Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 167



Trong một biệt viện của Nguyệt Hạo Thần.

- " Tích Lương, hoàng huynh ta như thế nào rồi? "

Hiên Viên Liệt đứng cạnh giường, không kìm được mở miệng hỏi lại thần thứ mười. Trên khuôn mặt hắn tràn đầy lo lắng nhìn Hiên Viên Dật.

Từ khi gặp lại Nguyệt Tích Lương, không biết có phải là do ảnh hưởng của Nguyệt Hạo Thần hay không mà hắn đã thay đổi cách xưng hô với nàng, từ Tích Lương quận chúa khách khí thành tên thân mật.

Hiên Viên Dật lúc này đã được thay một bộ y phục mới sạch sẽ, vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận, chỉ là khí sắc hắn vẫn còn tái nhợt.

Nguyệt Tích Lương cho hắn uống một viên đan dược xong mới bắt mạch cho hắn, chân mày thoáng giãn ra, nói.

- " Vết thương ngoài da không đáng ngại, cũng không ảnh hưởng tới xương cốt. Nhưng mà hắn còn bị trúng độc, độc này với ta chỉ là trò chơi của tiểu hài tử, đã giải hết rồi, chờ hắn tỉnh lại là được. "

Hiên Viên Liệt lúc này mới buông lỏng dây thần kinh, thở ra một hơi.

- " Thế là tốt rồi, cảm ơn ngươi. "

Hiên Viên Dật là tứ hoàng tử, cũng là người đã được chỉ định làm hoàng đế đời sau của Ly Mẫn, không thể xảy ra chuyện bất trắc. Nhưng quan trọng hơn cả, hắn không muốn ca ca duy nhất của mình cứ thế chết đi.

Bắc Mạc Quân tiến đến, móc từ trong ngực ra một mảnh khăn lụa, chăm chú lau tay cho Nguyệt Tích Lương, lên tiếng.

- " Trong khi đợi Hiên Viên Dật tỉnh, có phải nàng nên giới thiệu mọi người với nhau hay không? "

Vừa nói, hắn vừa liếc về phía Hàn Uy đang ăn như hổ đói ở cái bàn trong góc phòng, trên bàn la liệt bát đĩa trống không.

Khóe môi Hiên Viên Liệt giật giật nhìn mỗ vị vương gia đang tỉ mẫn lau từng kẽ tay cho nàng, lau đi lau lại mấy lần.

Chạm vào hoàng huynh hắn có bẩn như thế sao?

Hoàng huynh hắn cũng có bệnh khiết phích có được hay không.

Nếu để hắn biết mình bị ghét bỏ như vậy, chắc là sẽ chạy đi tắm rửa, kỳ cọ cả ngày quá.

Nguyệt Tích Lương nhất thời tỉnh ngộ vỗ trán, lặp tức đưa cả bọn ra chỗ Hàn Uy.

Hàn Uy đang ăn ngon lành thì cảm giác có người đến gần, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn ngậm cái xương gà, mép và râu đầy dầu mỡ bóng nhẫy.

Nguyệt Tích Lương dường như đã quen với dáng vẻ thô tục này của hắn, tự động kéo ghế ra ngồi, mấy người còn lại cũng ngồi xuống theo.

Hàn Uy trước giờ trưng ra bộ dáng mãng phu đột ngột thay đổi thái độ, ân cần rót cho Nguyệt Tích Lương một chén trà, nịnh nọt mở miệng.

- " Môn chủ, nào nào, uống trà. "

Nguyệt Tích Lương bất đắc dĩ trừng hắn một cái, ho nhẹ.

- " Hàn thúc, ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không được gọi ta là môn chủ. "

Hàn Uy cười xòa một tiếng, nói.

- " Nhưng gọi môn chủ là Lương nha đầu, cứ có cảm giác thật kỳ quái, giống như là đang phạm thượng. "

Trước kia khi còn ở trong sơn cốc, Hàn Uy là người có tính tình bộc trực, dễ nổi cáu nhất.

Lúc đó Nguyệt Tích Lương xuất hiện, môn chủ tuyên bố nàng sẽ là người kế thừa Quỷ Âm môn về sau, làm cho mọi người chiếu cố nàng nhiều hơn.

Phải phục tùng một tiểu cô nương bảy tuổi, chắc chắn sẽ có nhiều người cảm thấy không phục, trong đó Hàn Uy là người phản đối kịch liệt nhất.

Hắn có nêu suy nghĩ của mình với Kình Sâm, thế nhưng Kình Sâm luôn tỏ ra mắt điếc tai ngơ, chẳng thèm quan tâm. Không còn cách nào khác, Hàn Uy đành phải chuyển hướng công kích lên người Nguyệt Tích Lương, cùng có chung ý tưởng như hắn còn có mấy chục người.

Những người đó thành lập một phe liên minh, lấy Hàn Uy dẫn đầu, khắp nơi gây khó dễ cho Nguyệt Tích Lương, chủ yếu muốn nàng thấy khó mà lui.

Không ngờ đến, bọn hắn trộm gà không được còn mất nắm thóc!

Từng người bị Nguyệt Tích Lương chỉnh đến lên bờ xuống ruộng, hành hạ đủ kiểu, vắt kiệt sức lực, mất hết tinh hoa.

Mỗi người bị nàng chỉnh qua về sau đều sợ nàng như sợ sát thần, gặp là đi đường vòng, nói một là một, nói đi hướng Đông không dám đi hướng Tây, nghe lời răm rắp.

Hàn Uy với tư cách là người khơi mào đương nhiên có kết quả thảm nhất.

Hắn bị ép khô trong nhà xí gần nửa tháng, cứ ăn xong là xả, xả đến nỗi lỗ hậu hở hoa, nhà xí thành phòng ở thứ hai của hắn, thân thiết như huynh đệ. Khi ra ngoài, Hàn Uy chỉ còn lại da bọc xương, xanh xao như lão nhân sắp xuống lỗ, ruồi nhặng bu đầy.

Mấy người nghĩ như thế là đã xong ư?

Không không! Ngược lại mới đúng, đây mới chỉ là bắt đầu.

Về sau đó, Hàn Uy coi như đã trở thành con chuột bạch để Nguyệt Tích Lương thử độc. Có Nguyệt Tích Lương ở đây, hắn có muốn chết cũng không chết được.

Mà độc của nàng cho hắn thử đều không phải là độc dược chí mạng, toàn là tiểu ngoạn ý dùng để chỉnh người. Hắc hắc, nhưng mà chỉnh người của nàng nào có phải tầm thường, trúng phải mấy thứ này thà rằng một đao kết liễu cho xong.

Hàn Uy dần dần sợ hãi Nguyệt Tích Lương, ỷ vào mình có võ công cao cường liền chạy trốn.

Nhưng có một điều Hàn Uy không thể nào hiểu nổi, dù có chạy đến đâu Nguyệt Tích Lương cũng có cách để hạ độc hắn.

Cứ thế ngày qua ngày, thử hết loại độc này đến loại độc khác, ăn giải dược này đến giải dược khác. Trước con mắt ngạc nhiên của mọi người, Hàn Uy không những không yếu đi mà càng ngày càng cường tráng, nội lực càng ngày càng thâm hậu, dáng vẻ càng ngày càng trẻ ra.

Đến cuối cùng, Hàn Uy phát hiện ra một điều. Hắn đã được nàng luyện thành cơ thể bách độc bất xâm!

Hàn Uy là một hán tử thô lỗ, đầu óc đơn giản. Nguyệt Tích Lương mới đầu thẳng tay dạy dỗ hắn, sau lại cho hắn hưởng thụ quả ngọt làm cho hắn có chút thụ sủng nhược kinh, thật tâm kính phục.

Từ đó về sau, Hàn Uy nguyện cúi đầu xưng thần với Nguyệt Tích Lương.

Nguyệt Tích Lương vuốt mũi cười, chỉ vào Hàn Uy bên cạnh giới thiệu với mấy người có mặt tại đây.

- " Hắn là Hàn Uy, ta hay gọi là Hàn thúc. Hàn thúc là nhị trưởng lão của Quỷ Âm môn, trên giang hồ có biệt hiệu là Cuồng Đao. "