Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 125: Ngoại truyện 3: Tình yêu của Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân thời hiện đại (3)



Nguyệt Tích Lương lê được cái thân về đến nhà, dựa vào bức tường bên ngoài mà thở dài thườn thượt.

- " Ài.... "

- " Ài.... "

Ý? Sao lại thừa ra một tiếng thờ dài thế này?

Nguyệt Tích Lương nghi hoặc quay đầu sang nhìn, cúi xuống, đột ngột bắt gặp phải khuôn mặt tiều tụy với đôi mắt gấu trúc của anh trai Nguyệt Hạo Thần.

Anh đang ngồi dưới đất.

Hôm nay cô làm rối tung hết mọi chuyện lên, buồn lòng là phải. Vậy nhưng Nguyệt Hạo Thần lại xảy ra chuyện gì rồi?

Phải rồi, nhắc mới nhớ, Nguyệt Hạo Thần hôm qua đi xem mắt rồi tối còn không biết đường về nhà luôn. Báo hại baba phải lo lắng cho anh đâu.

Nguyệt Tích Lương không kìm lòng được, mở miệng hỏi.

- " Anh, hôm qua không xảy ra chuyện gì đấy chứ? "

Nguyệt Hạo Thần châm điếu thuốc hít vào một hơi, thở ra làn khói trắng mờ ảo. Ánh mắt vô thần nhìn về phía xa xăm....

Mãi sau, anh mới mấp máy môi, không báo trước mà ném ra một quả bom cỡ lớn.

- " Anh của em..... con mẹ nó bị cưỡng bức rồi! "

Ực! Khụ khụ!

Nguyệt Tích Lương trực tiếp bị sặc nước miếng, ho sù sụ, mắt trợn trừng như là mắt cá chết.

Này này, cái loại chuyện này không đùa được đâu! Con tim của cô không có chịu nổi.

Anh trai bị cưỡng bức?

Vốn Nguyệt Tích Lương còn đến chết cũng không tin, thế nhưng khi chứng kiến vẻ mặt bi thống của Nguyệt Hạo Thần, cô ngậm ngùi nuốt ngược trở lại những lời muốn nói vào bụng.

Là thật.

Nguyệt Tích Lương phải mất mười mấy giây mới tiêu hóa được hết tin tức giật gân này, run run khóe môi hỏi lại.

- " Người đó là gái hay.... trai? "

Cầu trời phù hộ, là trai, là trai đi.

Như vậy thì mong ước của cô sẽ trở thành sự thật rồi.

Câu hỏi của Nguyệt Tích Lương như động chạm vào nỗi đau của Nguyệt Hạo Thần, bàn tay anh nổi đầy gân xanh, bóp nát điếu thuốc còn đang hút dở.

Anh nghiến răng ken két, trước con mắt long lanh của đứa em gái trời đánh, nặng nề nhả ra.

- " Là trai. "

Oh my god!

Nguyệt Tích Lương sướng đến nỗi như muốn bay lên thiên đàng vậy. Cuối cùng.... cuối cùng anh của cô cũng bước một chân vào thế giới thứ ba đầy tốt đẹp.

Nguyệt Tích Lương cho là chuyện vui, trực tiếp vứt dáng vẻ đau khổ của Nguyệt Hạo Thần ra sau đầu, vỗ vai anh nói lời thấm thía.

- " Tốt rồi, chuyện này cũng không xấu như anh tưởng đâu. Anh thử nghĩ mà xem, anh đã đi xem mắt với bao nhiêu cô gái như thế nhưng vẫn không thích một ai. Có khả năng anh vốn là gay, chỉ là không phát hiện ra sớm mà thôi. Bây giờ thì nói cho em biết, người đó là ai mà dũng mãnh như vậy? "

Cưỡng bức Nguyệt Hạo Thần, phải có dũng khí thật lớn mới được nha.

Là như thế sao?

Nguyệt Hạo Thần thập phần không tin tưởng Nguyệt Tích Lương. Em gái là hủ nữ, lời khuyên này có mấy phần trăm là sự thật chứ?

Anh sầu não vò đầu bứt tai, hậm hực nói.

- " Anh còn không biết cậu ta là ai nữa cơ. Tối hôm qua anh vừa mới từ chỗ xem mắt đi ra, cậu ta liền đột ngột xuất hiện, không nói một lời liền..... đánh ngất anh. Khi anh tỉnh dậy đã thấy đang nằm trên giường, rồi.... rồi..... cậu ta cứ thế bổ nhào lên, cởi quần áo..... và.... và.... "

Nguyệt Tích Lương nuốt nước miếng, ôm ngực cảm thán.

Trời ơi! Cái trò cẩu huyết gì thế này? Chẳng nhẽ là người yêu thầm anh trai không thành? Hay thực sự chỉ là một tên biến thái qua đường, thấy anh ấy trắng trẻo, ngon miệng liền xơi luôn?

- " Rồi sau đó? " cô hỏi tiếp.

Nguyệt Hạo Thần lắc đầu, hàm hồ trả lời.

- " Vừa rồi anh tức giận bỏ về, cậu ta vẫn còn ngồi ở đấy, nói một câu " tôi yêu anh ", anh không biết là thật hay giả. "

Nguyệt Tích Lương gật gù, xem ra là có tình cảm với anh trai rồi.

Cô mỉm cười, mở cửa nhà định bước vào.

- " Là thật hay không, thời gian sau sẽ rõ. Anh mau vào nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi thật tốt đi. "

Nguyệt Hạo Thần run rẩy cả người, có chút ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn cô em gái yêu quý.

- " Đau.... không đứng dậy nổi. "

Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống ba đạo hắc tuyến.

Được rồi, lần đầu bị bạo cúc không đau mới là lạ.

Bất quá..... nếu đau đến như vậy, làm thế nào mà anh có thể về được đến nhà hả?

...........

Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Tích Lương mang tâm thần thấp thỏm không yên đến công ty.

Cô đã nghĩ rằng mình sẽ bị giám đốc mắng té tát, không ngờ chào đón cô lại là khuôn mặt tươi cười thành đóa hoa cúc của ông ta.

- " Tích Lương, cô làm tốt lắm, bản hợp đồng đã được gửi đến công ty chúng ta rồi, Bắc tổng cũng đã ký vào đó. Tháng này tôi sẽ tăng lương cho cô. "

Nguyệt Tích Lương hóa đá toàn tập, cho là mình nghe nhầm.

Thuận lợi rồi?

Dễ dàng như vậy?

Hay là người đàn ông bị cô phi lễ hôm qua căn bản không phải là Bắc tổng?

Ây da, cô đã nói rồi mà, số cô đâu có xui xẻo như vậy, làm cô phí công lo lắng rồi.

Vì được tăng lương, Nguyệt Tích Lương cơ hồ đã quên luôn hành động vô sỉ của mình với người nào đó. Cả ngày vui vẻ làm việc, tận tụy cống hiến cho công ty.

Buổi chiều về còn thuận tiện ghé qua cửa hàng mua vài bộ đam mỹ mới phát hành.

Thời gian cứ thong thả trôi qua như vậy, cho đến một tháng sau, căn nhà của Nguyệt Tích Lương bỗng nhiên có một vị khách không mời mà tới.

Loạt xoạt!

Nguyệt Tích Lương đánh rơi mấy cái poster boys love khổ lớn, hai mắt mở lớn nhìn người đàn ông đang vắt chân chữ ngũ, điềm nhiên ngồi xem tài liệu trên ghế sofa nhà cô.

Nguyệt Tích Lương nhìn quanh nhà một lượt, xác định là baba và anh trai không có ở nhà mới từ tốn móc ra điện thoại di động, bấm số 110, dịu dàng nói.

- " A lô? Cảnh sát phải không? Nhà tôi đang có một người đột nhập trái ph.... "

Lời nói còn chưa nói xong, điện thoại của cô đã bị ai đó giựt mất.

Bắc Mạc Quân cầm lấy điện thoại của Nguyệt Tích Lương, nói nhanh vào loa.

- " Xin lỗi, vợ tôi và tôi đang cãi nhau, cô ấy giận dỗi. "

Nguyệt Tích Lương co rút khóe miệng, trong lòng không nhịn được nhủ thầm.

Vợ? Sao cô không biết từ khi nào mình có một người chồng đẹp trai như vậy nhỉ?

Thậm chí cô còn loáng thoáng nghe thấy ở đầu giây bên kia có tiếng nói khó chịu của cảnh sát.

- " Vợ chồng giận nhau mà đi gọi đến cái số này, anh chị muốn bỡn cợt cảnh sát chúng tôi hay sa.... Tút.... tút.... "

Bắc Mạc Quân tắt điện thoại, tiện tay vứt sang một bên, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Tích Lương, nói khẽ.

- " Nguyệt Tích Lương, về chuyện một tháng trước cô định bồi tội với tôi như thế nào đây? "

Đến bây giờ mới đi tìm cô, bởi lẽ thời gian trước anh khẩn cấp bay sang Mỹ, tiến hành kiểm tra lại bệnh tình của mình một lần nữa.

Không ngờ, kết quả lại khác với dự đoán của anh như vậy.

Nguyệt Tích Lương chớp chớp mắt đẹp, làm như bị dọa sợ, run giọng lên tiếng.

- " Anh.... anh là ai? Tại sao lại đến nhà tôi? Tôi.... tôi không có tiền đâu. "

A phi!

Chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn còn đến tìm cô. Người đàn ông này thù dai như vậy?

Bắc Mạc Quân nhìn dáng vẻ giả bộ đến giống thật của cô, hừ lạnh một tiếng, cắm chặt cằm cô.

- " Cô không biết tôi? "

Nguyệt Tích Lương rưng rưng nước nước mắt, thật thà lắc đầu.

- " Không biết! "

Bắc Mạc Quân cực độ nhẫn nhịn, hít sâu một hơi để kiềm chế không đánh người, lôi từ trong túi ra tờ giấy nhớ quen thuộc đưa đến trước mặt bạn học Lương, nói tiếp.

- " Vậy cô nhớ cái này chứ? "

Nguyệt Tích Lương thầm chảy mồ hôi lạnh, mặt ngoài lại làm ra vẻ ngạc nhiên, trầm trồ cảm thán, khen ngợi.

- " Ai nha, tờ giấy này là của ai vậy, chữ thật là đẹp. Nhưng tôi đâu có biết nó mà nhớ hay không nhớ chứ. "

Tại sao tờ giấy này lại ở trong tay anh ta? Không phải nó nên ở trong tay Bắc tổng sao?

Hay là.....

Nguyệt Tích Lương như ngộ ra một sự thật đau lòng. Thôi xong!

Nói gì thì nói, cứ giả ngu thì anh ta làm gì được cô?

Bắc Mạc Quân tức quá hóa cười. Anh nhếch môi mỏng, nở nụ cười như đóa hoa anh túc gây nghiện khiến Nguyệt Tích Lương ngẩn người trong giây lát.

- " Đây là do cô viết. Nhìn kỹ xem.... "

Anh vừa nói vừa chỉ vào cái tên Nguyệt Tích Lương lù lù trên trang giấy.

Diễn! Có giỏi cô diễn nữa đi.

Cô gái này không đi làm diễn viên thì thật là uổng phí.

Nguyệt Tích Lương nhíu đôi mày thanh tú, âm thầm ân hận không thôi. Biết thế đã không viết tên mình ra, đầu óc cô lúc đấy bị úng nước rồi.

Suy nghĩ chốc lát, Nguyệt Tích Lương liền thay đổi thái độ, thoải mái tươi cười, tiến lên phía trước vài bước, áp sát thân thể nóng bỏng vào Bắc Mạc Quân.

- " Đúng vậy, là tôi viết, thế thì sao nào? "

Bắc Mạc Quân không tự chủ lùi về phía sau nhằm kéo giãn khoảng cách với cô, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.

- " Khụ..... trên đó, cô nói sẽ bồi tội với tôi. "

Đúng là ngầu không được nổi năm phút.

Thấy tình hình chuyển biến, Nguyệt Tích Lương càng thêm đắc ý. Cô phát hiện, anh ta không dám chạm vào người cô?

Cô vừa tiến lên thì anh ta lặp tức lùi lại, cho đến khi chân vấp phải thành thế sofa, thân thể cường tráng ngã xuống.

Được rồi, cô và anh rất có duyên với sofa đi.

Nguyệt Tích Lương tiếp tục nở nụ cười lưu manh, ngồi hẳn lên đùi Bắc Mạc Quân, ngón tay vẽ vòng tròn lên lồng ngực rắn chắc.

- " Bồi tội? Anh muốn tôi bồi tội như thế nào? Như thế này.....? "

Vừa nói, cô vừa vòng tay ôm lấy cổ anh ta, vạt áo hé mở dụ người phạm tội.

Gò má Bắc Mạc Quân đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.

Anh không hiểu, anh đến đây để làm gì? Để bị đùa giỡn hay sao?

Nguyệt Tích Lương không để ý đến vẻ mặt quẫn bách của Bắc Mạc Quân. Đôi môi đưa lên vành tai anh thổi hơi nóng.

- " Hay thế này? "

Bắc Mạc Quân mềm nhũn toàn thân, hơi thở ồ ồ trầm trọng.

Môi cô lại tiếp tục di chuyển, cho đến khi gần kề môi anh thì dừng lại.

- " Thế này thì sao? "

Nói rồi, môi cô dần dần áp xuống.

Bắc Mạc Quân nhắm tịt mắt lại, không biết anh nghĩ gì mà không phản kháng giống như lần trước, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Chờ đợi cô hôn anh....

Khóe môi Nguyệt Tích Lương khẽ nhếch, nhân lúc Bắc Mạc Quân nhắm mắt mà cướp lấy tờ giấy nhớ trên tay anh, như một làn gió nhảy ra xa khỏi ghế sofa, ôm bụng cười.

- " Ha ha, anh thật là ngây thơ. "

Bắc Mạc Quân mở mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái đối diện, bật thốt lên.

- " Cô..... lừa tôi. "

Vậy mà anh nghĩ cô sẽ hôn thật.

Nguyệt Tích Lương lè lưỡi trêu tức ai đó, gấp nhỏ tờ giấy nhét vào trong áo ngực, vui vẻ mở miệng nói.

- " Ai nha, làm sao đây? Bằng chứng mất rồi, anh còn cái gì để mà uy hiếp tôi? "

Đã thấy người vô sỉ, chưa từng thấy người nào vô sỉ như Nguyệt Tích Lương. Dám làm mà không dám nhận.