từ màn hình điện thoại đã phát ra giọng nói vô cùng quen thuộc.

[Alo tôi nghe đây]

Tề Văn đáp với chất giọng vô cùng bức bối, anh vừa nói vừa siết chặt vô lăng.

- Lập tức tung loạt ảnh của Tề Mặc lên khắp các mặt báo, phải làm cho nó phủ sóng truyền thông trong nay mai cho tôi.

[Được.]