Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 136



Bắc Mạc Lâm mím chặt môi, gân xanh trên huyệt thái dương bạo khởi, tay cầm kiếm run run, chửi thầm trong lòng.

Lão đầu tử không biết điều!

Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau cùng lạnh lùng lên tiếng.

- " Phụ hoàng, đây là do người lựa chọn. Nhi thần sẽ thành toàn cho người! "

Nói đoạn, hắn thực sự huy kiếm chém tới, định một nhát lấy mạng Bắc Mạc Trì.

Lúc này, khuôn mặt Bắc Mạc Lâm vặn vẹo như con quỷ hòng thoát khỏi cái lốt người bao bọc bên ngoài. Một con quỷ vô nhân tính.

Cho dù đã biết trước là sẽ đến thời khắc này, nhưng mà Bắc Mạc Trì vẫn không kìm được mà cảm thấy bi ai.

Nếu hắn không phải là hoàng đế, Bắc Mạc Lâm không sinh ra trong hoàng tộc thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Ngay khi lưỡi kiếm sắp sửa cắt đứt yết hầu của Bắc Mạc Trì thì có một thân ảnh mặc huyền y từ bên ngoài lướt vào....

Keng!

Thanh kiếm trên tay Bắc Mạc Lâm bị đánh bật ra, hiểm hiểm xẹt qua cổ Bắc Mạc Trì tạo thành một vết máu mờ nhạt.

Phập!

Lưỡi kiếm găm sâu vào cây cột ở đằng xa, thân kiếm vẫn còn run rẩy liên hồi.

- " Phụ hoàng! "

Bắc Mạc Quân há miệng thở dốc, cúi xuống kiểm tra toàn thân Bắc Mạc Trì, xác định ngoại trừ võ công bị phong bế ra thì không có thương tổn nghiêm trọng nào mới yên lòng.

Dọa chết hắn!

Thật may mà hắn đến kịp thời.

Nếu không.... hậu quả thật khó có thể tưởng tượng.

- " Tiểu Quân Quân ~ "

Bắc Mạc Trì vui mừng hớn hở gọi, giọng điệu này trực tiếp làm mỗ vị vương gia nổi cả da gà, da vịt, đầu đầy hắc tuyến.

Tinh thần sáng láng như thế này, hắn lo thừa quá rồi!

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Bắc Mạc Quân vẫn không bỏ qua tia sáng ảm đạm chợt lóe trong đáy mắt phụ hoàng hắn.

Bàn tay Bắc Mạc Quân đang đặt trên vai ai đó bỗng siết chặt hơn, không tiếng động truyền lời an ủi hiếm hoi. . Đọc‎ 𝙩hêm‎ các‎ chươ𝙣g‎ mới‎ 𝙩ại‎ [‎ 𝙩rum𝙩ru‎ ye𝙣.𝘝𝙣‎ ]

Sau, hắn quay sang đối mặt với Bắc Mạc Lâm, lông mày nhíu chặt.

Mọi chuyện hà tất phải đến nước này. Giờ thì không thể cứu vãn được nữa rồi....

Bắc Mạc Lâm trợn trừng mắt nhìn Bắc Mạc Quân, không tự chủ lùi về phía sau vài bước. Mãi sau hắn mới phục hồi lại tinh thần từ trong sợ hãi, điên cuồng rống lên.

- " Không thể nào! Không thể nào! Bắc Mạc Quân, tại sao ngươi lại ở đây? Tại sao ngươi có thể ở đây?! "

Không phải tin tức truyền về nói Bắc Mạc Quân vẫn còn trấn thủ ở biên quan hay sao?

Hắn trở về từ lúc nào?

Tại sao không có ai bẩm báo với hắn? Tại sao?

Bắc Mạc Quân trở về, kế hoạch của hắn chẳng phải sẽ phá sản hay sao?

Hắn không cam tâm! Hắn thật không cam tâm a!

Mọi chuyện đã làm đến thế, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, một bước cuối cùng nữa.... là đế vị sẽ thuộc về hắn.

Bắc Mạc Lâm không biết, mọi thông tin về Bắc Mạc Quân hắn nhận được đều đã bị Hàn Vũ sai người âm thầm bẻ cong sự thật.

Nếu để Bắc Mạc Lâm biết, liệu hắn còn có can đảm tạo phản hay không?

Bắc Mạc Lâm ngàn tính vạn tính, lại không tính đến mình sẽ bị Hàn Vũ sử dụng như một con cờ, một con tốt thí dùng để hi sinh.

Bắc Mạc Quân thở dài một hơi, lạnh nhạt nói.

- " Hoàng huynh, thu tay đi. "

Nếu bây giờ thu tay, phụ hoàng có thể niệm tình máu mủ ruột thịt mà tha cho hắn tội chết.

Bắc Mạc Lâm cất tiếng cười mỉa mai, lên tiếng.

- " Thu tay, tại sao ta phải thu tay? Bắc Mạc Quân, từ nhỏ tới lớn ngươi đều ngáng đường ta. Tại sao ngươi không đi chết đi? Chết theo mẫu thân ngươi năm đó! Mẫu thân ngươi chính là tiện nhân! Còn ngươi chính là tiện loại! Các ngươi đến bây giờ vẫn còn không biết đi? Cái chết của nàng là do mẫu thân của ta hạ độc thủ đấy. Nàng chết đáng lắm! Chết đáng lắm! "

Những câu nói của Bắc Mạc Lâm như mũi kim đâm sâu vào tim của Bắc Mạc Quân và Bắc Mạc Trì, đau đớn.

Bắc Mạc Quân phẫn nộ gồng mình, hơi thở lãnh liệt chứa đầy sát khí đến đáng sợ.

Hóa ra là thế.... hóa ra là thế!

Hắn đã nghi ngờ về cái chết của mẫu thân từ lâu, không ngờ lại do hoàng hậu ra tay.

Hoàng hậu, nợ máu phải trả bằng máu! Ngươi.... không chết không được!

Bắc Mạc Trì thống khổ ôm ngực, khuôn mặt già nua tái nhợt.

Ha ha, hắn đã gieo nghiệt gì thế này? Cẩn nhi.... là nàng ta đã hại nàng sao?

Ta sao có thể hồ đồ như vậy? Bao nhiêu năm này sủng ái nàng ta, cứ ngỡ nàng ta là tỷ muội chí cốt với nàng, đối tốt với nàng ta một chút cũng là một phần bù đắp cho nàng.

Cẩn nhi..... ta sai rồi, ta sai thật rồi!

Nàng ngàn vạn lần đừng tha thứ cho ta Cẩn nhi, ta không đáng được nàng tha thứ, không đáng...

Bắc Mạc Lâm tiếp tục nói.

- " Năm đó trước khi châm lửa đốt tẩm cung của nàng ta, mẫu thân ta đã cho nàng ta uống độc dược. Các ngươi biết không? Ha ha, ta cũng có mặt ở đấy! Ta tận mắt nhìn Cẩn Vệ Du quằn quại đau đớn trong vũng máu, dung nhan bị hủy, hai mắt trợn trừng,..... "

- " Ngươi câm miệng! "

Bắc Mạc Quân bỗng nhiên gầm lên, hai mắt đỏ bừng xông về phía Bắc Mạc Lâm, vận mười thành nội lực đấm hắn một cú.

Phốc!

Thân hình Bắc Mạc Lâm bay ra xa hơn mười trượng, nặng nề rơi xuống đất, hắn há miệng, phun ra một búng máu có trộn lẫn cả vụn nội tạng.

- " Ngươi..... ngươi dám đánh ta? "

Bắc Mạc Quân cười gằn, lệ khí bùng phát, hắn rút thanh kiếm khỏi vỏ, từ từ tiến lại chỗ Bắc Mạc Lâm ngã xuống.

- " Tại sao ta không dám đánh ngươi? Ta còn muốn giết ngươi! Giết mẫu thân ngươi! "

Cứ nghĩ đến những đau khổ mà mẫu thân phải gánh chịu năm ấy, Bắc Mạc Quân liền muốn đại khai sát giới.

Bắc Mạc Lâm ôm bụng đứng dậy, hai chân có chút run rẩy.

- " Bên ngoài toàn là người của ta, Bắc Mạc Quân, nếu như ngươi còn động thủ thì đừng trách ta! "

- "...... "

Bắc Mạc Quân vẫn không thèm để tâm, từng bước, từng bước khí thế ép sát người nào đó.

Bắc Mạc Lâm nuốt nước miếng, hoảng hốt hô lớn.

- " Người đâu! Người đâu! Các ngươi chết đâu hết rồi! "

......

Im lặng.

Không gian hoàn toàn lâm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đều của Bắc Mạc Quân.

Không có lấy một ai hay một tiếng động nào trả lời Đại vương gia của chúng ta.

Bắc Mạc Quân khinh miệt mở miệng nói.

- " Bắc Mạc Lâm, ta không biết ngươi giả vờ ngu hay là ngu thật sự. Người của ngươi đã sớm đi trước ngươi một bước, tất cả đều làm bạn với Diêm vương rồi. "

- " Làm sao có thể..... "

Phốc!

Bắc Mạc Lâm chỉ nói được đến thế. Đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt lại, cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm vô tình đâm xuyên qua trái tim hắn.

Tí tách!

Tiếng máu nhỏ giọt rơi xuống nền đất.

Thân hình Bắc Mạc Lâm dần dần đổ xuống, đến cuối cùng hắn tắt thở, chết không nhắm mắt.

Lần này, hắn đã thua, thua một cách triệt để. Cả đời này đã định là hắn không có duyên với đế vị.

Bắc Mạc Quân bình tĩnh rút kiếm về, vài giọt máu bắn lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

- " Phụ hoàng, người không trách nhi thần chứ? "

Bắc Mạc Trì khẽ lắc đầu, đứng dậy khỏi thư án, bước đi có chút phù phiếm.

Đây là thứ Bắc Mạc Lâm xứng đáng nhận được.

Bắc Mạc Trì chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng.

- " Bắc Mạc Lâm còn có người giúp đỡ. "

Mỗ vị vương gia nhíu mày, buột miệng hỏi.

- " Ai? "

Lão hoàng thượng xoa xoa cái chân tê rần, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

- " Hắn không nói cho ta biết. Thế nhưng ta có nghi ngờ một người, một người mới xuất hiện ở Cảnh Lăng gần đây. Thái tử của Ám Dạ quốc, Hàn Vũ! "

Hàn Vũ.

Bắc Mạc Quân nghe đến cái tên này, theo bản năng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Hàn Vũ tại sao lại đến Cảnh Lăng? Tại sao lại phải giúp Bắc Mạc Lâm tạo phản?

Không đúng!

Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Bắc Mạc Quân, làm cho hắn dâng lên cảm giác lo sợ cùng bất an.

Mục tiêu của hắn chỉ có một.....

- " Tích Lương gặp nguy hiểm! "