Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 156



Nguyệt Tích Lương nhìn chằm chằm cây đại thiết bổng của ai đó một lúc, rốt cuộc mất cả dũng khí tích tụ bấy lâu nay, rất không cốt khí lựa chọn chùn bước. Trên đời này có ai mà không sợ đau, nàng cũng sợ nha.

Nguyệt Tích Lương bẹp miệng, nở nụ cười yếu ớt, thử thương lượng với Bắc Mạc Quân.

- " Cái kia..... hay là thôi đi. Ăn cơm trước cổng không tốt lắm đâu. Đợi khi nào chúng ta đại hôn rồi tính ha? "

Bắc Mạc Quân nhướng mày, đương nhiên hiểu ra ý định của tiểu chút chít này. Nàng nghĩ ở đây là quân doanh sao? Hắn vuột mất nàng một lần, không thể nào vuột mất lần hai.

Bắc Mạc Quân chỉ vào đệ đệ đã lên dây cung của mình, con mắt trầm xuống, cao giọng nói.

- " Hửm? Thế thì nàng phải xem nó có đồng ý hay không. "

Nguyệt Tích Lương mếu mếu. Thấy tình thế không ổn liền dùng cả hai tay hai chân bò xuống giường, muốn chạy.

Nàng lại không biết, tư thế này của nàng bất giác làm cho cái mông ngọc vểnh cao, trắng trắng như đậu hũ non. Tiểu huyệt chưa nếm trải mùi đời dùng một cách hết sức tự nhiên đập vào mắt Bắc Mạc Quân.

Hai cánh hoa màu phớt hồng che chắn trước cửa động, giống như đang e ấp, sợ hãi. Bởi vì vừa mới từ trong nước ra nên vẫn còn ướt át, khơi gợi ham muốn chà đạp của nam giới.

Tròng mắt Bắc Mạc Quân đỏ lên, hạ thân lại lớn thêm một vòng nữa, có dục vọng muốn lặp tức tiến vào lỗ nhỏ mê hồn kia, điên cuồng tàn phá.

Bắc Mạc Quân trở tay liền bắt được cổ chân nhỏ nhắn của Nguyệt Tích Lương, dùng sức kéo lại.

- " Nga ~ "

Nguyệt Tích Lương kinh hô ra tiếng, đôi môi anh đào một lần nữa bị bao phủ.

Bắc Mạc Quân lần này như hóa thân thành sói, hôn nàng thô bạo lạ thường, đến mức lưỡi nàng tê dại, cánh môi bị cắn rách, trong miệng xuất hiện mùi máu tanh nhè nhẹ, nước miếng trào ra khỏi khoé miệng, chảy dọc xuống cằm, xuống cổ.

Hơi thở hắn nặng nề và nóng bỏng, nàng nghe thấy tiếng hắn thầm thì trong cổ họng.

- " Tích Lương, nàng không trốn được đâu. Đã châm hỏa thì phải nàng phụ trách dập hỏa.... "

Ánh mắt Nguyệt Tích Lương phủ một tầng sương mù, không còn phân biệt được đông tây nam bắc. Nàng chỉ biết bàn tay to đầy vết chai sần của Bắc Mạc Quân lướt trên thân thể nàng, lướt đến đâu, chỗ đó liền đốt lên lửa nóng.

Cuối cùng, Bắc Mạc Quân lần tìm được một bên gò bồng đảo căng tròn, bao lấy, không chút lưu tình xoa nắn. Luồng nhũ thịt bị nhào nặn thành đủ các loại hình dạng kỳ quái, nhũ tiêm dựng thẳng đứng.

- " Ân..... nhẹ chút..... "

Nàng không kìm được than ra tiếng, tiếng than này lại kiều mị, nhuyễn nhuyễn như mèo con,

Hiển nhiên Nguyệt Tích Lương bây giờ cũng đã chân chính động tình rồi.

Môi Bắc Mạc Quân dần trượt xuống cổ, xuống xương quai xanh của nàng, khắp nơi lưu lại những vết hồng mai.

Đến một bên ngực còn lại của nàng, Bắc Mạc Quân há miệng, trực tiếp ngậm lấy quả ngọt trên đỉnh núi, hết day rồi lại cắn nhẹ, tựa như trẻ con đang bú sữa.

- " Ôi! "

Nguyệt Tích Lương giật mình, cảm thấy có một dòng điện chạy qua toàn thân, hội tụ xuống nơi tư mật, chỗ đó liền chảy nước, ngứa ngứa, khó chịu.

Chơi đùa chán chê nhũ tiêm đến sưng đỏ, Bắc Mạc Quân nhả ra, không nhịn được lại liếm xung quanh một vòng, ngực Nguyệt Tích Lương trở nên óng ánh, cực kỳ bắt mắt.

Tiếng cười trầm thấp vang lên trong không gian ái muội, môi mỏng Bắc Mạc Quân cong cong.

- " Rất ngon miệng. Không ngờ rằng nàng lại phát triển nhanh như vậy, ta nhớ bảy năm trước.... nó vẫn còn là hạt gạo. "

Mặt nhỏ Nguyệt Tích Lương bạo hồng, quẫn bách không thôi, cảm thấy những lời lưu manh phát ra từ miệng hắn rất cuốn hút.

Nàng vểnh mỏ, có chút hờn dỗi lên tiếng.

- " Thì ra chàng biến thái như vây. Khai mau! Có phải chàng đã có ý nghĩ xấu xa với ta từ lúc đấy hay kh...... Ân? A! "

Đang nói dở, Nguyệt Tích Lương bỗng thảng thốt kêu lên một tiếng, thở dốc.

Thì ra không biết từ bao giờ bàn tay Bắc Mạc Quân đã lần xuống khe nhỏ giữa hai chân nàng.

Ngón tay hắn miết nhẹ hai cánh hoa, trằn chọc trêu đùa, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ vùng hoa hạch tinh tế. Ngón chân Nguyệt Tich Lương co lại, bụng dưới một trận ấm nóng, *** thủy không ngừng chảy ra bên ngoài.

- " Nha đầu, nàng ướt rồi. "

Nói đoạn, hắn chậm rãi đẩy hai mảnh cánh hoa rồi vươn một ngón tay cắm vào tiểu huyệt của nàng. Hắn không dám đâm quá sâu, chỉ một chút mà thôi.

- " Ưm..... Quân..... hơi đau. "

Nguyệt Tích Lương cắn môi, có dị vật đâm vào trong người nàng cảm nhận được dị thường rõ ràng, có hơi nhức, nhưng không quá đau, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cả hai đời người.

Ngón tay Bắc Mạc Quân bị vách tường thịt bao bọc lấy, ấm áp, cắn chặt. Hắn dùng ngón tay ấy đâm chọc vài cái, đổi lấy tiếng rên vũ mị của Nguyệt Tích Lương.

Chỉ với một ngón tay đã cắn chặt thành thế này, không biết khi ' tiểu Mạc Quân ' tiến vào sẽ sảng khoái đến mức nào?

Mới đầu quả thật khó chịu, thế nhưng theo chuyển động của Bắc Mạc Quân, khoái cảm lạ lẫm ùa vào xâm chiếm tâm trí nàng.

Nguyệt Tích Lương nghe thấy tiếng rên vụn vặt của mình còn có chút không tin tưởng đây chính là giọng nàng.

Không lâu lắm, Bắc Mạc Quân lại cho thêm một ngón tay nữa, rút ra, đâm vào càng thêm nhanh, có tiết tấu. *** thủy chảy ra càng ngày càng nhiều, ướt đẫm một mảng nệm phía dưới. Thậm chí Nguyệt Tích Lương còn lờ mờ nghe thấy tiếng nước ' lép nhép ' kích tình.

- " Ân...... a..... ta không được..... dừng lại đi! "

Nguyệt Tích Lương theo bản năng nhỏ giọng cầu xin.

Bắc Mạc Quân quả thật nghe theo lời nàng mà dừng lại, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, dơ lên ngón tay đã sớm ướt đẫm của mình đến bên môi, đầu lưỡi vươn ra liếm một cái, giống như thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Bắc Mạc Quân dùng vẻ mặt chuẩn lưu manh nói.

- " Bổn vương khát, may mà ở đây có sẵn nước. "

Nguyệt Tích Lương há to miệng, xuân triều trên mặt còn chưa kịp rút đi, nhìn thế nào cũng quyến rũ không đền mạng.

Nàng không nhìn nổi nữa, dứt khoát quay mặt sang bên, vùi đàu vào trong chăn, chỉ lộ ra vành tai trắng nõn đã đỏ ửng như máu, rầu rĩ lầm bầm.

- " Đáng ghét, lưu manh, vô sỉ, không biết xấu hổ,..... nhưng sao ta vẫn thấy chàng soái thế này? Đầu ta hỏng mất rồi! "

Nguyệt Tích Lương thật muốn hỏi lão thiên gia xem người trước mặt này có phải là Bắc Mạc Quân mặt than thật hay không? Với thường ngày hoàn toàn không giống nhau a!

Bắc Mạc Quân cười khẽ, hai tay cầm hai đùi ngọc tách sang hai bên rộng hết cỡ, nghĩ nghĩ một lúc lại vắt chân của nàng lên vai, làm như tùy tiện hỏi.

- " Nàng chỉ cần nói.... thích hay không thích? "

Nguyệt Tích Lương nghẹn lời, xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn nữa.

Nghĩ đến tư vị mất hồn do ngón tay của Bắc Mạc Quân mang lại, nàng không thể dối lòng được. Dưới chăn truyền đến giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

- " T.... thích. "

- " Hửm? Ta không nghe rõ. "

Bắc Mạc Quân nhướng mày hỏi lại, côn th*t thô to, thẳng tắp dựng đứng đã kề trước miệng hoa huy*t, bao quy đầu quyệt quyệt một ít *** thủy xung quanh, dùng lực chen vào.

Nguyệt Tích Lương ảo não nói to hơn nữa.

- " Thích! Rất thích! Được chưa? "

- " Ngoan. "

Lời nói vừa ra khỏi miệng, hông Bắc Mạc Quân đã động mạnh lên phía trước. Ngay sau đó, đại thiết bổng quá cỡ của mỗ vị vương gia liền hùng hổ tiến vào tiểu huyệt của nàng, thế như trẻ tre, trực tiếp phá vỡ lớp màng mỏng manh ngăn cách.

- " A! Đau quá! Huhu, Quân Quân xấu xa, mau rút ra đi! Đau quá! "

Nguyệt Tích Lương bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng liền ngóc đầu ra khỏi chăn hét lớn, hai bàn tay vươn lên đẩy đẩy khuôn ngực săn chắc của Bắc Mạc Quân.

Hai mắt nàng đong đầy nước mắt, tích tích tác tác chảy xuống, khóc đến thê thảm.

Đau.... thực sự rất đau, đau chết đi được ấy, đau hơn cả khi nàng bị người ta chém cho một phát.

Bây giờ thì Nguyệt Tích Lương bỗng dưng nảy sinh sự đồng cảm đối với các tiểu thụ. Là nữ nhân đã đau đến như thế này, lỗ hậu của nam nhân còn nhỏ hơn nữa, đau hơn nữa.

Các tiểu thụ yêu quý, tỷ tỷ bội phục các ngươi rồi, ô ô ô...

Triển Chính Hi yêu dấu, ta thật có lỗi vì làm ngươi bị bạo cúc, ô ô ô ô ô....