Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 138: 133



Hoàng thất Mạc Thanh?

Bắc Mạc Quân nhíu mày, không ngờ tự dưng lại lòi ra một Mạc Thanh nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như Mạc Thanh cũng có động cơ để bắt cóc Nguyệt Tích Lương.

Không nói đến món nợ cũ của nàng với Thụy Miên công chúa, chỉ bằng chiến thắng của hắn mới đây trên chiến trường thôi cũng đã đủ để Mạc Thanh nổi lên mưu kế đê hèn.

Ai cũng biết, Nguyệt Tích Lương là hòn ngọc quý được Nguyệt vương gia phủng trong lòng bàn tay. Nếu đem nàng đe dọa Nguyệt Kinh Thiên, chưa biết chừng Nguyệt Kinh Thiên sẽ vì an toàn của nữ nhi mà lựa chọn phản bội Cảnh Lăng.

Thế nhưng, Bắc Mạc Quân vẫn không nghĩ ra một chuyện. Nếu thực sự là Mạc Thanh bắt Nguyệt Tích Lương đi, vậy thì tại sao bọn hắn lại ngu ngốc đến mức để lộ nhiều sơ hở như vậy?

Làm thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này!

Đúng lúc Nguyệt Kinh Thiên cũng nghe tin chạy đến, mặt hắn tỏ vẻ căm phẫn tột độ, mắng.

- " Con mẹ nó! Là ai nhân cơ hội lão tử không có nhà mà bắt cóc Lương bảo bảo của lão tử? Lão tử thiến cả nhà hắn! "

Bắc Mạc Quân nâng chán, bất đắc dĩ phải kể lại cho nhạc phụ đại nhân mọi chuyện.

Theo kiểu người ' đầu óc ngu si, tứ chi phát triển ' như Nguyệt Kinh Thiên, hắn đương nhiên nghĩ thủ phạm chính là hoàng thất Mạc Thanh.

Nguyệt Kinh Thiên lặp tức nhấc chân, hung bạo đá vào mông Bắc Mạc Quân một cái, rống lớn.

- " Vậy ngươi đứng đây ' thả rắm ' làm cái gì? Còn không mau mang người đuổi theo cướp Lương bảo bảo về. Nếu đuổi theo không kịp thì khai chiến cho lão tử! Chuyện này mà làm không được nữa thì đừng hòng bổn vương gả nữ nhi cho ngươi! "

Khuôn mặt anh tuấn của Bắc Mạc Quân đen sì.

Không cần nhìn cũng biết, sau mông hắn đang in hình một dấu chân to đùng.

Nếu là kẻ khác, dám làm như vậy với hắn thì đã sớm bị hắn chặt đứt hai chân rồi.

Nhưng người trước mặt này lại là phụ thân đại nhân đức cao vọng trọng, Bắc Mạc Quân dù uất ức đến mấy cũng không dám bộc phát đến nửa phần, chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt.

Muốn lấy nữ nhi nhà người ta thì phải trả giá thật nhiều....

Bắc Mạc Quân điều chỉnh lại tinh thần, nghiêm túc gật đầu nói.

- " Tiểu tế đi ngay! "

Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ, bất quá cũng không thể phủ nhận rằng hiềm nghi lớn nhất ở đây chính là Mạc Thanh.

Bắc Mạc Quân sai Triển Chính Hi ở lại kinh thành, giám sát nhất cử nhất động của ' Hàn Vũ ' và đội ngũ sứ giả đi theo hắn nhằm phòng ngừa bất trắc.

Bản thân Bắc Mạc Quân thì mang theo một đội binh mã, hướng về phía Mạc Thanh đế quốc truy theo.

Như Nguyệt Kinh Thiên đã nói từ trước, nếu không đuổi kịp thì khai chiến thôi.

Cho dù phải san bằng Mạc Thanh thì cũng phải cứu cho bằng được Nguyệt Tích Lương.

.........

Nửa tháng dài đằng đẵng đi qua.

Nguyệt Tích Lương cuối cùng vẫn là bị Hàn Vũ cưỡng bức mang về Ám Dạ đế đô.

Hàn Vũ tâm tư tỉ mỉ, trước khi vào thành còn đeo lên mặt nàng một chiếc mặt nạ da người mỏng như cánh ve, là kiệt tác của Ngàn Diện giao cho hắn.

Dung nhan tuyệt mỹ của Nguyệt Tích Lương sau khi đeo mặt nạ da người vào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gương mặt xa lạ, chỉ được coi như tương đối thanh tú.

Như thế này, cho dù ở Ám Dạ có tai mắt của Bắc Mạc Quân thì bọn hắn cũng không thể nhận ra nàng.

Xe ngựa của Hàn Vũ ung dung đi đến phủ thái tử, quản gia đã sớm nhận được tin báo, lặp tức mang theo hạ nhân ra đón tiếp.

Hàn Vũ nhảy xuống xe ngựa trước tiên, không màng đến hạ nhân đang nhao nhao quỳ lạy, liền đưa tay ra trước màn xe, ôn nhu mở miệng.

- " Đến nơi rồi, để ta đỡ nàng. "

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, ngỡ ngàng nhìn vị chủ tử vốn đáng sợ bày ra bộ mặt ' tình ý đắm say '.

Chủ tử xác định là không phải uống lộn thuốc đi?

Mới ra ngoài có một thời gian mà đã tìm được ý trung nhân rồi sao? Bọn hắn còn tưởng cả đời này chủ tử sẽ không có tình cảm với ai chứ?

Dù sao, với tính cách của chủ tử, muốn tìm được một nữ nhân vừa mắt là rất khó.

Tất cả đều hăng hái lén ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía xe ngựa. Không biết người trong đó là một người như thế nào.....

Trước con mắt mong chờ của hạ nhân phủ thái tử, một bàn tay mảnh khảnh, trắng như sứ đưa ra vén màn xe.

Một thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú xuất hiên.

Mọi người thoáng chốc thất vọng tràn trề.

Còn tưởng là một tuyệt thế đại mỹ nữ đâu. Hóa ra chỉ là nha đầu bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ánh mắt của chủ tử bị làm sao vậy? Sao có thể kém như vậy?

Nguyệt Tích Lương theo bản năng nhìn xung quanh một lượt, sau cùng tầm mắt dừng lại ở bàn tay chìa ra trước mặt.

Nàng hừ lạnh một tiếng, không thèm cho Hàn Vũ thể diện hay là sắc mặt tốt, bỏ qua tay hắn mà tự mình nhảy xuống xe ngựa.

Nàng bị phong bế võ công chứ không phải là tàn tật.

Đỡ.... đỡ cái rắm!

Hàn Vũ khẽ trầm mặt xuống một chút, nhưng chỉ vài giây sau đã khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

Hắn rút tay về sờ mũi, nhếch miệng cười tự giễu.

Nàng vẫn còn đang giận?

Hàn Vũ thì không sao, thế nhưng quản gia và các hạ nhân lại thấy bất bình thay cho chủ tử.

Nữ nhân kia coi mình là ai? Chủ tử đối tốt với nàng ta, nàng ta lại còn kiêu ngạo, không biết điều! Hay là nàng ta đang dùng kế lạt mềm buộc chặt không thành?

Dù thế nào, nàng ta vẫn không hề xứng với chủ tử! Không hề!

Nguyệt Tích Lương đáng thương, vừa mới xuất đầu lộ diện thì đã hứng trọn vài chục ánh mắt như dao găm phóng tới.

Nhưng với Nguyệt Tích Lương, nàng chỉ tùy ý đưa tay ra đằng sau, tiêu sái..... gãi mông.

Nhìn xem lão nương đây có quan tâm không?

Các ngươi cứ ghét ta đi! Không sợ các ngươi ghét, chỉ sợ các ngươi không ghét!

Quả nhiên, hành động này của nàng trong mắt mọi người đã phá hỏng hết mỹ cảm.

Thô lỗ! Dung tục! Quê mùa!

Đã xấu thì không nói lại còn thô lỗ chết đi được, không hề có quy củ chút nào?

Chủ tử rốt cuộc coi trọng nàng ta ở điểm gì?

Chắc chắn nàng ta đã cho chủ tử uống phải bùa mê thuốc lú rồi! Ô ô ô ô.....

Ánh mắt mọi người nhìn Nguyệt Tích Lương càng thêm tức giận cùng chán ghét.

Nguyệt Tích Lương cười cười, trả lại cho bọn hắn một ánh mắt khiêu khích trần trụi.

Có giỏi thì làm cho chủ tử của các ngươi thả ta đi. Nếu được như vậy, ta cảm tạ các ngươi còn không hết ý chứ!

Nàng mệt mỏi duỗi lưng, quay sang nói với Hàn Vũ bằng giọng điệu nhạt như nước ốc.

- " Ta đói. "

Bất quá, chỉ bằng một câu nói ấy thôi đã làm cho Hàn Vũ cảm thấy vui mừng như điên.

Nên biết, sau lần kể với nàng về mưu kế của hắn, nàng đã không còn nói với hắn một câu nào nữa. Như thể đây là một sự trừng phạt khốc liệt.

Cả ngày nàng không nằm ở trên xe ngựa ngủ thì cũng là ăn, là ngắm cảnh, là vẽ tranh,..... trực tiếp coi hắn thành không khí.

Thực chất, Nguyệt Tích Lương vẫn tán gẫu vui vẻ với thủ hạ của hắn, nhưng chỉ riêng hắn là nàng mắt điếc tai ngơ.

Điều này làm cho bạn nhỏ Hàn Vũ buồn não lòng, luống cuống không biết phải làm sao.

May mắn, cuối cùng nàng cũng đã tình nguyện nói chuyện với hắn rồi.

Hàn Vũ nở nụ cười tự cho là soái nhất, nhu tình nói.

- " Vậy vào phủ, ta sẽ sai người mang đồ ăn lên cho nàng! "

Nguyệt Tích Lương liếc hắn một cái, bĩu môi, thầm nghĩ.

Xin đừng làm vẻ mặt đấy với lão nương, lão nương không chắc sẽ chịu nổi đâu.

Ta đang hạ quyết tâm coi ngươi là người xấu đấy, ngươi xấu thêm một chút đi xem nào, cứ thế này có khác gì người tốt đâu cơ chứ.

Mai sau nếu phải hạ thủ độc ác với ngươi thì ta biết phải hạ thủ làm sao?

Đã có không ít lần, Nguyệt Tích Lương định nói với Hàn Vũ một câu: ngươi là người tốt, đừng có tiếp tục mắc thêm sai lầm, làm cho ta phải hận ngươi.

Thế nhưng, chung quy Nguyệt Tích Lương vẫn không nói. Nàng biết, cho dù có nói thì Hàn Vũ vẫn sẽ không để vào tai.

Chấp niệm của hắn quá sâu, tính cách của hắn quá vặn vẹo, không thể lặp tức thay đổi được.

Có khi, phải dạy cho hắn một bài học để sáng mắt ra.

Nguyệt Tích Lương gật gật đầu, phủi phủi gấu váy, định bụng đi theo Hàn Vũ vào phủ để lấp đầy cái bụng.

Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy, vui vẻ vang lên, kèm theo đó là một đạo bóng dáng hồng nhạt lao như bay về phía người nào đó bên cạnh nàng.

- " Thái tử ca ca, huynh đã về rồi! Mạt Mạt rất nhớ huynh! "

Nguyệt Tích Lương không kịp đề phòng bị thiếu nữ kia đẩy cho một cái, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Đến khi nàng định thần lại, ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy nàng ta dang rộng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Hàn Vũ, cả cơ thể như con bạch tuộc bám dính hắn.

Thiếu nữ này chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, bằng tuổi nàng nhưng lại thấp lùn hơn một chút, trông càng giống một tiểu loli.

Thiếu nữ tên Mạt Mạt rất tự nhiên mở miệng ra liến thoắng.

- " Thái tử ca ca, lần này huynh ra ngoài thật lâu nha. Muội với cô cô mong huynh chết đi được. Cô cô nói, khi nào huynh về thì sẽ thành thân với muội, rốt cuộc thì muội cũng sắp được làm thái tử phi của huynh rồi, huynh có vui không? Thái tử ca ca, bao giờ thì chúng ta thành thân đây? Ngày mai? Ngày kia? Hay trực tiếp làm vào hôm nay luôn đi! "

Ách? Tiểu cô nương này cho là chuyện chung thân đại sự dễ dàng như vậy?

Đùng một cái là thành thân được luôn hả? Không phải xem ngày hoàng đạo? Mời khach khứa? Trang hoàng nhà cửa? Dâng sính lễ? Chuẩn bị đồ đạc?.....

Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống vài đạo hắc tuyến, giật giật khóe miệng, khoanh tay đứng ra xa hơn, một bộ ta đây xem kịch vui.

Hàn Vũ sa sầm mặt mày, bất giác liếc Nguyệt Tích Lương một cái, thấy thần sắc vui vẻ khi người gặp họa của nàng thì càng tức tối.

Hắn đưa ra kéo Mạt Mạt ra khỏi người hắn, lạnh lùng lên tiếng.

- " Kỷ Mạt Mạt, ta đã nói với muội rất nhiều lần. Ta chỉ coi muội là muội muội thân thiết, không hề có tình cảm nam nữ, càng không thể thành thân với muội được. Với lại..... "

Ngừng một lúc, Hàn Vũ mím chặt môi, tiếp tục nói.

- " Ta đã có ý trung nhân của mình rồi. Vị trí thái tử phi này là của một mình nàng, ai cũng không được phép ngồi vào! "

Mạt Mạt sững sờ, ngây ngốc đứng tại chỗ, mắt đẹp trừng lớn.

Mãi sau, nàng ta mới phồng má,không phục hét lớn.

- " Không phải! Huynh lừa muội! Huynh không hề có ý trung nhân, huynh chỉ lấy bừa một cái cớ mà thôi. Muội không tin đâu! "

Từ nhỏ, Kỷ Mạt Mạt đã thích vị thái tử ca ca cao cao tại thượng trước mắt này.

Thân phận nàng là quận chúa, lại còn là biểu muội của hắn. Hoàng hậu cô cô đã từng nói, nàng sinh ra để làm thái tử phi.

Có trời mới biết nàng đã đợi ngày này bao nhiêu năm, đợi nàng đủ tuổi để xuất giá.

Thế mà.... bây giờ Hàn Vũ lại mở miệng nói hắn sẽ không thú nàng, nói hắn có ý trung nhân. Điều này làm sao Kỷ Mạt Mạt có thể chấp nhận cho được.

Hàn Vũ bất đắc dĩ xoa trán, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

- " Ta là nói thật. Tin hay không tùy muội! "

Kỷ Mạt Mạt dậm chân, cương quyết không chịu từ bỏ.

- " Được! Huynh nói xem, ý trung nhân của huynh là ai? Nàng ta là ai? Có thể ưu tú hơn muội sao? "

Trước nay Kỷ Mạt Mạt rất tự tin vào bản thân mình.

Về nhan sắc, tuy nàng còn chưa thành thục nhưng cũng là quốc sắc thiên hương, là mỹ nhân số một, số hai ở đế đô.

Về tài năng, bốn món cầm, kỳ, thư, họa không thứ nào là nàng không tinh thông. Không chỉ văn, nàng còn theo phụ vương học võ nghệ, có thể nói là một thiên kim văn võ song toàn.

Vậy nên, nếu Hàn Vũ thực sự có ý trung nhân thì người đó phải hơn nàng về mọi mặt với được!

Nguyệt Tích Lương vốn đang làm người vô hình, nghe nàng ta nói vậy thì bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an khó tả.

Khóe mắt nàng nhìn Hàn Vũ, quả nhiên thấy hắn cũng.... nhìn chằm chằm về phía này.

Thôi xong!

Người huynh đệ, ngươi đừng có làm bừa nha!

Ngươi đừng có mà..... Ấy! Đừng!

- " Ý trung nhân của ta là.... "

Chỉ thấy Hàn Vũ điềm nhiên mở miệng, không báo trước liền vươn tay ra kéo tay Nguyệt Tích Lương, nắm chặt.

- " Nàng ấy. "

Biết ngay mà!

Con bà nhà ngươi! Ngươi xử lý đào hoa thì không nói, ngươi còn lôi lão nương vào làm gì? Làm bình phong cho ngươi? Trách chuyện chưa đủ loạn sao?

Hàn Vũ, tên khốn! Ngươi đây là muốn chết!

Nguyệt Tích Lương tức giận rồi. Nàng vùng vẫy kịch liệt, muốn rút bàn tay mình về.

Thế nhưng đáng hận hơn cả, Hàn Vũ vậy mà âm thầm vận chuyển nội lực đè tay nàng lại, sống chết không cho nàng thoát ra.

Nguyệt Tích Lương phẫn nộ, muốn mở miệng mắng chửi người thì phát hiện chẳng biết từ bao giờ nàng đã bị điểm huyệt câm luôn rồi.

Nguyệt Tích Lương: "....... "

A a a a a a a! Nàng muốn đại khai sát giới!

Đừng có ai cản nàng!

Nguyệt Tích Lương không làm gì được, chỉ còn cách trừng Hàn Vũ gắt gao, trong lòng thầm mắng một ngàn lần từ ' vô sỉ '.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì chẳng biết Hàn Vũ đã chết bao nhiêu lần rồi.

Kỷ Mạt Mạt không thể tin được nhìn mặt nạ thanh tú của Nguyệt Tích Lương, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ.

- " Thái tử ca ca, huynh coi muội là kẻ ngốc sao? Tùy tiện lôi một con tiện tỳ hạ đẳng ra để làm ý trung nhân, không sợ thiên hạ chê cười? "

Hiển nhiên, Kỷ Mạt Mạt đã coi Nguyệt Tích Lương chỉ là một hạ nhân thấp kém.

Ý trung nhân của thái tử ca ca làm sao có thể tầm thường đến mức này.

Hàn Vũ nhíu mày, nhếch miệng cười lạnh.

- " Nàng ấy không phải là tiện tỳ. Nếu muội không tin, ta sẽ làm cho muội tin! "

Nói rồi, Hàn Vũ bất chợt thả tay Nguyệt Tích Lương ra.

Hắn quay hẳn người sang đối diện nàng, một tay vòng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, một tay giữ chặt ót nàng, dần dần cúi xuống.....

Nguyệt Tích Lương trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại kia, huyệt câm vẫn bị điểm nên chỉ có thể hung dữ cảnh cáo qua ánh mắt.

Hai tay nàng chống trước ngực Hàn Vũ, cố gắng để đẩy hắn ra. Nhưng Hàn Vũ như là một bức tượng ngàn cân, dù nàng có dùng hết sức lực vẫn không dao động mảy may.

Hàn Vũ, ngươi điên rồi!

Thả ta ra! Mau thả ta ra!

Nguyệt Tích Lương muốn quay đầu đi, thế nhưng đến cả đầu nàng cũng bị hắn giữ chặt.

Nàng tuyệt vọng, nàng trơ mắt nhìn đôi môi Hàn Vũ bá đạo, cưỡng ép áp lên môi anh đào của nàng, chà sát.

Hàn Vũ hôn Nguyệt Tích Lương, ngay trước mặt hạ nhân trong phủ, ngay trước mặt Kỷ Mạt Mạt.

Nguyệt Tích Lương đấm thùm thụp vào ngực hắn, thế nhưng hắn vẫn không thèm để ý.

Hàn Vũ như đang say mê thưởng thức mỹ vị nhân gian, cảm xúc rung động, vui sướng tràn ngập trong con tim băng giá của hắn.

Môi nàng rất ngọt, rất thơm, mềm mại chạm vào nơi tăm tối nhất của hắn, tạo thành những gợn sóng lớn.

Đúng vậy, hắn đã xác định chắc chắn cảm giác này là gì.

Hắn yêu nàng, rất yêu nàng, yêu nàng đến phát điên!

Hắn cướp nàng đi là một điều đúng đắn. Hắn không muốn ai có được nàng, ngoại trừ hắn.

Nguyệt Tích Lương, nàng bây giờ đã là của ta. Nàng đừng hòng thoát khỏi tay ta!

Kỷ Mạt Mạt che miệng, trân trối nhìn thái tử ca ca của nàng chủ động hôn nữ tử bên cạnh, hai vành mắt đỏ hoe, nước mắt tí tách thi nhau rơi xuống.

- " Ngươi..... các ngươi..... "

Trước đây Hàn Vũ ghét chạm vào nữ nhân chứ đừng nói là hôn.

Kể cả nàng cũng là mặt dày mày dạn bám lên hắn, vứt bỏ tự tôn của một nữ nhân nên có.

Hành động của Hàn Vũ như chứng minh một điều. Đây thực sự là ý trung nhân của hắn, là người hắn yêu....

Kỷ Mạt Mạt đau lòng gào khóc, không nhịn được xoay người chạy đi, vừa chạy vừa khóc.

Chẳng bao lâu, bóng dáng của nàng đã không thấy đâu nữa.

Kỷ Mạt Mạt đi rồi nhưng Hàn Vũ vẫn không có ý định dừng lại.

Hắn không thỏa mãn, chỉ là hôn bên ngoài môi, hắn không thỏa mãn, không bao giờ thỏa mãn.

Hàn Vũ dùng sức, ý định cạy mở hàm răng của Nguyệt Tích Lương, muốn tiếp tục biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt.

Nguyệt Tích Lương nhăn mày, như nhận ra ý định của hắn.

Nàng cắn chặt răng, ánh mắt cương quyết.....

Hàn Vũ đang tận hưởng nụ hôn thì thấy trong miệng xuất hiện một mùi tanh ngọt đặc trưng.

Hắn dường như tỉnh táo ngay tức khắc.

Mùi vị này không hề xa lạ với hắn. Mùi máu!

Hàn Vũ hốt hoảng rời môi Nguyệt Tích Lương, nhìn lại mới thấy khóe miệng nàng tràn ra máu tươi.

Đây chắc chắn không phải là máu của hắn, nàng không có cắn hắn. Đây là máu của chính nàng.

Nguyệt Tích Lương tự cắn lưỡi rồi!

Hàn Vũ sợ hãi nâng cằm nàng lên, vội vàng vỗ nhẹ vào má nàng, run giọng dỗ dành.

- " Tích Lương, ta xin lỗi. Nàng đừng như vậy, đừng cắn nữa.... há miệng ra Tích Lương. Đừng tự làm tổn thương chính mình.... đừng cắn nữa..... ta xin lỗi.... ta xin lỗi nàng mà.... "