Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 163



Ba người Nguyệt Hạo Thần đợi ở dưới lầu một lúc lâu mới thấy Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương dắt tay nhau đi xuống, môi nàng còn có chút sưng tấy.

Nguyệt Tích Lương lựa chọn tự đi thay cho nằm trong lòng Bắc Mạc Quân để hắn bế. Ở trong đình viện thì không có vấn đề gì nhưng khi ra bên ngoài lại khác. Nàng không muốn mình bị người ta nhìn như nhìn sinh vật quý hiếm đâu.

Vì còn khá sớm nên mọi người muốn đi dạo đế đô Ám Dạ một lần. Nghe nói ở đây còn có phong tục tổ chức chợ đêm, rất ồn ào, náo nhiệt.

Kết quả vừa mới bước chân ra khỏi tửu lâu thì thấy dân chúng bỏ chạy tán loạn, biểu tình sợ hãi giống như là gặp phải ôn dịch, hàng quán thi nhau đóng cửa.

Mấy người nhìn nhau, trên đầu xuất hiện hàng chục cái dấu chấm hỏi to tướng.

Kiến Nhất nhanh tay nhanh mắt túm lấy một thanh niên vừa chạy qua trước mặt hắn, hỏi.

- " Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy? "

Người thanh niên kia vốn đang vội thì bất ngờ bị túm lại, cơn tức giận bốc *** **** đầu, định mở miệng ra chửi người.

Nhưng khi nhìn thấy năm người trước mặt đây dung nhan thượng đẳng, khí chất cao quý, vải vóc trên người là loại vải tơ tằm tốt nhất thì thức thời thu liễm thái độ. Sợ rằng những người này không phú cũng quý, không thể đắc tội.

Thanh niên chỉ tay về phía con đường trước mặt, ngoan ngoãn trả lời.

- " Phía trước có đánh nhau, còn có rất nhiều người chết, tràng cảnh ác liệt lắm. Ta là sợ bị vạ lây nên mới chạy. "

Kiến Nhất nhíu mày, vểnh tai lên lắng nghe thì đúng là nghe thấy loáng thoáng có tiếng binh khí va chạm. Hắn hỏi tiếp.

- " Cấm vệ quân của Ám Dạ đâu? Quan phủ đâu? Sao không ai đi ra ngăn cản? "

Thanh niên nhất nhất đáp lại, rất tỉ mỉ.

- " Những người đang đánh nhau hình như đều là người trong giang hồ. Ta nhìn lướt qua thấy có hai phe, một bên y phục thống nhất chắc là cùng một bọn, bên còn lại chỉ có hai người chống đỡ, một người trong đó còn bị thương nặng, có lẽ chẳng mấy chốc cả hai người sẽ bị bên kia giết chết. Còn quan phủ ư? Các ngươi chắc cũng biết giao ước của ngũ quốc với giang hồ, triều đình không được phép can thiệp vào chuyện giang hồ. Cho nên Cấm vệ quân và quan phủ mới nhắm mắt làm ngơ. "

Kiến Nhất cuối cùng cũng hiểu ra, gật đầu. Đúng là có cái giao ước lằng nhằng đấy thật, giao ước đó từ thời tiên đế, đã được gần trăm năm.

Triều đình và giang hồ hình thành thế nước sông không phạm nước giếng.

Như Nguyệt vương gia và Nguyệt vương phi, trước kia vốn là người có tiếng nói trong giang hồ, về sau gia nhập vào triều đình Cảnh Lăng. Sau khi thành quan, hai người cũng ít khi quản chuyện giang hồ, đơn giản bởi vì thân phận khó xử.

Đương nhiên, không xuất hiện cũng không có nghĩa là đã bị bài trừ ra khỏi giang hồ. Ngược lại, nhân khí của hai người vẫn rất cao, rất có địa vị.

Thế cho nên, từ bảy năm trước xuất hiện một môn phái thần bí trợ giúp hoàng thất Mạc Thanh chính là đã vi phạm giao ước.

Môn phái đó có thể nói là một mầm họa khó lường.

Kiến Nhất còn cố hỏi thêm một vài điều nữa nhưng thanh niên đều lắc đầu nói không biết, gấp đến độ sắp khóc.

Người ta đều chạy hết rồi, có mỗi mình hắn bị giữ lại đây. Có xui xẻo không cơ chứ?!

Rốt cuộc Kiến Nhất mượn Nguyệt Hạo Thần một thỏi bạc vứt cho hắn rồi thả người. Gã thanh niên như được lệnh đại xá, vội vội vàng vàng cầm bạc chạy mất hút. Tốc độ đó so với thỏ còn nhanh hơn.

Nguyệt Hạo Thần liếc Kiến Nhất một cái, nhẹ giọng nói.

- " Một thỏi bạc ta lấy lãi xuất năm mươi phần trăm, tính theo ngày. Cứ thế mà nhân lên. "

Kiến Nhất lệ rơi đầy mặt. Tổ tông của ta ơi, ngươi giàu như vậy mà còn so đo một thỏi bạc với ta, chúng ta có phải là bằng hữu không thế?

Còn cái gì mà lãi xuất năm mươi phần trăm, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!

Không thèm đôi co với quỷ giữ của nào đó, Kiến Nhất quay sang hỏi Bắc Mạc Quân.

- " Vương gia, chúng ta có đi xem hay không? "

Hai mắt Kiến Nhất sáng lấp lánh, chắc chắn là tính hóng hớt, tò mò lại nổi lên.

Bắc Mạc Quân lắc đầu, nhìn ra đường lớn.

- " Không cần, bọn chúng đánh tới đây rồi. "

Quả nhiên, Bắc Mạc Quân vừa dứt lời thì tiếng đánh nhau, tiếng hò hét càng ngày càng rõ ràng.

Trong tầm mắt của bọn người Nguyệt Tích Lương, có hai đạo bóng dáng vụt xuất hiện, nhìn dáng vẻ dường như là đang có ý định chạy trốn.

Nói là hai đạo bóng dáng thì không chuẩn lắm, là một người xách một người đã ngất xỉu thì đúng hơn.

Người ngất xỉu là nam tử mặc bạch y, máu me đầy mình, dung mạo thập phần tuấn mỹ, khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống.

Ngược lại người đang chạy lại là một hán tử râu ria xồm xoàm, thân hình lực lưỡng, ánh mắt hung tợn, tay cầm đại đao to bè dính máu tươi, y phục rách rưới.

Đại hán đó võ công cao cường, một lần dẫm xuống nền đất là in hằn một dấu chân sâu hoắm.

Khi nhìn thấy rõ mặt hai người này, biểu cảm của đám người Nguyệt Tích Lương bỗng dưng đại biến.

Hiên Viên Liệt cả kinh trừng lớn mắt, gầm lên.

- " Hoàng huynh! "

Nguyệt Hạo Thần, Kiến Nhất cũng la theo.

- " Hiên Viên Dật?! "

Bắc Mạc Quân bất ngờ nhíu mày nhìn chằm chằm nam tử bạch y ngất xỉu.

- " Tại sao lại là hắn? "

Chỉ có Nguyệt Tích Lương là hô khác hẳn, nàng thất thố chỉ ngón trỏ vào người đại hán.

- " Hiên Viên Dật và...... Hàn thúc?! Hàn thúc làm gì ở đây? "