Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 169



Hàn Uy mất hai ngày truy tìm theo dấu vết mà một chi đội ngũ để lại. Đây là đội ngũ mất tích muộn nhất, cũng là đội ngũ duy nhất gửi được tín hiệu cầu cứu đến Quỷ Âm môn.

Thật vất vả mới đuổi tới nơi, Hàn Uy tận mắt nhìn thấy gã đệ tử cuối cùng không cam lòng ngã xuống, dưới đất la liệt những thi thể tàn khuyết khác. Đứng xung quanh xác bọn hắn là vài ba người mang mặt nạ, mặc hắc bào, cười đùa vui vẻ.

Hàn Uy nổi cơn thịnh nộ, một phen giết gần hết những người này, chỉ cố tình thả đi một tên. Tên đó mang thương tích liều mình chạy trốn, hắn bí mật theo sát sau đó, ý định tìm đến gốc gác hang ổ của đối phương, xem thân phận bọn hắn rốt cuộc là gì.

Một đường đi theo tên hắc bào, bất tri bất giác Hàn Uy đã vào tới địa giới của đế đô Ám Dạ.

Ngay lúc này, hắn gặp Hiên Viên Dật bị truy sát một cách chật vật.

Đáng ra, Hàn Uy không muốn nhúng tay vào ân oán của người khác, hắn còn có công việc trong người. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy những người đuổi đằng sau Hiên Viên Dật, Hàn Uy lặp tức thay đổi ý định.

Mặt nạ, hắc bào, ám văn, phục sức giống y tên mà hắn đang theo dõi, là cùng một guộc.

Vừa vặn gã kia cũng nhìn thấy người mình, vội vàng gia nhập đám người cầu tương trợ.

Và thế là, theo một cách tự nhiên, Hàn Uy lựa chọn giúp đỡ Hiên Viên Dật, cũng vì đó mà cứu hắn một mạng.

Hai người với gần trăm người đánh nhau loạn thành một đoàn, địch nhân bị giết một phần lớn.

Cứ đánh, cứ đánh như vậy, không biết từ bao giờ chiến trường đã chuyển vào bên trong đế đô. Hiên Viên Dật bị thương nặng không chống đỡ được nên ngất xỉu.

Hàn Uy thấy cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, mà hắn thì phá nhiều tháp quá rồi, muốn xây thử một lần nên nhất quyết không đánh nữa, mang theo hắn chạy đi.

Những việc sau đó, như bọn người Nguyệt Tích Lương đã chứng kiến.

- " Ừm.... "

Nghe xong, Nguyệt Tích Lương thất vọng xoa cằm, nói.

- " Vậy là Hàn thúc cũng không biết bọn người đó là ai? "

Hàn Uy lắc đầu, mày rậm nhăn tít lại, trả lời.

- " Quả thật chưa kịp điều tra ra. Chỉ là theo cách bọn hắn nhận ra thân phận của ta, chắc hẳn bọn hắn rất rõ ràng về các môn phái trên giang hồ cũng như thành viên chủ chốt..... "

Nguyệt Tích Lương trầm ngâm một lúc, sau cùng cũng kể lại những điều nàng biết về môn phái thần bí đó.

Hàn Uy rất đỗi ngạc nhiên, mắt hổ trừng lớn.

- " Lại còn có chuyện như vậy? Bọn hắn đây là đang âm mưu cái gì?! "

Thâm nhập cả vào triều đình, đây không chỉ là tham vọng nhất thống giang hồ không đâu.

Nguyệt Tích Lương thở dài.

- " Vốn là muốn hỏi thúc xem thúc có biết môn phái đấy là môn phái nào hay không. Nhưng bây giờ xem ra, trên giang hồ không hề có môn phái kỳ dị như vậy. Bọn chúng chỉ dùng thân phận đó ở ngũ quốc. "

Chẳng lẽ môn phái đó mới được thành lập nên chưa ra mắt thiên hạ ư?

Có vẻ không phải như vậy. Nếu mới thành lập, dưới trướng không thể nào có nhiều cao thủ đến thế.

Nhân lực giống vậy chắc chỉ có những đại tông môn mới có thể so sánh!

Bắc Mạc Quân trầm mặc từ nãy tới giờ bỗng lên tiếng.

- " Ta hoài nghi..... môn phái này chính là một trong những môn phái lớn trong võ lâm. Bọn chúng ăn mặc như vậy chỉ là để ngụy trang cho dễ bề hành động. "

Nguyệt Tích Lương bừng tỉnh.

- " Đúng vậy, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, vi phạm giao ước, đương nhiên là phải che giấu thân phận! "

Mọi người càng ngẫm càng cảm thấy rất có khả năng là trường hợp đó.

Hàn Uy đưa ra quyết định.

- " Được rồi, sau khi ta về tông môn sẽ bẩm báo lại với Kình lão môn chủ, sai người để ý đến nhất cử nhất động của các môn phái. Nếu có điều gì đáng ngờ thì lặp tức truyền tin cho môn chủ. "

Nguyệt Tích Lương đáp ứng. Trước mắt chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã sớm tối mịt, mặt trăng hiện lên tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Lại liếc qua Hiên Viên Dật vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đành phải nói.

- " Chắc ngày mai hắn mới tỉnh dậy được, các ngươi có muốn đi thẩm vấn lão già bất nam bất nữ kia không? "

Ai nấy đều hồ hởi gật đầu đứng dậy ra khỏi phòng, hứng trí bừng bừng cùng thảo luận phương pháp tra tấn đối phương.

Suýt chút nữa bọn hắn đã quên mất tên tù nhân này!

Kiến Nhất nhìn mặt trăng treo lơ lửng trên cao, gãi đầu, rất rối rắm. Hình như hắn đã quên mất cái gì......

Thịch!

- " Tiểu Quân Quân? Sao chàng còn chưa đi? "

Giọng nói Nguyệt Tích Lương vang lên ở ngoài cửa, Kiến Nhất đi cuối theo bản năng quay đầu lại. Từ góc độ của hắn, hắn thấy khuôn mặt vương gia tái nhợt, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên đáng sợ, ánh mắt ẩn ẩn giăng đầy tơ máu màu đỏ.

Thịch!

Bắc Mạc Quân gồng mình, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống gò má.

- " Không xong!! "

Kiến Nhất sợ hãi kinh hô ra tiếng, xoay người vọt trở lại chỗ Bắc Mạc Quân, dáng vẻ gấp gáp, lo âu.

Câu nói của Kiến Nhất đùng một cái làm Nguyệt Tích Lương đứng khựng tại chỗ, mắt đẹp nhìn mặt trăng, đồng tử co rụt lại.

Không phải chứ!? Không lẽ là....

- " Cái gì không xong? Hắn làm sao vậy? "

Nguyệt Hạo Thần không hiểu hỏi, nhận thấy sắc mặt muội muội cũng dần trở nên khó coi.

Nguyệt Tích Lương dường như không chậm trễ cũng lao vào theo, rít qua từng kẽ răng.

- " Chết tiệt! Hôm nay là ngày mười lăm! "