Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 122



Tiểu Màn Thầu đỏ mặt, có chút làm nũng kéo lấy y phục Nguyệt Tích Lương, làu bàu trong cổ họng như tự nói với chính mình.

- " Nô tỳ sẽ chỉ xưng " nô tỳ " với quận chúa và người nhà của người. Mặc kệ người khác suy nghĩ cái gì, nô tỳ chính là không muốn thay đổi. "

Từ lúc nàng còn nằm trong tã lót đã được bán đến Nguyệt vương phủ. Phụ mẫu không thương, không yêu cho nên mới bán nàng lấy vài lượng bạc ít ỏi trang trải cuộc sống.

Tiểu Màn Thầu đã tự nhủ lòng mình, nàng không có người nhà. Trong cuộc sống của nàng, chủ tử là tất cả, là thần, là phật, là tín ngưỡng.

Huống chi, vương gia và vương phi đối xử với nàng tốt lắm, không thiếu ăn, thiếu mặc, nàng được học đọc, học viết, học lễ nghi gia giáo, có thể nói là ân trọng như núi.

Bây giờ dù cho có đổi đời, trèo lên đầu cành làm phượng hoàng thì đã sao? Nàng vẫn chính là nàng, là Tiểu Màn Thầu bò lên từ dưới đáy của xã hội, là một nha hoàn thiếp thân của Tích Lương quận chúa.

Nguyệt Tích Lương làm sao lại không hiểu suy nghĩ của Tiểu Màn Thầu.

Ở cạnh nhau bao nhiêu lâu, tính cách của nàng ấy nàng đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.

Thế nhưng, thế sự có nhiều cái mà Tiểu Màn Thầu còn không tưởng tượng nổi.

Một nha hoàn thấp kém vậy mà bất tri bất giác trở thành Tam vương phi, nào có ai có thể bình thản chấp nhận. Người trong cuộc cam tâm tình nguyện, còn những người ngoài cuộc thì ghen ghét, đố kị.

Không biết ở sau lưng sẽ phỉ báng, nhục mạ xuất thân của Tiểu Màn Thầu như thế nào nữa.

Có lẽ nàng ta không để ý, nhưng Nguyệt Tích Lương nàng để ý rồi.

Nguyệt Tích Lương giảo hoạt mỉm cười, quay sang đối mặt với Tiểu Màn Thầu hỏi.

- " Tiểu Màn Thầu, sau đây là mệnh lệnh của ta đưa ra, không biết ngươi có nguyện ý nghe theo không? "

Người nào đó sa sầm mặt lại, âm thầm khinh bỉ quận chúa nhà mình ở trong lòng.

Người đã nói đó là mệnh lệnh, liệu ta được phép từ chối sao?

Tiểu Màn Thầu cúi đầu, nghi hoặc nói.

- " Quận chúa cứ việc nói, chuyện gì nô tỳ đều sẽ nghe. "

Nguyệt Tích Lương chỉ chờ có thế, lặp tức đứng dậy, ý cười đong đầy con mắt, dõng dạc tuyên bố.

- " Tiểu Màn Thầu thiện lương, khả ái, trung tâm, tận tụy, hết lòng vì Nguyệt vương phủ. Ta ban cho ngươi họ Nguyệt, tên hai chữ Hàn Tinh. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tên của ngươi sẽ là Nguyệt Hàn Tinh, Tiểu Màn Thầu là nhũ danh. Nguyệt Hàn Tinh lấy thân phận là nghĩa nữ của Nguyệt vương gia, tháng sau xuất giá thành thân với Tam vương gia Bắc Mạc Phong, của hồi môn đi kèm cũng là theo tiêu chuẩn của danh môn khuê tú, không thể thiếu một phân! "

Lời nói vừa buông xuống, Tiểu Màn Thầu sửng sốt mở to hai mắt, không dám tin nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Tích Lương.

Biểu cảm kinh ngạc như đang tự hỏi, không biết có phải nàng nghe nhầm hay không?

Nguyệt Hàn Tinh...... đây là tên mới của nàng?

Nguyệt Hàn Tinh.....

Nguyệt Hàn Tinh.....

Trăng và tinh tú. Nghe thật hay.

Có thể theo họ của chủ tử, đối với bất kỳ một nô bộc nào cũng là vinh dự lớn lao.

Nhưng mà nghĩa nữ của vương gia là ý gì?

Tiểu Màn Thầu phục hồi lại tinh thần, vội vàng xua tay với Nguyệt Tích Lương, kịch liệt lắc đầu.

- " Tên, nô tỳ có thể nhận. Bất quá, thân phận nghĩa nữ và của hồi môn, nô tỳ không xứng đáng có được. Quận chúa, vạn vạn lần không thể như vậy.... "

Nghĩa nữ của vương gia, bao nhiêu người mơ ước cũng không thể với tới. Nàng đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bạn nhỏ Lương nghe vậy, giả bộ không vui nghiêm mặt, cứng rắn mở miệng.

- " Ta nói xứng đáng thì ngươi xứng đáng. Đây cũng là ý của phụ thân đại nhân, chỉ là ta nhanh miệng nói ra trước người mà thôi. Còn về của hồi môn, ngươi nghĩ Nguyệt vương phủ keo kiệt đến mức không thể bỏ ra những thứ đó hay sao? "

Tiểu Màn Thầu bối rối cắn môi đỏ mọng, chần chừ trong giây lát.

- " Nhưng..... "

Nàng chỉ là một nha hoàn hạ đẳng, vì cớ gì phải đối xử với nàng tốt như vậy?

Vương gia, quận chúa,.... ta nên lấy cái gì để báo đáp các ngươi đây? Ta không có gì cả, ngoài chính bản thân mình.

Nguyệt Tích Lương đột ngột cắt đứt lời nàng muốn nói.

- " Không nhưng nhị gì cả, cứ quyết định như vậy đi. Tiểu Màn Thầu, ngươi phải gả đi thật hoành tráng, cho Nguyệt vương phủ chút mặt mũi.... "

Ngừng một lúc, nàng đưa tay ra vén lọn tóc rũ xuống của Tiểu Màn Thầu ra sau tai, gạt đi giọt nước mắt đang đọng lại trên khóe mi nàng ta, thập phần dịu dàng nói tiếp.

- " Ngươi cũng nên thay đổi cách xưng hô rồi. Có những thứ chỉ cần nghĩ trong lòng, không cần nói ra miệng đã đủ làm người khác thấu hiểu. Ta hiểu mà! "

Tiểu Màn Thầu hít mũi, mân mê miệng chăm chú nhìn Nguyệt Tích Lương.

Nói không cảm động chính là giả.

Quận chúa bao giờ cũng vậy, người nhỏ hơn nàng nhưng lại hiểu đạo làm người hơn nàng. Quận chúa từ lúc nào đã trưởng thành như vậy rồi?

Sau cùng, Tiểu Màn Thầu vẫn là quỳ xuống dập đầu với Nguyệt Tích Lương ba cái rồi mới đứng dậy, kiên định lên tiếng.

- " Ân, Hàn Tinh đã biết rồi, đa tạ.... tỷ tỷ chỉ điểm, xin tỷ tỷ về sau giúp đỡ nhiều hơn. "

Thoáng chốc, tâm tính của Tiểu Màn Thầu..... à không, bây giờ phải gọi là Nguyệt Hàn Tinh. Tâm tính của Nguyệt Hàn Tinh đã chín chắn hơn nhiều.

Nguyệt Tích Lương phì cười, không cho là đúng nói.

- " Sao lại loạn như vậy? Ta nhỏ hơn ngươi vài tuổi, đáng ra phải gọi ta là muội muội mới đúng chứ? "

Tỷ tỷ? Làm cho nàng có cảm giác như mình đã già mất rồi.

Nguyệt Hàn Tinh lắc đầu, cầm lấy lược tiếp tục vấn tóc cho Nguyệt Tích Lương, mở miệng.

- " Người sau này sẽ là Nhị vương phi, một tiếng tỷ tỷ này gọi đúng rồi nha. "

Nguyệt Tích Lương cũng không so đo, nàng thích làm gì thì làm. Nàng ngắm nghía mình trong gương, nói tiếp.

- " Chúng ta phải khẩn trương lên, tựa hồ cung yến cũng sắp bắt đầu rồi. "

............

Lúc phu thê Nguyệt Kinh Thiên cùng với Nguyệt Tích Lương vào trong cung thì mọi người đã sớm đến đông đủ.

Nguyệt Mặc Ngôn bởi vì còn nhỏ, không thích hợp tham gia náo nhiệt cho nên Lăng Tiêu Nhiên đã giao bé cho nhũ mẫu ở phủ chăm sóc.

Nguyệt Tích Lương xuất hiện, lặp tức thu hút sự chú ý của cả cung điện, có nhiều người nhận ra nàng, bật thốt lên.

- " Nhìn kìa, đấy chính là Tích Lương quận chúa! "

- " Thiên, có phải ta đã uống quá nhiều rượu rồi không? Sao ta lại nhìn thấy tiên nữ chứ? "

Người bên cạnh không hề kiêng dè lên tiếng phản bác.

- " Tiên nữ cái đầu ngươi! Người ta chính là Tích Lương quận chúa, nhân vật chính của cung yến ngày hôm nay. "

- " Nàng ấy thật đẹp.... Ngươi nói xem, ta đến Nguyệt vương phủ đề thân có được hay không? "

- " Nếu ngươi muốn Nhị vương gia đốt trụi phủ nhà ngươi. "

Ai cũng biết, nàng chính là Nhị vương phi tương lai do chính hoàng thượng tứ hôn.

- " Ách? Tim của ta đau quá.... "

- "....... "

Nguyệt Tích Lương hôm nay không cần nói cũng rõ, phá lệ xinh đẹp.

Vì lý do cung quy, nàng phải khoác lên mình bộ cung trang hoa lệ và rườm rà.

Cung trang thêu hoa tử đinh hương nhiều lớp màu tím làm nổi bật lên da thịt oánh nhuận như ngọc. Thắt lưng buộc chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, theo bước đi của nàng mà lục lạc treo bên hông khẽ kêu lên những tiếng " đinh đang " vui tai.

Nguyệt Hàn Tinh vấn cho nàng kiểu tóc Phi Vân, trang sức đơn giản mà thanh nhã, nửa tóc còn thừa chảy xuống bên vai như thác nước đen tuyền.

Đôi môi không điểm mà chu, chiếc mũi khéo léo thanh tú, mắt phượng khẽ câu, tựa như mị hoặc chúng sinh.

Nàng chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa quyến rũ, yêu mị và thuần khiết, phiêu dật, vừa tiên vừa ma.

Nguyệt Tích Lương ngồi vào chỗ, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi tầm nhìn bỗng dưng bị trấn trụ ở trên một khuôn mặt quen thuộc.

Nàng nhíu mày, bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn, kinh nghi tự hỏi.

Tại sao hắn lại ở đây?