Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 111



Ngày hôm sau, dựa theo y nguyên kế hoạch lúc trước đã vạch ra, Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương hai người liền đi hạ độc quân mai phục Mạc Thanh ở trong dãy núi Ô Nhai. Quả đúng như lời của mỗ vị vương gia, bão tuyết làm cho độc phấn phân tán khắp trong không khí. Một nén nhang sau, trong núi đã không còn người nào sống sót, tử thi chất thành đống.

Cũng không thể trách Nguyệt Tích Lương ra tay độc ác. Vì đây vốn là chiến tranh, người không chết thì ta chết, sự thiện lương hay đồng cảm không nên xuất hiện ở chỗ này.

Những gì nàng có thể làm chỉ là giúp cho quân địch khi chết giảm bớt đau đớn. Chết một cách nhẹ nhàng như chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ ngàn thu.

Biến động ở trong dãy núi Ô Nhai, đại quân Mạc Thanh không hề hay biết.

Người cầm quân ra trận lần này của bọn hắn chính là tướng quân Thác Bạt Hùng, một vị tướng khá nổi danh trong ngũ quốc bởi chiến công hiển hách.

Thác Bạt Hùng không hề nghĩ đến việc Cảnh Lăng sẽ dám phản công. Lần thua trước đó đã làm cho hắn cảm thấy tức giận cùng không cam lòng, bây giờ đang ngồi trong doanh trướng uống rượu hạ hỏa.

Chết tiệt! Nếu mà môn phái cho người đến đây giúp sức thì quân Mạc Thanh đã không thua một nước yếu kém như Cảnh Lăng.

Không biết là có chuyện gì xảy ra nữa. Không phải đã hẹn trước là sẽ trợ giúp rồi ư? Sao tự nhiên lại thất hứa cơ chứ? Cái gì mà đại sự trong giang hồ? Ta phi! Đúng là không thể tin bọn chúng mà!

Thác Bạt Hùng vừa nốc rượu ừng ực, vừa càn rỡ đưa tay sờ mó nơi tư mật của nữ nhân người Cổ tộc trong lòng.

Cũng may hoàng thất Mạc Thanh còn nắm trong tay át chủ bài Cổ tộc. Chỉ cần hạ cổ vào trong nguồn nước của lũ Cảnh Lăng kia, hắn lo gì thất bại?

Mỹ nhân Cổ tộc vặn vẹo thân thể rắn nước, ôm lấy cổ của Thác Bạt Hùng, nũng nịu lên tiếng.

- " Tướng quân, người ta muốn. "

Ả vừa nói vừa dùng đôi gò bồng đảo căng tròn cọ cọ trước ngực hắn, không biết từ bao giờ, mật dịch phía dưới tiết ra càng nhiều.

Ánh mắt Thác Bạt Hùng trầm xuống, dục hỏa bỗng chốc bị đốt cháy. Hắn thô bạo xé rách tầng sa mỏng trên người mỹ nữ, lộ ra dàn da trắng nõn, trần trụi.

Hắn nhếch miệng cười gằn, hướng mông tròn của ả vỗ " bốp " một cái, *** ô nói.

- " Bại hoại, để bổn tướng quân thỏa mãn ngươi, cho ngươi sướng đến dục tiên dục tử! "

Đoạn, hắn xoay người nữ nhân đưa lưng về phía hắn, áp nửa thân trên của ả dán sát mặt bàn, nửa thân dưới thì vểnh lên, tiểu huyệt không hề che đậy mà phơi bày trước mắt hắn.

Thác Bạt Hùng nuốt nước miếng, lôi ra nam căn thô to căng trướng, hung hăng đâm vào khe suối nhỏ ướt át, luận động liên hồi, mỗi một lần rút ra cắm vào đều là lút cán.

- " Ân.... ôi.... hảo thoải mái ~ Tướng quân nhanh nữa.... a.... nhanh nữa.... a a a..... "

Tiếng nữ tử yêu kiều rên rỉ cùng tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc vang lên khắp doanh trướng, khiến cho tiểu binh canh chừng bên ngoài phải đỏ mặt tía tai. Mỗ vị tiểu binh chạy ra chỗ khác, nhìn ngó xung quanh một lượt, xác định là tạm thời không có người đi qua nơi đây mới rụt rè đưa tay tụt quần, làm động tác tự mình an ủi.

Chỉ bằng điều này thôi đã nhận thấy kỷ cương ở quân doanh Mạc Thanh lỏng lẻo đến nhường nào.

Buổi tối, trong khi Thác Bạt Hùng còn đang vui sướng bên mỹ nhân Cổ tộc, làm ra đủ loại tư thế khó nhằn thì mấy vạn binh sĩ Cảnh Lăng đã lặng yên không một tiếng động vượt qua dãy núi Ô Nhai, chuẩn bị tập kích doanh trại Mạc Thanh.

Lần này Bắc Mạc Quân không đích thân ra mặt, người dẫn binh là Triển Chính Hi và tướng quân Tần Quyết.

Hai người đưa mắt nhìn doanh trại im lìm ở trước mặt, hào hùng rút đao hô lớn.

- " Tấn công! "

Nhất thời, mấy vạn binh sĩ cưỡi kỵ mã nhanh chóng vọt lên, cực kỳ khí thế xông về phía quân địch, tốc độ này đúng là sét đánh không kịp.

- " Giết! "

- " Giết hết quân Mạc Thanh! "

Sát khí nổi lên tứ phía, làm cho đội tuần tra ở doanh trại phải kinh hồn táng đảm, vứt bỏ cả binh khí mà chạy chối chết, vừa chạy vừa hoảng hốt gào thét.

- " Mau báo cho tướng quân, chúng ta bị tập kích rồi..... A! "

Phốc!

Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, người đó đã bị Triển Chính Hi vung đao chém bay đầu. Hắn còn thuận tiện gặt hái sinh mạng của mấy tên chạy không kịp nữa. Triển Chính Hi nở nụ cười khát máu hiếm gặp, liếm môi.

Bữa tiệc giết chóc.... bắt đầu!

Quân Cảnh Lăng thật dễ dàng công phá hàng phòng thủ bên ngoài doanh trại, thế như trẻ tre mà xông vào.

Tiếng trống báo động vang lên, ánh lửa bập bùng cùng tiếng đao kiếm va chạm khắp nơi làm cho vô số binh sĩ vốn đang chìm vào giấc ngủ mà giật mình tỉnh giấc. Bọn hắn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị một kiếm nhanh gọn làm cho mất mạng, máu chảy lênh láng.

Tiểu binh nào đó vừa tự an ủi xong, qua đi cơn cao trào, chưa cả kéo quần lên thì đã xui xẻo bị chém đôi người. Đến chết, hắn cũng chết trong sung sướng.

Bởi vì bị tấn công đột ngột, quân Mạc Thanh ngược lại không nghĩ ra việc phải chống trả, cứ thế giẫm đạp lên nhau mà chạy. Cục diện loạn thất bát tao. Kỵ binh Cảnh Lăng đi đến đâu là xác chết la liệt đến đấy.

Mới qua đi một đoạn thời gian mà Mạc Thanh đã tổn thất gần mấy vạn người.

Thác Bạt Hùng đang nằm trên người mỹ nữ cũng bị kinh động, vội vàng mặc áo vào, cầm trường thương đi ra ngoài. Đập vào mắt hắn chính là tình cảnh đơn phương chém giết.

Thác Bạt Hùng lửa giận công tâm, rống lên.

- " Quay lại giết địch cho ta! Người nào chạy, giết không tha! "

Con mẹ nó! Cảnh Lăng lại chọn thời cơ này mà ra tay. Bọn chúng rốt cuộc vượt qua Ô Nhai như thế nào cơ chứ?

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Thác Bạt Hùng liền vận khinh công nhảy vọt lên, định gia nhập vào vòng chiến. Trường thương hắn đâm ra, toan lấy mạng một binh sĩ Cảnh Lăng gần đó thì...

Keng!

Đao của Triển Chính Hi vừa vặn chặn một kích này của hắn, cả hai người bị phản chấn mà lùi lại phía sau vài bước.

Triển Chính Hi cười hớ hớ, gác đao lên bả vai, bày ra bộ dáng lưu manh nhìn Thác Bạt Hùng một lượt, chậc chậc nói.

- " Ui cha, tướng quân anh dũng vô địch của chúng ta chắc là vừa trải qua cơn hoan lạc nha. Vậy bổn đại gia không làm phiền ngài nữa, cáo từ! "

Đoạn, hắn không hề chậm trễ mà nhảy lên ngựa, hô lớn.

- " Rút! "

Khuôn mặt đầy râu của Thác Bạt Hùng vặn vẹo, hắn liều lĩnh xông lên đánh với Triển Chính Hi, chửi rủa.

- " Có bản lĩnh thì các ngươi ở lại đây đánh tiếp, ta sẽ cho các ngươi có đi mà không có về! "

Triển Chính Hi ngồi trên lưng ngựa khó khăn đỡ lấy công kích của Thác Bạt Hùng, cánh tay tê rần, trong lòng thầm than.

Không hổ là chủ soái của Mạc Thanh, ta vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Triển Chính Hi nhân cơ hội Thác Bạt Hùng lùi lại phía sau mà thúc ngựa chạy đi, vỗ mông để lại một câu trêu ngươi.

- " Ta đâu có ngu, tạm biệt. "

Chỉ một thoáng, quân lính của Cảnh Lăng đến cũng như đi, chạy như một cơn gió, nhanh, gọn, lẹ. Để lại phía sau một doanh trại ngổn ngang, máu me và thi thể khắp nơi, lều bạt cháy xém.

Thác Bạt Hùng tức đến nỗi phun ra một búng máu, ngửa mặt lên trời mà gào thét.

- " Được lắm Cảnh Lăng. Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu! "

Một vị phó tướng rụt rè đi đến bên hắn, hỏi.

- " Tướng quân, có cần tập hợp binh mã đuổi theo hay không? "

Thác Bạt Hùng mặc dù tứ chi phát triển nhưng cũng không ngu ngốc, hắn phất tay, phân phó.

- " Tạm thời không cần. Khắc phục và chỉnh đốn lại binh lính rồi nói. "

Với tình trạng bây giờ, có đuổi theo cũng không làm được gì. Thác Bạt Hùng sa sầm mặt mày, xoay người vào doanh trướng dự định thay y phục. Vừa rồi quá khẩn cấp, hắn cũng chưa mặc được đồ sao cho hẳn hoi.

Nào ngờ, hắn vừa mới vào bên trong, quân đội Cảnh Lăng đã đột ngột quay trở lại, như là đã dự liệu trước vậy.

- " Giết!!! "

Binh lính Cảnh Lăng lại một lần nữa quét qua doanh trại Mạc Thanh, làm cho quân địch vừa mới phục hồi lại tinh thần lâm vào hoảng loạn chưa từng có.

Con mẹ nó!

Các ngươi đi thì đi luôn đi, còn quay lại làm gì?

Chém giết thêm được gần vạn người, Triển Chính Hi lại cười toe toét ha lệnh rút quân.

Đến khi Thác Bạt Hùng y giáp chỉnh tề hùng hổ đi ra ngoài, trước mặt đã chỉ còn bụi đất cùng tiếng cười hả hê vang vọng.

- " A a a a a a! Truy cho ta! "

Khinh người quá đáng! Đây chính xác là khinh người quá đáng! Hắn không thể nhịn được nữa rồi!