Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 130



Mỗi khi có cơ hội gây khó dễ với Bắc Mạc Quân, Bắc Mạc Lâm đều sẽ không bỏ qua. Tựa như lần này, biết rõ nhị đệ hắn coi trọng Nguyệt Tích Lương, hắn sẽ cố tình đẩy nàng ra xa khỏi y.

Không chỉ thế, danh vọng và thế lực của Bắc Mạc Quân trong triều luôn luôn cao hơn Bắc Mạc Lâm một bậc. Nếu có thêm Nguyệt Tích Lương và Nguyệt vương gia trợ giúp nữa, chẳng phải sẽ càng đè đầu cưỡi cổ hắn hay sao?

Dã tâm của Bắc Mạc Lâm không nhỏ, mục tiêu của hắn chính là đế vị. Hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để dẹp bỏ kẻ ngáng đường hắn, mà chướng ngại lớn nhất của hắn là Bắc Mạc Quân.

Chẳng cần biết Bắc Mạc Quân có muốn làm hoàng đế hay không, trừ khử hắn là điều tốt nhất.

Thế cho nên, không chỉ một lần Bắc Mạc Lâm phái người ám sát nhị đệ hắn. Tiếc rằng lần nào cũng thất bại, kết quả toàn quân bị diệt.

Bắc Mạc Trì trừng đại nhi tử của hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lớn.

- " Ngươi im miệng! "

Đừng tưởng hắn không biết tâm tư của nhi tử. Rất nhiều lần, rất nhiều sự việc hắn đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đơn giản là vì máu mủ tình thâm.

Nhưng như vậy không có nghĩa y có quyền được nước làm tới!

Bắc Mạc Lâm không phục, vẫn cố chấp nói.

- " Nhi thần không sai! Tích Lương quận chúa chẳng qua chỉ là một quận chúa khác họ. Được Hàn thái tử để mắt tới, lấy về làm thái tử phi đã là trèo cao. "

Nghe đến đây, Nguyệt Kinh Thiên sôi máu, không nhịn được chửi ầm lên.

- " Con mẹ ngươi dám nói nữ nhi lão tử trèo cao? Còn chưa biết ai là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đâu! Bắc Mạc Lâm, ngươi đây là tự thấy mình sống quá lâu rồi, muốn chết? "

Bây giờ hắn bỗng nhiên có xúc động muốn dẫn binh đi san bằng cái Ám Dạ quốc chết tiệt kia.

Tên của Hàn Vũ vừa mới được thêm vào danh sách hiền tế dự bị lặp tức nhận được hai cái gạch chéo to đùng.

Nguyệt Tích Lương kéo kéo góc áo của Nguyệt Kinh Thiên, khẽ lắc đầu. Việc này nên để chính nàng tự xử lý thì tốt hơn.

Nguyệt Kinh Thiên vẫn còn nghẹn một ngụm khí, thế nhưng nữ nhi đã ra hiệu cho nên hắn cố gắng mà nuốt vào, hậm hực ngồi trở lại trên ghế, thở phì phò.

Tức chết ta!

Nguyệt Tích Lương vịn ghế đứng dậy, mỉm cười ngọt ngào nói.

- " Hôn sự của ta, tại sao không có ai hỏi ý kiến ta? "

Nếu là những người thân quen với nàng liền biết, một khi nàng cười kiểu này, chắc chắn sẽ có người bị chỉnh đến thảm thương.

Bắc Mạc Lâm nhếch miệng cười khinh miệt, nhìn lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, mở miệng trước tiên.

- " Ngươi thân là phận nữ nhi, làm sao quyền lên tiếng ở đây. Ngươi chỉ cần yên lặng làm theo sự sắp đặt của người khác là được rồi! "

Hắn không có lá gan đôi co với Nguyệt vương gia, nhưng chẳng lẽ hắn lại sợ hãi một nha đầu như Nguyệt Tích Lương sao?

Nguyệt Tích Lương nhướng mày, sải bước đi ra giữa đại điện, vạt váy theo bước chân của nàng mà nhẹ nhàng vũ động.

- " Nga? Vậy ta liền đứng đây xem xem, ai dám hủy bỏ hôn ước của ta với Tiểu Quân Quân! "

Giọng điệu này của nàng cực kỳ lãnh liệt, cơ hồ áp chế cả khí thế của Bắc Mạc Lâm.

Phụt!

Khụ khụ!

Có mấy tiếng phun nước trà không chọn đúng thời điểm mà vang lên.

Tiểu Quân Quân?

Đây là cách nàng gọi Nhị vương gia Chiến thần nhà bọn họ ư? Nghe thế nào cũng cảm thấy không phù hợp.

Bắc Mạc Trì thì sáng mắt lên, nghiêm túc ghi nhớ cách gọi này vào trong đầu.

Ừm.... sao hắn không nghĩ ra cái tên này từ sớm nhỉ?

Từ sau hắn sẽ không gọi là Quân nhi nữa, trực tiếp đổi thành Tiểu Quân Quân đi, khả ái hơn nhiều!

Bắc Mạc Lâm phẫn nộ đến run cả người, ánh mắt như muốn xuyên thủng da thịt Nguyệt Tích Lương.

Hảo một cái Tích Lương quận chúa kiêu ngạo!

Hắn quay sang phía Bắc Mạc Trì ở bên trên, kêu lên.

- " Phụ hoàng, nàng ta.... "

Nào ngờ, lời nói còn chưa nói xong đã bị Nguyệt Tích Lương đột ngột cắt đứt.

- " Bắc Mạc Lâm! "

Nàng vừa chậm rãi tiến lại gần hắn, vừa tiếp tục nói.

- " Ngươi có thấy ngươi nói rất nhiều rồi không? Ngươi cần cho cổ họng của ngươi nghỉ ngơi, nếu không sẽ bị câm đấy. Còn nếu ngươi không thể tự nghỉ..... thì để bản quận chúa giúp ngươi! "

Nói đoạn, Nguyệt Tích Lương bất thình tình phất ống tay áo, một chút bột phấn phả vào mặt Bắc Mạc Lâm.

Khụ khụ!

Hắn ho khan, đồng thời cũng hít vào một lượng lớn bột phấn.

Mấy giây sau, Bắc Mạc Lâm chỉ cảm thấy cổ họng bỏng rát, như có hàng nghìn mũi kim thi nhau đâm xuống.

Hắn ôm cổ, há miệng thở dốc, trên trán rịn một tầng mồ hôi, thái dương nổi đầy gân xanh.

Bắc Mạc Lâm ngẩng đầu trừng Nguyệt Tích Lương, căm phẫn chỉ ngón trỏ vào nàng, mở miệng định quát lớn. Thế nhưng.....

- ".......... "

Hắn làm thế nào cũng không thể phát ra thanh âm, y như một người câm thật sự.

Bắc Mạc Lâm kinh hãi lùi về phía sau vài bước, không thể tin được nhìn thiếu nữ đang cười một cách vô hại phía đối diện.

Nàng rốt ruộc đã làm gì hắn? Tại sao hắn không thể nói?!

Đúng rồi! Là thứ bột phấn kia.... không, nó là độc phấn!

Nàng..... nàng cư nhiên hạ độc hắn giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt thiên tử.

Bắc Mạc Lâm hoảng sợ dùng ánh mắt cầu xin, lên án nhìn Bắc Mạc Trì, hi vọng phụ hoàng hắn có thể thay hắn chủ trì công đạo. Bắt Nguyệt Tích Lương phải giải độc.

Bất quá, Bắc Mạc Trì làm như không nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi.

Hắn biết Lương bảo bảo là người có chừng mực, sẽ không làm hại đến tính mạng cũng như thật sự làm Bắc Mạc Lâm bị câm.

Nàng đây chỉ là đang chỉnh người chơi mà thôi. Bắc Mạc Lâm tự tạo nghiệt, không thể thương.

Bắc Mạc Lâm thấy phụ hoàng không thèm để ý, hai tay nắm chặt lại, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh cùng âm độc.

Phụ hoàng vậy mà dung túng nàng ta. Bắc Mạc Quân thì thôi đi, đằng này đến cả Nguyệt Tích Lương cũng.....

Lúc này, lòng oán hận của Bắc Mạc Lâm đối với Bắc Mạc Trì ngày càng sâu.

Phụ hoàng, người đã như vậy thì đừng trách nhi thần bất hiếu. Đế vị này.... người ngồi cũng đã đủ lâu rồi!