Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 128



Bắc Mạc Trì bây giờ chỉ muốn nhào đến ôm chầm lấy Nguyệt Tích Lương, hảo hảo ôn chuyện một phen. Thế nhưng dù gì hắn cũng là bậc đế vương, ở đây lại là cung yến, không thể cứ thế vứt bỏ mặt mũi đi được.

Nghĩ vậy, Bắc Mạc Trì liền ho nhẹ một tiếng, cầm lên ly rượu hướng về Nguyệt Tích Lương bên dưới mà nói.

- " Tích Lương quận chúa bảy năm rồi mới về lại Cảnh Lăng, ngược lại càng trở nên xinh đẹp cùng thông tuệ. Đến đến, để trẫm uống cùng con một ly! "

Nguyệt Tích Lương mỉm cười bưng lên ly rượu vừa được cung nữ rót đầy, tinh nghịch nháy mắt, đáp lại.

- " Hoàng bá bá đúng là càng ngày càng trẻ ra, phong độ ngời ngời, tuấn mỹ như thần, ngọc thụ lâm phong,..... Cạn ly! "

Sau khi thuận tiện vuốt mông ngựa mỗ vị hoàng đế xong, Nguyệt Tích Lương và hắn cùng ngửa đầu, rất khí thế một hơi uống cạn chén rượu.

Vị cay nồng trôi tuột vào trong cổ họng nàng, bỏng rát.

Nàng phải cật lực nín nhịn mới không nhăn mặt, lè lưỡi giữa chốn đông người.

Thứ được gọi là rượu đúng là chả ngon tẹo nào!

Hi vọng là nàng sẽ không say, nếu say thì không biết nàng sẽ làm ra những chuyện gì nữa đâu. Tửu lượng của nàng vốn không được tốt nha.

Sau khi được Bắc Mạc Trì khơi mào, rất nhiều quan lại cùng công tử, tiểu thư đều đứng dậy kính rượu Nguyệt Tích Lương.

Nàng vì phép lịch sự tối thiếu, mặc kệ là ai đến đều không chối từ, nhất nhất uống hết. . Kiếm Hiệp Hay

Chẳng bao lâu sau, hơi rượu bốc lên tới đỉnh đầu, gò má Nguyệt Tích Lương đỏ bừng như hoa đào tháng ba, ánh mắt mê ly mơ mơ màng màng.

Bất ngờ, nàng quay ngoắt sang phía Lăng Tiêu Nhiên, vỗ vai vị mẫu thân đại nhân, híp mắt nói điều thấm thía.

- " Nương, tình địch lớn nhất của người chính là Hoàng bá bá. Người không biết phụ thân và bá bá đã làm những chuyện mờ ám gì sau lưng người đâu..... Ợ! "

Một tiếng " ợ " ra, mùi rượu nồng nặc lặp tức phả lên mặt Lăng Tiêu Nhiên.

Nữ nhi say rồi. Lăng mẫu thân hùng hồn kết luận.

Nguyệt Kinh Thiên đang đối ẩm với thừa tướng đại nhân, nghe thấy lời nói của nữ nhi thì tỏ vẻ kinh hoàng, vội vã la lên.

- " Lương bảo bảo, rượu có thể uống bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy nha! Phụ thân bây giờ vẫn giữ tấm thân sạch sẽ, chỉ hầu hạ mẫu thân con thôi, quyết không hai lòng! "

Hơn nữa, nghi với ai không nghi, lại đi nghi với lão hoàng thượng mắc bệnh tự luyến kia.

Không lẽ nhìn hắn giống như bị cong lắm sao?

Hắc hắc!

Nguyệt Tích Lương nở nụ cười *** đãng đã lâu không thấy tái xuất giang hồ, loạng choạng đi đến bên người Nguyệt Kinh Thiên, dùng khuỷu tay huých hắn một cái, làm như nói nhỏ với hắn nhưng thực chất thì giọng lại oang oang.

- " Hoàng bá bá nói hết với con rồi... hức.... hai người còn tắm uyên ương, rồi..... hức..... làm chuyện mờ ám.... hức hức! "

Nguyệt Tích Lương cứ câu được câu không, làm cho người nghe không kìm được phải suy nghĩ miên man.

Ánh mắt Lăng Tiêu Nhiên lia về phía trượng phu, hứng thú nhếch đuôi lông mày, vân vê cằm.

- " Nga? Nghĩ kĩ lại thì.... mẫu thân đúng là có khả năng bị đội nón xanh lắm"

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Nguyệt Kinh Thiên uýnh lên, vội vàng ôm chân thê tử mà thề thốt.

- " A phi phi! Lương bảo bảo đây là ngậm máu phun người! Vi phu làm sao có thể.... thích cái người già khú đế, da nhăn nheo, tóc bạc phơ, xấu xí dọa người kia chứ. Nếu vi phu mà nói dối nửa lời thì

..... thiên lôi đánh chết! "

Lăng Tiêu Nhiên nhịn cười, vuốt đầu Nguyệt Kinh Thiên như là vuốt thú sủng.

Nàng tin tưởng hắn không có lá gan này.

Bắc Mạc Trì đang vểnh tai nghe lén, tức giận đến run cả người.

Hắn có xấu sao? Vẻ đẹp của hắn có thể làm cho nam tử từ thẳng biến thành cong ấy chứ.

Mà nếu hắn có xấu thật thì cũng đừng nói tại nơi này nha, thể diện của hắn để đâu bây giờ?

Nguyệt Tích Lương sau khi bày trò ly gián tình cảm phụ mẫu xong, không biết lôi từ đâu ra cái dải lụa nhiều màu cột lên đầu, trên tay cầm lá cờ " cầu vồng ".

Nàng một chân giẫm lên mặt bàn, một tay đặt trước ngực, hai lỗ mũi phun khí, cúi đầu trước lá cờ có biểu tượng của cộng đồng LGBT tỏ vẻ thành kính.

Lá cờ này nên có mặt trên khắp mọi miền Cảnh Lăng!

Phu thê Nguyệt Kinh Thiên ôm trán, bất đắc dĩ lôi người nào đó về lại ghế ngồi, sai người mang lên canh giải rượu ngay lặp tức.

Lần sau sẽ không bao giờ cho phép nàng động đến rượu nữa.

Ai cho nàng uống rượu, kẻ đó chính là tội đồ!

Bắc Mạc Trì lắc đầu, thấy gia đình Nguyệt Kinh Thiên loạn thành một đoàn mới quay sang đoàn sứ giả của Ám Dạ quốc. Không ngờ đến lại bắt gặp cái nhìn chứa đầy nhu tình mật ý của Thái tử Ám Dạ với Nguyệt Tích Lương.

Lông mày Bắc Mạc Trì vặn đến sắp thành một hàng ngang, đột ngột lên tiếng.

- " Thật ngại quá, để cho thái tử phải nhìn thấy tình cảnh đáng xấu hổ này. "

Tên này chắc chắn có ý đồ bất chính với Lương bảo bảo. Muốn cướp con dâu của hắn, không có cửa đâu!

Hàn Vũ lắc đầu, tay trái cầm lên ly rượu làm động tác kính rượu với Bắc Mạc Trì.

- " Không sao. Hoàng thượng, cho phép Vũ kính người một ly. "

Sau khi hai người đã uống rượu, Bắc Mạc Trì mới nhạy bén phát hiện có điều gì đó không thích hợp. Tầm nhìn hắn rơi xuống bàn tay phải đang run nhè nhẹ dưới ống tay áo rộng thùng thình của Hàn Vũ.

Hắn híp mắt, làm như bâng quơ hỏi y.

- " Thái tử, tay của ngươi không sao chứ? Có cần trẫm mời thái y cho ngươi không? "

Hàn Vũ giật mình, không nghĩ tới mắt của hoàng đế Cảnh Lăng còn tinh hơn cả mắt cú.

Hắn nặn ra nụ cười tà tứ, cô gắng nâng lên tay phải. Ống tay áo theo quán tính trượt xuống, để lộ ra bàn tay đã sưng phù, sung huyết như cái móng heo, thảm thương không nỡ nhìn thẳng.

- " Không có gì đáng ngại, chỉ là bất cẩn chạm phải tiểu độc dược mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng. "

Vừa nói, khóe mắt hắn không biết là hữu ý hay vô tình mà liếc về phía Nguyệt Tích Lương phía đối diện.

Nàng thật giống một con mèo giương nanh múa vuốt, không cho hắn chiếm chút lợi lộc nào.

Ai mà nghĩ đến, chỉ sờ vào tóc nàng chưa đến một phút thôi mà hắn đã vô thanh vô tức bị trúng độc.

Ài..... trình độ hạ độc này của nàng phải nói là không người địch lại, bách phát bách trúng.

Không biết bàn tay hắn bao giờ mới trở lại được như bình thường, loại độc bá đạo nàng dùng làm cho hắn đau đến nỗi mất đi cảm giác rồi.

Mấy sứ giả đi cùng trợn trừng mắt, lo lắng hỏi han Hàn Vũ, sợ rằng hắn sẽ bị tổn thương. Nhưng tất cả đều bị Hàn Vũ nhất nhất chặn miệng lại.

Bắc Mạc Trì chỉ cần đoán sơ là biết tác phẩm này do ai gây ra, âm thầm đắc ý ở trong lòng.

Thể loại đi đào góc tường nhà người ta, cho chết!